Lịch update: thứ 7
Người đàn ông đã rời đi. Tôi ngay lập tức cau có mặt mày. Tôi siết chặt lực vào khóe mắt đã kéo xuống hết cỡ, và mím chặt đôi môi đã hé mở một cách ngốc nghếch.
Tôi lồm cồm bò qua giường và hướng về phía két sắt.
Tôi mở khóa cửa két sắt bằng một động tác thuần thục. Tôi lấy ra bó tiền bị nhốt trong khung hình vuông tối om và giấu vào trong lòng. Tôi ngồi quay lưng lại với máy quay và đếm tiền. Những tờ tiền thẳng thớm đã nhăn nhúm như kim chi sau khi bị tôi chạm vào quá nhiều.
“…”
Số tiền bằng với số tiền tôi đã tính nhẩm trong đầu. Nếu cộng thêm số tiền mà người đàn ông đã đưa cho tôi hôm nay, thì khoảng…
Ngày trốn thoát đã đến gần rồi.
Chỉ cần nghĩ đến một từ “trốn thoát” trong đầu thôi, tim tôi đã bắt đầu đập thình thịch dưới ngực. Tôi cũng có cảm giác như mình muốn đi vệ sinh. Dù tôi chưa uống một giọt nước nào kể từ đêm qua thì tôi vẫn muốn ôm bồn cầu và nôn khan. Sau khi nôn ọe và phun cả dịch vị ra, tôi có cảm giác như trái tim đỏ au đang đập thình thịch của tôi sẽ nổi lềnh bềnh trên mặt nước trong bồn cầu.
Tại sao tôi lại bất an như vậy? Tại sao tôi lại lo lắng như vậy? Tôi ngồi co ro và ôm lấy đầu. Hình ảnh người đàn ông giấu tấm lưng rộng lớn của mình trong bộ đồ đen bên sau cánh cửa sắt lạnh lẽo hiện lên trong đầu tôi.
Người đàn ông đã rời khỏi căn phòng này với khuôn mặt như thế nào?
Cũng giống như đôi mắt đen ngòm tạo ra cảm giác rợn người, cũng giống như bộ đồ đen mà anh ta luôn mặc. Danh tính của anh ta, nội tâm của anh ta, tất cả đều ở trong bóng tối.
Một tiếng thét nữa lại vang lên trong đầu tôi. ‘Không phải tao!’
Đầu óc tôi hoàn toàn rối bời như cháo.
***
Tôi len lén nhìn xung quanh rồi bước vào bên trong bốt điện thoại trống không. Có lẽ vì có quá nhiều điều phải che giấu. Tôi cứ có cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình. Tôi quay phắt đầu hết bên này đến bên kia để xác nhận rằng xung quanh không có ai.
Sau khi làm như vậy nhiều lần, tôi bỏ vài đồng xu vào và nhấc điện thoại lên. Tôi dùng ngón tay cái ấn mạnh vào từng số một. Ngón tay tôi lơ lửng trên con số cuối cùng rất lâu. Sau một hồi do dự, tôi bấm số như thể đã buông xuôi.
Tút tút, tín hiệu bắt đầu vang lên. Một khoảnh khắc rất ngắn ngủi kéo dài như kẹo mạch nha. Tôi nuốt khan và khao khát đối phương nhanh chóng bắt máy.
Tắt. Âm báo hiệu vang lên trong đầu tôi như tiếng còi báo động tắt ngúm. Ngay sau đó, giọng của chú tôi đánh thẳng vào màng nhĩ tôi.
-Sao dạo này không liên lạc gì vậy!?
Chú tôi nổi giận.
“…Xin lỗi chú. Cháu, cháu có chuyện muốn nói….”
-Vừa hay mày gọi đến đấy. Mày nghe tao nói này.
Chú tôi hắng giọng rồi bắt đầu lảm nhảm những điều vô nghĩa. Tôi há miệng định nói vào vấn đề chính, nhưng rồi lại ngậm miệng lại như một con rối. Trước khi thực sự gọi cho chú tôi, tôi đã phải quyết tâm lại nhiều lần. Giọng của chú tôi đã làm suy yếu tất cả những quyết tâm đó và vang lên qua ống nghe.
-Dạo này có một thằng nhãi nhép nào đó mới đến đây. Tao không biết nó là thằng cha nào, nhưng nó vung tiền ra như phá ấy. Cứ anh ơi anh hỡi rồi đi theo tao…
Tôi không có thời gian để lãng phí với những chuyện vớ vẩn này. Một chân tôi run lên bần bật vì lo lắng. Tôi cắn xé những lớp da khô trên môi dưới đáng thương.
Mỗi người đi ngang qua đều liếc nhìn tôi một cái. Có vẻ như việc tôi đứng trong bốt điện thoại một mình, che kín mặt mày trông rất đáng ngờ.
-Hừm, tao thì biết sao được, tao chỉ cần cùng nó uống vài chén rồi bỏ túi một khoản là xong thôi.
Tôi che mặt sâu hơn vào trong áo hoodie. Sau đó, tôi dùng mũi giày đá nhẹ lên mặt đất. Những mảnh bùn vô tội văng tung tóe rồi lộn nhào. Tôi cào đất như thể đang đào hố để chôn quan tài rồi dùng đế giày ấn mạnh vào lớp bùn đang chất đống như một gò mộ để làm cho nó bằng phẳng trở lại. Khi tôi đang tập trung tinh thần vào việc giải tỏa cơn giận thì tiếng gọi của chú tôi đánh thức tôi.
-…Won à.
Tên thật của tôi mà đã lâu rồi tôi không được nghe. Tôi bỗng dưng cứng đờ như một người máy bị hỏng. Gã này chỉ gọi tên tôi trong hai trường hợp. Hoặc là có chuyện nhờ vả, hoặc là…. Sợ chú tôi lại gọi tên mình lần nữa, tôi hốt hoảng trả lời.
“…Vâng, chú nói đi ạ.”
-Muốn ra trận lần nữa thì phải có vốn. Mày gửi cho tao đi, tao sẽ sớm nhân nó lên gấp bội cho mày xem.
“Chú à.”
-…Đồ khốn nạn.
“Chú có biết số tiền đó.”
Tôi đập trán vào vách kính và lẩm bẩm. Một tiếng thở dài tuôn ra từ môi tôi.
“Chú có biết đó là loại tiền gì không?”
-Sao biết được, tao đang thắng mà!
Gã hoàn toàn không biết tôi đang làm những việc bẩn thỉu gì. Gã càu nhàu. Ngay cả khi biết thì gã cũng sẽ không thèm nhíu mày một cái.
Nếu việc này mà thành công thì mẹ cháu sẽ không còn lo lắng gì nữa và có thể thoải mái sống phần đời còn lại của mình.
Bàn tay cầm điện thoại run lên bần bật. Tôi cảm thấy ớn lạnh và chóng mặt vì giận dữ.
Đừng cãi lời mà gửi tiền cho chú đi. Nếu không có chú thì ván bài sẽ không diễn ra được đâu, bây giờ bọn họ đang ầm ĩ bắt chú đến đấy.
Tắt, rồi cuộc gọi kết thúc. Tôi đập trán vào kính bốt điện thoại và phát ra một tiếng động lớn. Cuộc gọi kết thúc như vậy mà tôi còn chưa kịp nói những gì mình muốn nói.
“…Đồ.”
Đồ chó.
Chú có biết số tiền đó là loại tiền gì không. Vậy mà, ngay cả cái đó mà chú cũng dùng để đánh bạc…. Bây giờ tôi đã quá chán ghét việc đánh bạc rồi. Tôi ghét nó đến mức phát ớn. Mắt tôi nóng ran.
Tôi thở ra và hít vào nhanh chóng để xoa dịu cơn giận. Ngực tôi thở dốc không kiểm soát được. Tôi không muốn chú tôi có lại số tiền đó nữa, nhưng tôi không có cách nào khác.
Tôi định nhấc điện thoại lên và gọi lại cho chú tôi thì bỗng dưng dừng tay. Tôi lại nghe thấy giọng nói đáng nguyền rủa đó.
‘Không phải tao!’
Như thể hắn ta đang nguyền rủa tôi vậy.
Tôi như bị thôi miên đặt điện thoại xuống và đi vào cửa hàng tiện lợi. Tôi sừng sững đứng trước máy ATM như mọi khi. Tôi gom tiền giấy lại và bỏ vào khe, máy nhanh chóng đếm tiền.
Một ô yêu cầu nhập tên người gửi xuất hiện. Tôi chỉ có thể viết tối đa sáu chữ vào ô trống. Tôi cố tình chia làm ba lần chuyển tiền.
Trong lần chuyển tiền đầu tiên, tôi viết một câu nhờ vả vào tên người gửi.
Trong lần chuyển tiền thứ hai, tôi viết tên vùng.
Trong lần chuyển tiền thứ ba, tôi kết hợp số và chữ để điền vào chỗ trống.
Ngay sau đó, một cửa sổ hiện lên trên màn hình. Chuyển khoản thành công. Tôi nắm chặt chiếc ví trống không và bước ra ngoài.
Tôi từ từ quay đầu nhìn xung quanh lần nữa.
Bây giờ mọi thứ xung quanh tôi trông khác đi. Những người thưa thớt dường như không quan tâm đến tôi. Cảnh tượng đôi mắt và đôi tai của họ mở to và hướng về phía tôi như thể sắp nhảy ra khỏi cơ thể đã biến mất không dấu vết. Mọi thứ chỉ là một hội chứng hoang tưởng do chính tôi tạo ra vì tôi có quá nhiều thứ phải che giấu.
“…”
Tôi di chuyển về phía khách sạn. Thình thịch. Tim tôi lại một lần nữa thể hiện sự hiện diện của mình bên trong ngực. Tôi hy vọng rằng chứng lo âu vô cớ này cũng chỉ là.
Tôi hy vọng nó chỉ là một sự lo lắng vô ích.
Tôi tựa lưng vào giường, kéo đầu gối lên ôm vào ngực. Tôi cứ thế để thời gian trôi đi. Mỗi khi tôi chớp mắt, hình ảnh người đàn ông dính đầy máu lại xuất hiện rồi biến mất. Thật kỳ diệu là anh ta lại biết rõ khi nào tôi yếu đuối nhất để tìm đến.
Bên kia cửa sổ, những đám mây xám đang kéo đến rất nhanh. Tôi chìm vào suy nghĩ rồi hoàn hồn lại thì bầu trời đã có một màu tối tăm như mây giông. Đêm lại đến rồi.
Cạch. Một âm thanh cơ khí vang lên, sau đó cửa bật mở. Giám đốc Jang lại tìm đến tôi, không biết anh ta có chán hay không. Anh ta nhìn thấy tôi đang dựa vào giường thì đi thẳng đến chiếc ghế, khoanh chân ngồi xuống. Anh ta hỏi một cách vô cảm.
“Khóc à?”
Tôi liếc nhìn vào góc phòng qua vai người đàn ông. Rõ ràng là cái thân hình dính đầy máu kia vừa đứng đó trừng mắt nhìn tôi. Cứ như thể chuyện đó chưa từng xảy ra, nó đã biến mất không dấu vết. Tôi hạ mắt xuống. Má tôi đang quá khô để tôi phủ nhận lời anh ta. Người đàn ông lặng lẽ bày tỏ sự nghi ngờ.
“Tại sao.”
“…Không ạ.”
Tôi lặng lẽ lắc đầu. Người đàn ông không hỏi gì nữa. Anh ta chỉ lặng lẽ nhìn tôi với ánh mắt nghiêng ngả, như thể đang cố gắng tự mình tìm ra lý do tại sao tôi khóc. Rồi anh ta đưa tay xuống dưới giường. Anh ta nắm lấy chiếc ví mỏng. Anh ta tung ví lên không trung rồi lại bắt lấy nó một cách dễ dàng.
“Có vẻ như người yêu của cậu tiêu xài rất hoang phí nhỉ.”
Anh ta có vẻ đang nói về nơi ở của số tiền đã biến mất tăm hơi như thể chui xuống đất. Anh ta vẫn đang bận rộn tạo ra một người yêu ảo không có thực. Giám đốc Jang giơ lòng bàn tay lên trên và nhấc ngón trỏ lên. Ngón tay dài của anh ta duyên dáng lướt trong không trung và gọi tôi đến. Đến đây xem nào.
Tôi vén ga giường lên và bước ra khỏi giường. Tôi bước đến chỗ anh ta một cách yếu ớt như một hồn ma vừa thoát ra khỏi cơ thể. Anh ta ôm lấy eo tôi. Anh ta đo vòng eo của tôi như một thợ may.
“Sao eo của Su-won của chúng ta ngày càng nhỏ thế này.”
Sau đó, anh ta ôm lấy má tôi và xoa nhẹ nhàng. Một mùi nicotin rẻ tiền thoang thoảng trong tay anh ta.
Người đàn ông này, người chỉ có mùi cơ thể sạch sẽ so với những gì anh ta đang làm bằng cả hai tay. Lúc nào anh ta cũng có một mùi nước hoa thoang thoảng, nhưng bây giờ bộ đồ của Giám đốc Jang lại có một mùi không quen thuộc. Mùi cồn và mùi thuốc lá lẫn lộn khắp nơi. Không phải là anh ta đã trực tiếp dùng chúng. Tất cả những mùi này đều quá rẻ tiền so với sở thích của người đàn ông.
“Sao cậu lại lạnh lùng như vậy chứ?”
Anh ta đưa tay vào bên trong áo khoác và lấy ra một bao thuốc lá. Đó không phải là loại thuốc anh ta thường hút mà là một loại thuốc lá sản xuất trong nước giá rẻ mà người ta thường thấy. Người đàn ông ngậm điếu thuốc lá đó giữa môi một cách quen thuộc và châm lửa bằng chiếc bật lửa da đắt tiền.
“Số tiền đó đâu phải là tiền dễ kiếm. Tôi cũng muốn để cho cái tên kia xem. Su-won đang làm cái mặt gì khi mút cu cho tôi.”
Phù, người đàn ông nhả khói.
“Chẳng phải cậu đang làm một cái vẻ mặt kinh tởm như thể đang ngậm dương vật của chó hay sao. Cậu không biết tôi cảm thấy như thế nào khi nhìn thấy điều đó đâu.”
“…”
“Tôi muốn đào một cái hố vừa vặn với thân hình của Su-won ở trên mảnh đất thuộc sở hữu của mình đến phát điên lên được.”
Người đàn ông đã lẩm bẩm một cách thản nhiên những lời nói mà nếu giải nghĩa ra thì chỉ toàn là sự rùng rợn.
“Một mặt, tôi cũng muốn giật tóc cậu đến bật cả da đầu ra và nhét nó vào tận yết hầu.”
Đôi môi của anh ta ngậm điếu thuốc trắng toát tạo nên một đường nét đẹp như tranh vẽ. Những lời nói trầm thấp tuôn ra từ đôi môi đó cùng với làn khói mờ ảo.
“Cậu không muốn giết hắn à?”