Dirty XX - Chương 53 - H

Lịch update: thứ 7

Cậu không muốn giết hắn sao? Tôi từ từ ngước mắt lên. Người đã thử thách tôi đang mỉm cười một cách thản nhiên. Tôi như bị lực hút kéo lại, bị bắt làm tù binh bởi một sức mạnh vô danh mà thú thật với anh ta.

“Mỗi khoảnh khắc ạ.”

“…Mỗi khoảnh khắc.”

Người đàn ông lặp lại bằng cách đảo lưỡi.

“Mỗi khoảnh khắc khi hít vào và thở ra.”

Tôi muốn giết hắn, và tôi muốn chết. Mỗi khoảnh khắc tôi sống, kể từ khi tôi bắt đầu suy nghĩ bằng bộ não đầy ắp trong đầu mình. Giám đốc Jang bày tỏ sự tiếc nuối sâu sắc.

“Thật vậy sao.”

Bàn tay thô ráp của anh ta dịu dàng xoa nhẹ vào mắt và má tôi.

“Cậu không muốn được thoải mái hơn à?”

“Chắc là không được đâu ạ.”

“Lại từ bỏ rồi.”

Người đàn ông đứng dậy. Anh ta chỉnh lại quần rồi khuỵu gối xuống và nhìn ngang tầm mắt với tôi. Anh ta nở một nụ cười như được vẽ lên trên mặt. Tôi chợt nghĩ rằng anh ta đang cười như một doanh nhân. Anh ta đang mỉm cười một cách quyến rũ như thể đang cố gắng lôi kéo một người mua khó tính.

“Su-won chỉ là.”

“…”

“Cậu vẫn chưa tìm ra phương pháp mà thôi.”

Phương pháp. Tôi có lẽ nào lại không cố gắng tìm kiếm bất cứ điều gì chứ. Người thân, trường học, đồn cảnh sát.

Tôi không thể tìm thấy lối thoát ở bất cứ đâu cả. Người thân duy nhất của tôi còn phải bận bịu chăm sóc đứa con trai duy nhất đang bệnh tật của mình, và ngôi trường nông thôn mà tôi theo học là nơi dạy rằng phải cúi đầu vô điều kiện trước ơn huệ của cha mẹ.

Ngay cả những cảnh sát đã đến vì nhận được báo cáo từ nhà hàng xóm không thể chịu đựng được tiếng la hét cũng là bạn học trung học của người cha khốn nạn đó. Những người mặc đồng phục cũng làm ngơ trước những vết bầm tím trên mặt mẹ tôi và tôi. Họ nói những điều vô nghĩa như không nên đối xử tệ với trụ cột gia đình thì anh ta mới không mất tinh thần rồi quay trở lại đồn cảnh sát.

Tất nhiên, tôi có thể rời khỏi nhà bất cứ lúc nào sau khi lớn hơn một chút. Tuy nhiên, vấn đề là người mẹ vẫn ở lại một mình. Tôi đã bảo bà đi cùng tôi rất nhiều lần nhưng bà vẫn khăng khăng ở lại bên cạnh cái gã đáng thương đó. Và cuối cùng thì….

Người đàn ông đã ban cho tôi sự thương xót mang tên chờ đợi dần thu lại nụ cười. Người đàn ông nắm lấy nút thắt của cà vạt và kéo nó xuống. Anh ta thậm chí còn tháo vài chiếc cúc áo từ trên xuống. Người đàn ông mặc áo sơ mi đen mà không đeo cà vạt giờ trông hoàn toàn giống một người trong giới đó.

“Có vẻ như cậu rất khó để lộ ra bí mật nhỉ.”

“…”

“Vậy Su-won. Để tôi kể cho cậu nghe một bí mật của tôi trước nhé.”

Giám đốc Jang nhướn người lên. Tôi rụt người lại trước cơ bắp tay cuồn cuộn đe dọa như rắn của anh ta.

Người đàn ông tháo chiếc nhẫn mà anh ta chưa từng bỏ ra ngay cả khi tắm. Một dấu vết màu đỏ vẫn còn lại ở chỗ chiếc nhẫn đã rời đi.

Và ở đó có một vết sẹo như thể đã bị khâu bằng chỉ một cách ép buộc. Mô da đã bị nhiễm sắc tố che phủ một cách gồ ghề xung quanh ngón tay. Tôi chuyển mắt khỏi ngón tay và nhìn vào mắt người đàn ông.

“Tình trạng khâu vá rất tệ phải không.”

“…”

“Người bác sĩ duy nhất trong thị trấn là một tên lang băm. Từ miệng ông ta còn bốc ra mùi rượu khó chịu nữa chứ.”

Người đàn ông kéo chiếc cà vạt đang quấn quanh cổ mình xuống. Chiếc cà vạt trượt xuống theo tay anh ta và rơi xuống đất thành một cái tổ.

“Ban đầu tôi chỉ là một người khuân vác được gọi là phu khuân vác. Cứ mỗi lần tôi chỉ khuân vác theo lệnh của cấp trên, nhưng một ngày nọ, bột lấp lánh đã thu hút sự chú ý của tôi và tôi đã lặng lẽ nhìn vào nó. Và rồi lòng tham tự nhiên nảy sinh.”

“…”

“Ở trại trẻ mồ côi, tôi không có cơ hội được nhìn thấy những thứ đó.”

Người đàn ông nói thêm một cách vô cảm. Giọng điệu của người đàn ông đã khô cằn đến mức nếu người khác nghe thấy thì họ sẽ nhầm tưởng rằng anh ta đang đọc một góc của tờ báo.

“Chẳng bao lâu sau, một cơ hội đã đến. Một trong số những người làm cùng đã rời khỏi chỗ ngồi nói rằng anh ta sẽ ra ngoài hút thuốc. Chuyện gì đã xảy ra với tôi, người chỉ còn lại một mình trong xe vận chuyển, cậu có đoán được không?”

Phù, đôi môi anh ta nhả ra một đám mây xám xịt. Người đàn ông nhắm mắt lại và thưởng thức làn khói nồng nặc mùi rẻ tiền. Mặc dù nó có mùi thô kệch hơn nhiều so với những gì anh ta thường thích. Tôi không thể đọc được một chút khó chịu nào từ khuôn mặt đang cảm nhận hương vị của anh ta. Anh ta chỉ đang làm một cái vẻ mặt của một người đang chấp nhận những gì đã quen thuộc.

“Tôi đã rình mò cơ hội rồi vơ đầy túi bằng cả hai tay. Tôi giấu vào trong lòng rồi bỏ chạy vì sợ có ai đó nhìn thấy. Tất nhiên, tôi đã bị bắt không lâu sau đó. Thời gian mà một đứa trẻ mười sáu tuổi không một xu dính túi có thể chống đỡ chỉ là ba ngày mà thôi. Bọn chúng đã trừng phạt tôi bằng cách trói tay tôi lại rồi cưa hai ngón tay bằng cưa.”

Người đàn ông lặng lẽ nhìn tôi. Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy một cơn đau nhói ở ngón tay mình. Tôi giật mình giấu những ngón tay của mình vào bên trong. Sau đó, tôi lẩm bẩm để đáp lại có nghĩa là tôi đã nghe câu chuyện của anh ta mà không bỏ sót một từ nào.

“…Tàn, tàn nhẫn quá.”

“Đây là sự trừng phạt ở bên này.”

Tôi khó khăn đón nhận ánh mắt của anh ta rồi dán mắt xuống sàn. Thật sự thì tôi không muốn nghe thêm nữa. Tuy nhiên, người đàn ông dường như không có ý định dừng lại.

“Xương của người ta cứng hơn những gì mình nghĩ nên phải cưa đi cưa lại bằng một cái cưa đã được mài giũa kỹ càng thì mới được. Lúc đó, ngón giữa và ngón áp út đã bị cắt cùng nhau. Gã bác sĩ lang băm đó đã khâu ngón giữa trước, rồi sau đó mới đến ngón áp út. Không hiểu sao cái chỗ đó lại hẻo lánh đến thế, đến thuốc tê cũng không có nên tôi đã phải khâu ngón áp út gần như trong trạng thái tỉnh táo.”

Anh ta lẩm bẩm nhìn vào vết sẹo sâu sắc trên ngón áp út của mình với một khuôn mặt vô cảm.

“Khi tôi đang trợn ngược mắt và sùi bọt mép thì bọn chúng mới pha cái thứ thuốc mà tôi đã trộm được vào trong nước rồi nhét vào miệng tôi.”

Tôi cảm thấy buồn nôn. …Làm ơn, đừng nói thêm gì nữa.

Người đàn ông túm chặt lấy cằm tôi đang cố gắng lảng tránh. Biểu cảm trên khuôn mặt anh ta dần biến mất. Bây giờ người đàn ông đã hoàn toàn trở thành một khuôn mặt vô cảm và thì thầm. Rất bí mật và kín đáo, như thể đang thì thầm một bí mật mà chỉ hai người mới biết mà người khác không nên nghe thấy.

“Trong khi đau đớn đến chết đi sống lại, những hạt còn sót lại trên đầu lưỡi tôi lại có một vị ngọt kỳ lạ. Khi đó, một kẻ ngu ngốc như tôi mới nhận ra.”

“Ư….”

“Tôi cứ tưởng bọn chúng tức giận vì tôi đã trộm nên mới cắt ngón tay tôi.”

“…Ư ức.”

“Hóa ra không phải vậy.”

Người đàn ông tăng áp lực lên bàn tay đang giữ cằm tôi. Máu nóng bừng bừng trên mặt tôi. Người đàn ông nghiến răng nói.

“Cái thứ thuốc đó, chỉ là đường mà thôi.”

“…Hức.”

“Bọn chúng muốn cảnh cáo tôi không được phép cất giữ từ ‘trốn thoát’ ở một góc trong đầu.”

“Trốn thoát sao ạ.”

Người đàn ông lặp lại từ đó một cách đứt quãng. Có lẽ chỉ là cảm giác của tôi thôi, nhưng có vẻ như có một lực được dồn vào từ “trốn thoát” một cách đặc biệt.

“…Ư hừức.”

Người đàn ông đã tuôn ra những lời nói không ngớt dừng lại một nhịp.

“Vào thời điểm đó, tôi chỉ nghĩ rằng nó thật chó má, nhưng bây giờ khi nghĩ lại thì nó cũng không hẳn là như vậy. Nghe này, dù đã chứng kiến đủ mọi thứ dơ bẩn, nhưng dù sao thì bây giờ người đang đứng ở trên cũng là tôi mà.”

“…Ư ức, ư hừức.”

“Tôi đã tiết lộ bí mật của mình rồi, bây giờ đến lượt cậu nói đấy. Đây là cơ hội cuối cùng nên hãy động não cho kỹ vào.”

Giám đốc Jang cắt từng âm tiết và hỏi lại lần nữa.

“Tại sao cậu lại khóc?”

Ánh mắt của người đàn ông bình tĩnh lại. Tôi bằng linh cảm đã nhận ra rằng sẽ không còn cơ hội nào nữa

Trước mắt tôi hiện lên hình ảnh anh ta lần đầu đề nghị tôi làm tình nhân. Hồi đó anh ta cũng dồn tôi đến chân tường. Bây giờ thì anh ta lại đòi hỏi cả sự thật và đẩy tôi xuống vực sâu.

Ở cuối vách đá có gì? Dù có gì đi nữa thì chắc chắn chỉ có một đầm lầy không thấy đáy.

Tôi hé môi ra, người đàn ông dồn ánh mắt xuống hàm dưới của tôi.

Tôi nuốt ngón áp út của người đàn ông vào miệng. Có lẽ vì không ngờ tới phản ứng này nên đôi mắt của người đàn ông mở to hơn bình thường một chút. Tôi dốc toàn lực vào việc mút ngón tay. Tôi liếm lên những vùng da sần sùi và xấu xí rồi dùng lưỡi vẽ theo những phần lõm vào do chiếc nhẫn để lại.

Tách tách. Những giọt chất lỏng rơi xuống trên bàn tay đang chống xuống đất. Nguồn gốc là từ mắt tôi. Những giọt nước mắt khô khốc chảy ra không rõ lý do rơi xuống sàn.

Giám đốc Jang nhìn tôi đang mút ngón tay của anh ta. Rồi anh ta lắc đầu và thở dài trong im lặng.

“…A a.”

Một tiếng thở dài trầm thấp tuôn ra từ môi người đàn ông.

“…Rốt cuộc cậu đang làm cái trò gì vậy.”

Bàn tay to lớn đẩy mạnh mặt tôi ra phía sau. Tôi cứ tưởng anh ta nghĩ rằng mình đang bị sỉ nhục. Nhưng khuôn mặt mà tôi ngước lên nhìn lại mang một vẻ kỳ lạ hơn thế. Gò má anh ta tái nhợt hơn bình thường một chút, và đôi mắt anh ta bị bao phủ bởi vẻ bối rối.

Thật khó tin, nhưng có vẻ như anh ta đã mất bình tĩnh. Một con người máu lạnh đến mức kim châm còn không xuyên qua được lại đang bối rối.

Bối rối nghĩa là, ít nhất thì anh ta cũng không khó chịu. Tự phán đoán như vậy, tôi không lùi bước mà đi theo bàn tay của anh ta.

Tôi ngước lên nhìn anh ta và một lần nữa đưa lưỡi ra khỏi miệng liếm dài lên ngón tay anh ta. Âm thanh ướt át vang vọng trong không gian tĩnh lặng.

“…”

Những nếp nhăn li ti xuất hiện trên trán mượt mà của anh ta. Những mạch máu xanh lè cũng nổi rõ trên thái dương sắc nhọn của anh ta. Yết hầu lớn ở giữa cổ anh ta rung lên và phát ra tiếng ực.

Quần anh ta phồng lên bằng kích thước của hai nắm đấm của một người đàn ông trưởng thành. Tôi với tay đến chiếc thắt lưng da bóng loáng rồi vụng về tháo móc cài. Sau khi kéo khóa quần xuống, chiếc quần lót màu đen phồng lên hiện ra.

Tôi hoảng hồn và thở dài trong lòng. Cái của người này to bằng bắp tay của người khác, chắc chắn kích thước của nó cũng không hề tầm thường. Chỉ nghĩ đến việc nó sẽ khuấy đảo bên trong tôi một lần nữa thôi là miệng tôi đã khô khốc, và cái lỗ vẫn chưa lành lặn đã tự động nóng lên.

Tôi há miệng thật to và nuốt chửng cái của người đàn ông vào trong miệng. Nó vừa to vừa dài. Tôi đã cố gắng hết sức để nuốt nó đến tận gốc, nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều.

Tôi gồng má lên và hít một hơi thật sâu. Cái dương vật khổng lồ bị hút vào trong miệng tôi trong tích tắc và đánh mạnh vào yết hầu tôi.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo