Dirty XX - Chương 56

Lịch update: thứ 7

“Tùy.”

Người đàn ông rút mấy tờ tiền ra khỏi ví và nhét chúng vào bên trong bộ đồng phục của tôi. Tôi ngồi đối diện với anh ta với những tờ tiền mà anh ta nhét vào ngực.

Ánh mắt tôi bị thu hút về phía chiếc ví đang nằm lộn xộn trên bàn với cái miệng há hốc. Không, chính xác hơn là hai mắt tôi đổ dồn vào chiếc hộp thuốc nhỏ được cố định bằng khóa.

Tôi nuốt khan. Sau đó, tôi cẩn thận đưa tay về phía ví của người đàn ông.

“Đây là cái hộp thuốc mà tôi đã thấy lần trước.”

Người đàn ông chỉ nhìn chằm chằm vào những gì tôi đang làm bằng ánh mắt lạnh lùng như mọi khi. May mắn thay, tôi không thể đọc được vẻ khó chịu trên khuôn mặt anh ta. Vì vậy, tôi đã mở khóa ví và lấy được hộp thuốc ra. Một chiếc hộp thuốc nhỏ và mỏng hơn ngón tay út một chút. Nó lạnh lẽo và không có chút hơi ấm nào.

“Tôi không dùng thuốc quá hai lần một tuần.”

Những hạt bột trắng chứa trong ống trong suốt phát ra tiếng sột soạt và từ từ đổ xuống dưới. Cứ như thể là đồng hồ cát vậy. Báo cho tôi biết thời gian còn lại của mình và thúc giục tôi mỗi giây.

“…Uống cái này vào thì sẽ có cảm giác như thế nào?”

“Một cuộc náo loạn nhỏ sẽ xảy ra từ hộp sọ.”

Người đàn ông gõ nhẹ vào ly thủy tinh bằng móng tay ngắn thay vì hộp sọ của mình để giúp giải thích. Những con sóng vàng yếu ớt dâng lên trong chiếc ly bị đẩy bởi cử chỉ. Con sóng liên tục đập vào thành kính rồi vỡ tan.

“Sau khi đầu nhức nhối, thì đến lượt mắt có vấn đề. Ngay cả những thứ ở ngay trước mắt cũng không thể phán đoán chính xác được. Tiếng sấm liên tục nổ ra ở cả hai tai, và cơ thể thì bồng bềnh như thể là một quả bóng bay được thổi căng phồng.”

“…Vâng.”

“Đến giai đoạn này, lý trí sẽ trở nên vướng víu. Bỏ qua những thứ không cần thiết sang một bên và hoàn toàn trung thành với bản năng.”

“…”

“Sau đó, khi một khoảng thời gian nhất định trôi qua, sẽ ngã quỵ và chìm vào giấc ngủ như một xác chết.”

Tôi nhấc hộp thuốc lên và từ từ xoay nắp ra. Người đàn ông nói với tôi khi tôi đang cầm hộp trên một tay và nắp tách rời trên tay kia.

“Cậu định biến tôi thành kẻ nghiện ngập sao?”

“Tôi biết rằng anh không phải là người sẽ bị nghiện chỉ với chừng này.”

Trong đôi mắt sắc bén, con ngươi đen từ từ lăn về phía tôi.

“Nó là thứ có tính gây nghiện cao đấy.”

“…”

“Tôi đã chỉ thị sản xuất nó như vậy. Vì như thế thì nó mới bán chạy như diều gặp gió.”

Đôi mắt đen hướng về phía tôi chợt lóe lên.

“Nhưng lại bảo tôi nuốt nó sao?”

Giám đốc Jang nhếch môi và cười một cách đáng ngờ. Đó là nụ cười của một người tự hỏi tại sao anh ta phải hành động theo ý tôi. Người đàn ông tựa người sâu vào спинку ghế như thể đang phô trương sự thảnh thơi của mình và khoanh tay. Đôi bắp tay dày chồng lên nhau trông đầy đe dọa.

“Anh đã nói rằng anh sẽ say cùng tôi mà.”

Những lời lạnh lùng như thế rơi ra từ đôi môi cứng đờ của anh ta.

“Lúc đó thì đúng là như vậy.”

“…”

“Nhưng bây giờ thì tôi không có tâm trạng đó lắm.”

Tôi cứ nghĩ rằng anh ta sẽ dùng thuốc cùng với rượu. Nhưng dự đoán đã sai một cách lố bịch. Bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi vì căng thẳng. Tôi liên tục lau mồ hôi trên đùi. Hít hà, hít hà. Hơi thở cứ loạn nhịp một cách tùy tiện.

Không được như thế này. Tôi lại đang bị cuốn vào nhịp điệu của người đàn ông. Anh ta rất giỏi trong những trò chơi tâm lý kiểu này. Việc anh ta luôn giành chiến thắng trong các trò chơi bài không chỉ đơn thuần là do may mắn. Hoàn toàn là do người đàn ông đã khuất phục đối thủ trong cuộc chiến tâm lý.

Tôi dán mắt vào ngón tay của người đàn ông. Như mọi khi, chiếc nhẫn bạc ôm lấy gốc ngón tay của anh ta. Chỉ mới hai ngày trước thôi, tôi đã có thể thoáng nhìn thấy phần sâu kín nhất của người đàn ông mà tôi không thể hiểu được nội tâm. Những lời tuôn ra từ đôi môi anh ta quá phi thực tế. Nếu không phải là vết sẹo trên ngón giữa, tôi đã chỉ coi đó là một giấc mơ và bỏ qua một cách nhẹ nhàng như vậy.

Đúng là tôi đang ở trong một tình huống bất lợi hơn nhiều. Tuy nhiên, không có nghĩa là người này không có điểm yếu. Tài sản mà anh ta đã tích lũy cho đến nay chỉ là một tòa thành mỏng manh được xây trên cát. Hơn nữa, tôi không còn gì để mất nữa. Tôi cố gắng hết sức để giả vờ bình tĩnh. Tôi nhếch mép cười với anh ta, người đang ung dung cười.

“Vậy anh có muốn chơi một trò chơi với tôi không?”

Tôi nhấc chiếc hộp nhỏ lên và đẩy nó vào ly. Bịch, chiếc hộp lặn xuống bên trong ly thủy tinh. Những hạt bột rò rỉ ra qua khe hở của nắp đang mở và tan ra trong rượu màu hổ phách một cách nhẹ nhàng.

Sau đó, tôi mỉm cười như đã luyện tập vô số lần. Khóe mắt tôi khẽ cong lại, môi thả lỏng và vẽ một đường cong trên má. Người đàn ông không hề chớp mắt và nhìn tôi chằm chằm rồi mở miệng.

“Trò gì.”

“Trò chơi bài. Bên nào thua thì bên đó uống thì sao?”

Người đàn ông dùng ngón tay gõ nhẹ vào giữa lông mày.

“Lần đầu mà lại dùng cái này sao? Sẽ bị sốt cao, chưa kể nếu xui xẻo thì có thể mất một cơ quan nào đó đấy.”

Tôi đã quyết tâm rồi nên không lùi bước và trả lời.

“Không sao.”

Anh ta nheo mắt lại.

“Lý do tôi phải chơi trò chơi này là gì?”

“Vì nếu tôi thua thì anh sẽ được xem một cảnh thú vị đấy.”

…Thú vị ư. Người đàn ông phát ra âm thanh từ cổ họng và đôi mắt chợt lóe lên.

“…Chấp nhận.”

Tôi đứng dậy và đi về phía phòng khách. Tôi mở tủ trang trí, nơi trưng bày những chai rượu và mang ra một bộ bài cứng cáp bên trong.

Tôi xào bài dưới sự giám sát của anh ta. Có lẽ vì căng thẳng nên tôi đã dùng quá nhiều lực vào đầu ngón tay. Tôi không thể và cũng không có tự tin để làm bất kỳ trò bịp bợm vụng về nào trước mặt anh ta. Tôi chỉ biết chia bài và cầu nguyện rằng những lá bài có lợi cho mình sẽ đến tay mình.

Blackjack có vẻ là trò chơi bài phù hợp cho hai người chơi. Luật chơi rất đơn giản. Trò chơi mà một trong hai người chơi tạo ra tổng số điểm của các lá bài là 21 hoặc nhiều hơn sẽ thắng.

Các lá bài lặng lẽ di chuyển trên bàn. Lúc đầu có vẻ như mọi thứ diễn ra khá cân bằng, nhưng theo thời gian, thế trận dần dần nghiêng về một bên. Tôi càng dự đoán về thắng thua giữa anh ta và tôi trong lòng, thì tôi càng cảm thấy lạnh lẽo thấm sâu vào cơ thể.

“…”

“…”

Và cuối cùng, thắng thua đã được quyết định.

Sự tĩnh lặng cứng như băng trôi trong phòng. Giữa lúc tiếng sấm cũng phải nín thở. Tích tắc, tích tắc. Kim giây đồng hồ chuyển động trên cổ tay người đàn ông.

Giám đốc Jang, người đã đặt những lá bài xuống trước mặt, dùng ngón tay cái đẩy chiếc nhẫn đang đeo ở ngón áp út ra. Người đàn ông không chút do dự nhúng chiếc nhẫn đó vào ly rượu của tôi. Tõm. Một vật kim loại nhỏ chìm xuống đáy ly rượu có màu hổ phách nhạt. Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn đang chìm. Để tránh ánh mắt dai dẳng của người đàn ông.

“Làm gì vậy, không uống đi.”

Giờ thì không thể trì hoãn được nữa rồi.

Tôi ôm ly rượu bằng tay. Đầu ngón tay tôi tự nhiên run rẩy. Tôi chưa từng thử ma túy bao giờ. Ngay cả khi bọn trẻ trong khu phố tụ tập trên núi sau nhà và bôi keo hoặc vecni lên giấy rồi hít, tôi cũng chưa từng thử. Tất cả bọn chúng đều trợn mắt lên và phát ra những âm thanh kỳ lạ.

Tôi nuốt khan nước bọt khô khốc trong cổ họng. Tôi chỉ để chiếc nhẫn trong ly và đổ hết chất lỏng vào miệng. Một cảm giác lạnh lẽo lan tỏa khắp miệng. Không thể nuốt xuống cổ họng, tôi cứ ngậm như vậy. Nếu cứ ở trạng thái này thì ngay cả tôi cũng sẽ bị say ma túy mất, nên tôi nhanh chóng vòng tay qua cổ người đàn ông. Đôi mắt của người đàn ông mở to hơn bình thường trước hành động đột ngột của tôi. Tôi vặn người để không vướng vào chiếc mũi cao vút của anh ta và hôn lên môi anh ta. Tôi dùng lưỡi để đẩy chất lỏng trong miệng qua khe hở môi hơi hé mở của anh ta.

“…Ưm.”

Ngay sau đó, anh ta làm rung chuyển yết hầu. Ực, ực. Chất lỏng rỉ ra khỏi khe hở môi và chảy xuống cằm. Rồi người đàn ông dùng lưỡi liếm cằm tôi.

“Hừ, ha…”

Hơi thở ngày càng khó khăn, tôi rời môi anh ta ra. Người đàn ông không có ý định nương tay, túm lấy cằm tôi như thể muốn bóp nát nó và kéo mặt tôi về phía mình.

“…Hức!”

Anh ta dùng sức mạnh lớn kéo tôi lại và đặt tôi lên đùi. Tôi cảm nhận được dương vật cương cứng dày cộm của anh ta xuyên qua hông. Tôi cọ xát dương vật với nhau và quấn lấy nhau. Hù, anh ta rên rỉ như một con thú và vùi mặt vào sau gáy tôi. Tôi vòng tay qua cổ anh ta và nhìn ra cửa sổ qua bờ vai rộng đang đe dọa của anh ta.

Bên ngoài bóng tối đang dần buông xuống.

Giám đốc Jang hút hết môi tôi vào miệng. Người đàn ông nhai nghiến miếng thịt dai nhách như thể anh ta thực sự định ăn nó.

“Aa, hức…”

Trong khoảnh khắc, tôi cảm thấy vị kim loại tanh ở đầu lưỡi. Có vẻ như cuối cùng thì tôi cũng đã đổ máu. Người đàn ông đặt lưỡi lên vết thương và mút máu. Tôi rụt cổ lại vì nhói đau. Nhưng người đàn ông vẫn bướng bỉnh như mọi khi. Có vẻ như anh ta định cướp hết tinh khí của tôi. Nếu không thì anh ta đã không điên cuồng và bám riết như vậy.

“…Hù, ha…”

Anh ta ôm chặt eo tôi bằng cánh tay rắn chắc rồi đứng dậy khỏi ghế. Để không bị rơi, tôi vô thức siết chặt cánh tay đang vòng qua cổ người đàn ông.

Tất yếu là vùng ngực tôi phải áp sát vào ngực người đàn ông. Chiếc bình oxy lớn của người đàn ông được bao bọc trong chiếc áo sơ mi đen phập phồng lên xuống. Tôi cảm nhận được nhịp đập đang vang vọng từ dưới cổ anh ta qua lòng bàn tay đang chạm vào da anh ta. Thình thịch. Tốc độ nhanh hơn bình thường một chút. Có vẻ như thuốc đang lan tỏa ra khắp cơ thể người đàn ông. Đó là một tin tốt lành.

“…”

“…”

Người đàn ông dừng bước chân không kiềm chế trước ghế sofa và nhìn xuống tôi. Cả hai con ngươi đều đen đỏ một cách khác thường. Như thể đã ngâm mình trong rượu vang đỏ trong vài ngày liền.

Anh ta đặt tôi lộn ngược lên tựa lưng ghế sofa. Tôi trở thành tư thế lộ phần thân dưới cho anh ta và úp mặt xuống đất. Tôi nắm chặt lấy ghế sofa vì tư thế xa lạ. Tôi nghe thấy giọng nói trầm khàn của người đàn ông đang hối thúc tôi.

“Còn không cởi ra đi còn gì.”

Tôi tháo thắt lưng đang siết chặt eo và kéo quần xuống. Ngay khi tôi kéo quần xuống đến giữa đùi, giọng nói áp bức lại vang lên.

“Đừng cởi hết mà hãy để nó vướng vào mắt cá chân.”

Tôi kéo quần xuống đến mắt cá chân theo lời anh ta. Tôi nhìn xuống chiếc quần lót đang dính vào quần ở mắt cá chân và không hiểu sao lại cảm thấy tủi nhục. Cố gắng phớt lờ điều đó, tôi lại tựa lưng vào tựa lưng ghế sofa.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo