Lịch update: thứ 7
Người đàn ông vẫn tiếp tục địt vào cái lỗ của tôi đang lặp đi lặp lại sự co rút và giãn nở một cách nhanh chóng. Anh ta đâm sâu vào bên trong một cách nhanh chóng và mạnh mẽ. Tôi đã vô cùng nhạy cảm sau khi vừa bắn tinh nên cơ thể tôi run lên bần bật.
“A, dừng lại… hức, dừng lại.”
Tất nhiên giám đốc Jang không phải là người sẽ nghe theo những yêu cầu như vậy. Anh ta tự ý ngoáy sâu bên trong rồi dừng tất cả các động tác lại trong giây lát. Người đàn ông rên rỉ. Đồng thời, tôi cảm thấy một luồng khí ấm áp bên trong lỗ.
“Ư, …hừ!”
Tinh dịch bắn ra từ niệu đạo của người đàn ông làm ướt đẫm cái lỗ. Cái lỗ đang trở nên nhạy cảm cũng cảm thấy khoái cảm trước sự kích thích đó. Người đàn ông lắc hông để cố gắng thải hết tinh dịch ra bên trong không sót một giọt nào, và một lần nữa tôi lại lên đỉnh.
“A hừ, a hức!”
“Ha, hừ….”
Tôi hoàn toàn bị cuốn vào khoái cảm đang đổ ào ào vào đầu. Tôi vùng vẫy tứ chi. Đầu ngón tay tôi run rẩy vì dư âm.
Khi mở mắt ra, tôi nhìn thấy khuôn mặt của giám đốc Jang mà đôi mắt cũng bị khoái cảm làm cho vẩn đục.
“…Nhanh kinh khủng.”
Sau một vài nhịp nhấc hông, dương vật của người đàn ông đã xìu sau khi bắn tinh lại trở nên cứng cáp trở lại.
“Tôi sẽ chuyển cậu đến nhà tôi.”
“…Hừ, hứt”
“Ở đó thì cậu cứ ăn cơm tôi cho, mặc quần áo tôi cho mặc, nhận tiền tôi nhét cho rồi cứ sống bằng cách banh lỗ ra thôi.”
“Ư, hức!”
Từ bên trong phát ra âm thanh như thể ai đó đang cầm một cái giẻ lau ướt át chà mạnh xuống đất. Cũng có vẻ như ai đó đang thay phiên nhau giẫm đạp lên mảnh đất ướt đẫm.
“Nếu cậu có bất kỳ suy nghĩ nào khác thì tôi sẽ từ từ siết chặt cậu, và cuối cùng thì cậu sẽ tè dầm và không thể chịu đựng nổi một giây phút nào nếu không quay lại giữa hai chân tôi.”
“…Ha ư, ha, …hừ!”
Tôi hòa vào một nhịp với giám đốc Jang một lần nữa. Chúng tôi thở hổn hển và ăn nằm như chó. Người đàn ông dùng tay nắm lấy xương chậu tôi.
“…Hức, hứt.”
“…Hù, …ha.”
Quần âu chà xát vào mông tôi khiến tôi cảm thấy rát. Nhưng cơ thể con người vốn dĩ chỉ được thiết kế để cảm nhận một nỗi đau duy nhất tại một thời điểm, nên trong tình huống có thứ của người đàn ông bên trong tôi thì những thứ khác đều không quan trọng.
Vì đã bắn tinh hai lần rồi nên không dễ để đạt cực khoái ở lần thứ ba. Tôi thở dốc vì mệt mỏi và lắc hông để nhanh chóng kết thúc tình huống này.
“A ha hứt, hừ, ha!”
“…Hừ, hù, ha….”
Mông tôi va chạm vào háng người đàn ông và phát ra âm thanh sột soạt. Cơ thể tôi nhấp nhô nhanh chóng. Cực khoái lần thứ ba trùm lên người tôi một cách nhẹ nhàng và dài lâu khác với những lần trước sắc bén và mạnh mẽ.
Tôi nhìn thấy dương vật lơ lửng trong không trung run rẩy và phun ra những giọt tinh dịch cuối cùng lên áo sơ mi của người đàn ông rồi ngã xuống sàn. Cơ thể to lớn của giám đốc Jang với trọng lượng nặng trĩu như sắt thép chồng lên người tôi.
Qua vai người đàn ông, tôi nhìn thấy thứ gì đó đang treo trên tường. Tôi đã không để ý đến nó vì trời tối. Đó là một bức ảnh đám cưới của bố mẹ tôi được chụp để bày biện cho có lệ.
Tôi trộn lẫn cơ thể mình với người đàn ông ở nơi mà bốn con mắt của những người đã tạo ra cơ thể tôi đang theo dõi. Tôi đột nhiên cảm thấy xấu hổ trước bầu không khí nóng hầm hập và mùi hôi của con đực bốc ra từ người đàn ông.
Người đàn ông không biết xấu hổ cười khẩy rồi lẩm bẩm bằng giọng khàn khàn.
“Mẹ cậu là một người đẹp.”
…Đồ điên.
Giám đốc Jang rút cái dương vật vẫn còn ở trong người tôi ra rồi đứng dậy. Anh ta vươn tay về phía bàn trà rồi lấy một cuộn giấy vệ sinh đặt trên đó.
Anh ta lau qua loa chỗ tinh dịch của tôi dính trên quần áo mình rồi vươn tay ra giữa hai chân tôi. Tôi đương nhiên cố gắng khép chân lại. Người đàn ông đó bằng cái giọng cao sang đặc trưng của mình bảo tôi đừng làm ầm ĩ. Anh ta banh chân tôi ra một cách cưỡng ép rồi chà xát tinh dịch của mình dính trên đùi tôi.
Bàn tay dừng lại ở đùi rồi luồn vào mông và đi vào giữa hai lỗ. Khi bàn tay thờ ơ của người đàn ông chạm vào, cái lỗ vốn đã trở nên nhạy cảm lại run rẩy theo ý mình. Trong miệng tôi, tiếng rên rỉ lại tự động bật ra.
“…A.”
Người đàn ông nghiến chặt răng rồi lẩm bẩm một cách âm u.
“Nếu không muốn bị địt nữa thì ngậm miệng lại.”
Tôi cắn chặt môi dưới và cố gắng kìm nén tiếng rên rỉ. Người đàn ông chà xát bằng giấy vệ sinh vào chỗ đang sưng tấy vì quá nhạy cảm, rồi nhét ngón tay vào bên trong ngoáy ngoáy.
“…Ư ừ hứt.”
Cái lỗ bị kích thích vào sâu bên trong siết chặt lấy ngón tay của giám đốc Jang theo ý mình. Tinh dịch bên trong chảy ra ngoài theo ngón tay anh ta. Người đàn ông ngoáy ngoáy bên trong rồi rút ngón tay ra và vò nát tờ giấy vệ sinh dính tinh dịch vứt xuống sàn một cách cáu kỉnh.
“Đồ chó má.”
Người đàn ông vừa chửi thề vừa lẩm bẩm rằng sẽ quay lại và địt tôi cho đến khi rách toạc ra. Sau đó, anh ta nhìn xuống tôi bằng đôi mắt sắc bén rách toạc.
“Cậu định như thế này đến bao giờ?”
“… ”
“Hay là tôi phải mặc quần áo cho cậu?”
Tôi vẫn nằm dài ra như vậy cho đến lúc nghe thấy lời của người đàn ông, tôi giật mình và run rẩy. Tôi cố gắng lắm mới mặc được cái quần vào bằng đôi chân run rẩy và đứng trước mặt người đàn ông. Tôi loạng choạng như một người sắp ngã gục bất cứ lúc nào. Người đàn ông tặc lưỡi chép miệng rồi vươn tay về phía cơ thể tôi.
“Run rẩy như một con nai con mới sinh vậy.”
Cơ thể tôi bỗng chốc nhấc bổng lên khỏi mặt đất. Người đàn ông đã nhấc bổng tôi lên khỏi mặt đất. Người đàn ông vừa nãy còn dồn hết sức lực giờ lại ôm tôi một cách dễ dàng mà không hề có vẻ gì là mệt mỏi và chậm rãi bước đi. Anh ta bước xuống sàn nhà, băng qua sân và ra khỏi nhà. Sau đó, anh ta đổi tư thế ôm tôi một lần nữa rồi cứ thế bước xuống cầu thang. Tôi cảm thấy tình huống này quá phi thực tế nên chỉ nhìn chằm chằm vào cầu thang hiện ra trên vai người đàn ông.
Một chiếc sedan màu đen bóng loáng đậu dưới chân cầu thang. Nó tỏa ra một bầu không khí xa lạ với ngôi làng này và liên tục nhả khói trắng. Bên cạnh đó, một trong những nhân viên mà tôi đã thấy lúc nãy đang đứng cạnh xe.
Khi nhân viên đó phát hiện ra giám đốc Jang, anh ta chỉnh lại tư thế và mở cửa sau. Người đàn ông bước từng bước nặng nề về phía chiếc xe đó.
Tôi bị người đàn ông ôm đi như một xác sống. Nếu có ai trong làng nhìn thấy cảnh tượng một gã đàn ông đáng ngờ nào đó đang vận chuyển xác chết vào rạng sáng thì có lẽ họ đã nghĩ vậy. Nếu người đàn ông đó cứ thế nhét tôi vào cốp xe thì chắc chắn sẽ có người báo cảnh sát.
Tuy nhiên, giám đốc Jang lại đặt tôi lên ghế sau. Người đàn ông đẩy tôi vào bên trong rồi bước lên xe, cánh cửa đóng sầm lại.
Chiếc xe khởi hành như thể đã chờ đợi từ trước. Chiếc xe bóng bẩy trơn tru rời khỏi ngôi làng.
Tôi nhìn thấy vầng trăng đang tỏa ánh sáng nhợt nhạt trên ngôi làng. Tôi nhìn nó bằng đôi mắt vô cảm, buông lỏng cơ thể và từ từ tựa đầu vào ghế. Tôi mệt mỏi. Đến mức tôi không còn sức để nhấc một ngón tay lên.
Mí mắt tôi nặng trĩu. Tôi gắng gượng mở mắt vài lần rồi thừa nhận thất bại và nhắm mắt lại.
Chẳng mấy chốc, tinh thần mơ hồ của tôi bay về phía bên kia.
Trong trạng thái tinh thần mơ màng. Tôi cảm thấy có ai đó chạm vào người mình. Tôi vung tay lên để hất bàn tay đó ra. Tuy nhiên, bàn tay rộng lớn và lạnh lùng như một cái mâm đó lại túm lấy tay tôi như một cái thòng lọng và liếm láp tỉ mỉ mọi ngóc ngách trên cơ thể tôi.
Tôi yếu ớt kháng cự vô nghĩa thêm vài lần rồi lại bị cuốn vào thế giới của giấc ngủ.
Khi từ từ mở mắt ra, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là trần nhà màu xám chì. …Đây là đâu? Tôi vẫn chưa tỉnh hẳn khỏi cơn mơ nên chỉ có thể ghép các mảnh ký ức lại với nhau bằng một tinh thần lờ mờ.
“…A!”
Rồi tôi bật dậy khỏi nệm. Tôi lắc đầu và nhìn quanh phòng để tìm kiếm thứ gì đó. Trong căn phòng rộng lớn này chỉ có vài món đồ nội thất như giường và tủ quần áo được đặt một cách cô đơn đến mức không xứng với kích thước của nó. Cấu trúc thì giống với căn penthouse ở sân golf mà người đàn ông đã ở, nhưng cách trang trí và hình dáng của đồ nội thất lại khác nhau một cách tinh tế. Tôi từ từ nhìn xung quanh và sớm nhận ra đây là nơi mà anh ta vốn sống. Ánh mắt tôi bị hút vào chiếc két sắt được đặt ở một bên tường. …Chẳng lẽ đó là? Tôi vội vàng đứng dậy và vươn tay về phía két sắt.
Sau đó, tôi nhập mật khẩu mà tôi đã ghi nhớ trong đầu. Từ két sắt phát ra tiếng “tít”. Tiếng điện tử vang lên rồi khóa cửa được mở. Quả nhiên là chiếc két sắt của tôi ở khách sạn. Tôi vội vàng mở cửa ra và nhìn vào bên trong. Trong bóng tối chỉ có một chiếc ví da màu đen nằm cô đơn. Tôi từ từ vươn tay ra và cầm lấy chiếc ví. Vết răng trên chiếc ví da…. Tôi mở ngăn đựng tiền ra và nhìn vào bên trong.
Tôi lấy tiền giấy đựng bên trong ra và đếm số tiền. Số tiền đó khớp chính xác với số tiền mà tôi có.
“….”
Chắc hẳn anh ta đã biết mật khẩu qua camera quan sát gắn trên két sắt. Đúng là một người đàn ông độc đoán, về nhiều mặt.