Lịch update: thứ 7
Cảnh tượng trong giấc mơ tái hiện trước mắt tôi. Người đàn ông cưỡi lên người tôi, giơ cao cái cưa. Tôi vùng vẫy dưới thân anh ta và cuối cùng mất đi ngón tay.
“… Tôi sai rồi.”
“Dù sao thì đây cũng là một con dao khá sắc. Sẽ xong nhanh thôi.”
Tôi vội vàng túm lấy cổ tay anh ta đang đè gáy tôi xuống. Tôi điên cuồng lắc đầu. Thay vì hét lên cầu cứu như trong giấc mơ, tôi cầu xin anh ta tha thứ.
“Thưa giám đốc, tôi sai rồi.”
Tôi sai rồi. Tôi sai rồi. Tôi run rẩy và cầu xin sự tha thứ một cách tuyệt vọng. Tôi liên tục mất sức ở háng. Có lẽ tôi sẽ làm ướt quần mất. Thực tế còn đáng sợ hơn cả giấc mơ. Thậm chí bây giờ vân tay của tôi đã bị biến dạng hết rồi. Nếu người đàn ông này nhìn thấy nó thì…
“Yeo-won lúc nào cũng như vậy mà.”
“… ”
“Giả vờ ngoan ngoãn rồi làm những điều đáng yêu, đợi cơ hội rồi lại bỏ trốn?”
Tch, người đàn ông tặc lưỡi. Anh ta dùng lòng bàn tay to lớn của mình nắm lấy nắm tay tôi, siết chặt rồi lại thả ra. Ư. Tôi rên rỉ trong đau đớn nhưng vẫn cố gắng chịu đựng.
“Đến tìm tôi rồi nhìn tôi bằng đôi mắt long lanh và bảo tôi uống thuốc. Lúc đó cậu tỏ vẻ quyến rũ chỉ để câu giờ bỏ trốn thôi à.”
Haa, tiếng thở dài tuôn ra từ đôi môi anh ta gặp không khí lạnh rồi tan thành màu trắng. Anh ta lại siết chặt tay tôi một lần nữa rồi thả ra. Đó là một sức mạnh kinh khủng, không thể so sánh với lúc anh ta nắm cằm tôi.
“… Ư!”
“Tôi vốn là người hễ thấy mầm mống của sự việc có vẻ sai trái là phải cắt bỏ nó ngay lập tức. Trường hợp của Seo Yeo-won thì tôi đã rất muốn chờ xem. Rồi tôi bị đánh úp sau lưng. Vì vậy bây giờ tôi rất tức giận.”
“… ”
“Tôi đang rất tức giận.”
Anh ta giật cơ má và vặn khóe miệng. Rõ ràng là miệng đang cười, nhưng đôi mắt thì hoàn toàn không, và khoảng cách mà chúng tạo ra khiến tôi ớn lạnh.
“Đừng làm tôi tức giận hơn nữa. Vừa nhìn thấy cái gáy to bằng nắm đấm kia là tôi đã muốn bóp cổ cậu cho đến chết rồi, nhưng tôi đã kìm nén được sự thôi thúc đó và đang chịu đựng Seo Yeo-won đây này.”
Ư hức,…ư. Anh ta dùng sống dao bấm ấn mạnh đến mức các ngón tay đang nắm chặt nắm đấm run lên. Tôi phản kháng thêm vài lần nữa, nhưng khi nhìn thấy lưỡi dao lấp lánh màu trắng đang bị giữ trong tay anh ta, tôi liền buông tay.
Nắm tay nắm chặt đến mức các mạch máu nổi rõ màu xanh lam từ từ thả lỏng. Tôi nhắm nghiền mắt lại, những giọt nước mắt rơi xuống từ hàng mi.
“…Ư hức, hừ ừ ức.”
Những vết máu khô trên vân tay tôi lộ rõ dưới ánh mắt anh ta. Một lúc lâu im lặng kéo dài. Chỉ có tiếng nấc nghẹn ngào trào ra từ đôi môi tôi, vốn đang sôi sục bên trong tôi, mới lấp đầy khoảng trống mà sự tĩnh lặng mang lại.
Một câu hỏi lạnh lùng rơi trên khuôn mặt tôi.
“Ai đã làm cái này?”
Tôi hoàn toàn rơi vào trạng thái hoảng loạn và không thể nghe rõ anh ta đang nói gì. Tôi vội vàng siết chặt nắm tay lại, nhưng vì các ngón tay tôi đang bị bàn tay anh ta giữ nên tôi chỉ có thể lay động đầu ngón tay một cách khó khăn.
“Tôi hỏi đấy.”
“… ”
“Thằng khốn nào đã chạm vào người cậu?”
Anh ta nắm lấy mặt tôi và thúc giục tôi trả lời. Anh ta dùng một lực lớn hơn nhiều so với lúc nãy nắm cằm tôi. Như thể anh ta sẽ phá hủy hình dạng khuôn mặt tôi vậy.
Sau đó, người đàn ông dường như nhận ra điều gì đó và thốt ra một tiếng than nhỏ.
“…A.”
“… ”
“Chẳng lẽ là tự cậu?”
Ư, ư. Vì anh ta đang giữ chặt mặt tôi nên lời nói của tôi không thành hình mà bị bóp méo.
Người đàn ông buông tay đang giữ mặt tôi ra rồi hỏi.
“Tại sao?”
“Hừ ư…, ức.”
“Tại sao cậu lại tra tấn vân tay của mình nữa?”
Tôi òa khóc nức nở. Ban đầu tôi không thể thở được nên mới vỡ òa vì hiện tượng sinh lý. Nhưng trước đó có thứ gì đó cuộn tròn và ngồi nặng trĩu trong ngực tôi đã bùng nổ khiến tôi tuôn trào nước mắt như đập vỡ đê.
Tôi nhìn thấy khuôn mặt của giám đốc Jang. Người đàn ông đó im lặng nhìn tôi khóc nấc. Anh ta nheo mắt và không chớp mắt lấy một lần mà nhìn chằm chằm vào tôi. Một biểu cảm khó hiểu được vẽ lên khuôn mặt anh ta. Bàn tay đang nắm con dao bấm đã bớt lực đi một chút.
…Có lẽ anh ta đang bối rối, nhưng điều đó là không thể. Tôi vừa nghĩ vậy vừa xóa nó khỏi đầu. Đây là người đàn ông định biến tôi thành một đống bầy nhầy. Anh ta không phải là người sẽ dao động chỉ vì một chút khóc lóc.
Nắm bắt được sơ hở của giám đốc Jang, tôi vươn tay về phía đáy quần anh ta. Anh ta nhíu mày và vặn chặt cổ tay tôi. Cả hai cổ tay tôi đều bị người đàn ông giữ chặt. Vì vậy, tôi chỉ có thể chà xát má ướt đẫm của mình vào đáy quần người đàn ông.
Vùng giữa của chiếc quần âu màu đen càng trở nên đen sẫm hơn đồng thời tăng kích thước một cách nhanh chóng. Có vẻ như lời anh ta nói rằng anh ta chưa từng thủ dâm lần nào là sự thật.
“Lại là kiểu này nữa.”
“… ”
“Lần này tôi sẽ không bỏ qua đâu. Tôi nhất định phải nghe được câu trả lời. Bằng bất cứ giá nào.”
Anh ta đứng dậy và ném con dao bấm xuống sàn nhà, rồi cởi thắt lưng bằng một động tác dứt khoát. Tiếng kim loại lạnh lẽo vang vọng khắp sân. Nhân viên của anh ta quay lưng lại.
Người đàn ông kéo khóa quần xuống, và cái dương vật đang cương cứng bật ra ngoài. Anh ta nhét nó vào miệng tôi rồi di chuyển hông.
“…A a, …hừ.”
“…Hù.”
Giám đốc Jang nhắm mắt lại và rên rỉ, cảm nhận sự kẹp chặt của cổ họng tôi. Anh ta dùng ngón tay cái ấn mạnh vào má tôi đang phồng lên vì chưa nuốt hết cục thịt ngu xuẩn đó. Dương vật bật ra khỏi miệng tôi do động tác lắc hông nhanh chóng.
Anh ta nắm chặt lấy dương vật như một cây gậy bằng bàn tay rộng lớn rồi tát mạnh vào má tôi. Đầu óc tôi quay cuồng và trước mắt tôi trở nên trắng xóa. Khi cảm giác quay trở lại, tôi cảm thấy như một ống thép nặng nề vừa giáng xuống và lướt qua má tôi.
“…Ư hức!”
“…Ha, ha….”
Giờ thì anh ta bắt đầu đưa dương vật đang cương cứng vào giữa cổ và xương quai xanh rồi chà xát. Bề mặt thì mịn màng nhưng cái dương vật cứng đờ cứ thế chà xát vào làn da mỏng manh.
Lông mao cọ xát thô ráp vào má tôi. Sột soạt sột soạt. Tôi nghe thấy tiếng giấy nhám chà xát không thương tiếc vào sàn đá cẩm thạch mịn màng.
Đột nhiên, một thứ gì đó màu bạc nằm bên cạnh đôi giày của người đàn ông hút lấy cả hai mắt tôi. Tôi nhìn nó qua hàng mi ướt đẫm. Đó là một chiếc đồng hồ. Một thứ mà khi khóa cài còn đóng thì không dễ phân biệt đâu là điểm bắt đầu và đâu là điểm kết thúc. Thậm chí phần giữa còn bị xoắn lại như một sự trùng hợp ngẫu nhiên, tôi chợt nghĩ rằng nó giống như dải Möbius.
Tôi đã nghĩ rằng tất cả các mắt xích đã bị cắt đứt vào khoảnh khắc tôi trốn thoát khỏi nơi đó. Nhưng giờ thì tôi, kẻ ngu ngốc này mới nhận ra rằng đó chỉ là một ảo tưởng.
Giám đốc Jang dùng dương vật chọc chọc vào môi tôi như gõ cửa. Tôi hơi hé miệng và thè lưỡi ra, anh ta như thể đã chờ đợi mà chà xát quy đầu màu đỏ sẫm vào lưỡi tôi. Chỗ đó ẩm ướt có lẽ là vì anh ta đã chà xát nó lên khuôn mặt đẫm nước mắt của tôi. Việc nước mắt tuôn ra từ mắt rồi lại được hấp thụ vào cơ thể qua lưỡi khiến tôi cảm thấy kỳ lạ và nhăn mặt.
Người đàn ông đó dùng chân đè chặt đầu tôi xuống. Dương vật hung hăng chui tọt vào cổ họng tôi. Một giọng trầm phát ra tiếng rên rỉ trên đầu tôi.
“…A a.”
Mặc dù chỉ mút bằng lưỡi mà không có kỹ thuật gì đặc biệt, nhưng người đàn ông có vẻ rất thích thú.
Tôi ngước nhìn người đàn ông đang nhắm mắt và thưởng thức miệng tôi. Khoảnh khắc nhìn thấy khối khoái cảm đang nổi lên đậm nét trên khuôn mặt chìm trong bóng tối của anh ta, cằm tôi gồng lên. Tôi cảm thấy thôi thúc muốn cắn đứt cái cọc thịt này bằng răng.
Lúc đó người đàn ông trợn mắt. Khóe môi anh ta vẽ một đường dài trên gò má sắc sảo. Một nụ cười khinh bỉ hiện lên trên khuôn mặt lạnh lùng. Đó là một lời cảnh báo rằng đừng hòng giở trò.
Tôi cố tình vặn góc mặt. Tôi liếm phần mịn màng lộ ra trên da quy đầu, ngay bên dưới quy đầu. Cái quy đầu trong miệng tôi giật giật rồi bắn ra một ít dịch trước.
“Hù….”
Chất dịch nhớp nháp đó không hòa lẫn vào nước bọt mà trôi nổi trong miệng tôi. Mũi tôi ngửi thấy mùi tanh nồng chưa được tinh chế. Đột nhiên tôi cảm thấy buồn nôn.
Tôi chống tay xuống sàn nhà và bò bằng cả bốn chân rồi nôn khan.
“…Ư hức.”
Nước bọt chảy ròng ròng từ miệng đang há hốc của tôi. Tôi ngẩng đầu lên và nhìn về phía trước trong tư thế quỳ.
Tôi nhìn thấy lưng của các nhân viên qua hai chân của người đàn ông. Có tổng cộng ba người, tất cả đều mặc đồng phục và toát ra một bầu không khí tương tự nên không dễ để phân biệt ai là ai. Chắc chắn họ phải nghe thấy âm thanh nhầy nhụa này, nhưng tất cả đều đứng yên bất động. Họ đứng canh giữ vị trí đó như thể đang giăng hàng rào tại hiện trường vụ án.