Lịch update: thứ 7
Tôi thốt ra một tiếng thán phục đầy nghi hoặc trước lời nói bất ngờ đó. Người phụ nữ cười nhỏ khi nhìn khuôn mặt ngơ ngác của tôi và trả lời.
“Tôi đã nghe nói rằng cậu là cháu trai chủ nhà rồi.”
“…Vâng.”
Anh ta đã bảo rằng anh ta không quan hệ với những người có chung dòng máu, vậy thì cháu trai thì lại ổn sao. Anh ta đúng là một người đàn ông tôi không thể nào hiểu nổi.
“Cứ ăn thoải mái đi nhé.”
“…Vâng.”
Người phụ nữ nói xong câu đó rồi cười nhỏ và quay lưng lại với tôi. Khi tấm lưng của người phụ nữ đã rời đi hoàn toàn sau hàng hiên, tôi hạ ánh mắt xuống. Tôi từ từ mở bàn tay đang nắm chặt lại. Tờ giấy nhớ nhàu nhĩ đang bị giữ chặt trong lòng bàn tay tôi.
…Nếu đến nơi này thì tôi có thể gặp mẹ.
Tôi lại siết chặt nắm tay. Rồi tôi nhấc đôi đũa lên bằng tay phải. Vì các đầu ngón tay đang được quấn băng nên tôi gắp đũa rất vụng về, nhưng tôi vẫn cố gắng vận động đôi đũa.
Đó là những món ăn ngon đến mức tôi có thể ăn thỏa thích, nhưng tôi lại không thể tận hưởng chúng một cách thoải mái. Vì miệng tôi cứ khô khốc nên tôi càng cảm thấy rõ hơn những gai lưỡi sần sùi.
“……”
Sau khi ăn xong, tôi dọn dẹp rồi hỏi người phụ nữ nơi đặt bàn là ủi và ủi quần áo mặc vào. Tôi vuốt tóc rồi bước vào thang máy và đi xuống sảnh.
Tôi soi mình trong gương của thang máy. Trong lúc tôi đã không để ý đến thì mái tóc dài của tôi giờ đã gần như che khuất cả mắt tôi. Nó trông vô cùng bẩn thỉu.
Tôi nghĩ rằng sẽ thật tốt nếu tôi có thể cắt tóc trước khi gặp mẹ. Tôi không biết liệu giám đốc Jang có cho phép điều đó hay không….
Ting. Thang máy dừng lại ở sảnh. Khi tôi bước ra khỏi lối vào, người đàn ông đang canh giữ trước xe đã phát hiện ra tôi và mở cửa cho tôi.
“Lâu rồi không gặp.”
Thuộc hạ của giám đốc Jang cười toe toét để lộ răng ra như thể anh ta đang tỏ ra giản dị. Lâu rồi không gặp là sao. Đã bao nhiêu ngày kể từ khi anh ta cùng người đàn ông đó ập đến căn nhà tồi tàn chứ. Nhìn thái độ của các nhân viên khác đối với người đàn ông này thì có vẻ như anh ta đang đảm nhận một chức vụ cao hơn những người khác. Một người như vậy lại theo sát cái đuôi của tôi thay vì làm công việc của mình thật là nực cười, và một lần nữa tôi lại không thể hiểu được giám đốc Jang.
Tôi chỉ cúi đầu chào theo phép lịch sự rồi bước lên ghế sau trong khi dán mắt xuống sàn.
Chiếc xe bắt đầu rời khỏi tòa nhà chọc trời một cách trơn tru. Khi chúng tôi thoát khỏi lối vào khu chung cư nơi mà an ninh có vẻ rất nghiêm ngặt, phong cảnhhhhhhphức tạp của khu phố sầm uất đã hiện ra qua cửa sổ.
“……”
Giữa khu rừng cao ốc, người và xe cộ chen chúc nhau một cách điên cuồng trên đường. Bíp bíp. Những tiếng chửi thề của mọi người vang lên lẫn vào giữa những tiếng còi xe ồn ào. Dù đang chứng kiến một cảnh tượng hỗn loạn thay đổi nhanh chóng theo từng giây trước mắt, nhưng tôi lại chỉ dành thời gian để suy nghĩ về những điều khác.
…Mẹ có ổn không. Một cảm xúc phức tạp lấp đầy trái tim tôi. Hình ảnh cuối cùng đã khắc sâu vào võng mạc tôi hiện lên trên cửa sổ. Nếu tôi biết rằng ngày hôm đó sẽ là lần cuối cùng tôi nhìn thấy mẹ. Tôi đã không nhường chỗ cho bà Kyung-hee và rời đi như vậy.
Tôi ưỡn thẳng lưng trên ghế sau và tìm kiếm đồng hồ. Ngay lập tức tôi nhận ra mục đích sử dụng ban đầu của thứ đang đeo trên cổ tay mình và kiểm tra thời gian. 11:48. Tôi vẫn còn thời gian cho đến giờ ăn trưa là 1 giờ chiều.
“…Tôi có thể ghé qua mấy cửa hàng ở gần đây một lát được không ạ?”
Thuộc hạ của giám đốc Jang đang ngồi trên ghế lái nhìn tôi qua gương chiếu hậu.
“Cậu định đi đâu vậy ạ?”
Nhìn vào ánh mắt và cách nói chuyện mà anh ta đã liếc nhìn tôi trong giây lát thì có vẻ như anh ta không mấy hoan nghênh việc đó. Tôi hơi ngập ngừng rồi trả lời.
“…Tôi muốn cắt tóc một chút.”
“Để tôi đưa cậu đi.”
Người đàn ông đã đồng ý ngoài dự kiến. Anh ta thuần thục xoay vô lăng rồi đi vào giữa các con hẻm và đỗ xe vào bãi đỗ xe của một tiệm làm tóc gần đó.
Trong lúc tôi định tự xuống xe thì người đàn ông đã xuống theo và duy trì một khoảng cách nhất định rồi bám theo tôi. Người đàn ông đó đã đi theo tôi vào tận tiệm làm tóc. Anh ta ngồi cạnh tôi và mở tạp chí ra. Nhân viên đã liếc nhìn người đàn ông mặc vest đen với vóc dáng to lớn như gấu và hỏi tôi.
“Tôi nên cắt như thế nào ạ?”
“Hãy cắt sao cho nó không che cổ tôi.”
Xoẹt xoẹt. Những sợi tóc che khuất gáy tôi trước tiên đã bị cắt bỏ khỏi đầu ngọn kéo. Sau đó, những sợi tóc ngứa ngáy vành tai lần lượt biến mất. Cuối cùng, những sợi tóc mái gần như che khuất mắt tôi đã rơi xuống sàn. Tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhưng tôi cảm thấy hơi lạ vì độ dài tóc ngắn hơn tôi nghĩ.
Sau khi dùng miếng bọt biển lau phủi khuôn mặt và cổ, họ đã cởi chiếc áo choàng đang quấn quanh cổ tôi. Khi tôi đứng dậy và đi về phía quầy lễ tân để thanh toán, người nhân viên đã đi theo tôi đột ngột lấy thẻ ra khỏi ví và đưa nó cho nhân viên. Tôi bối rối quay lại nhìn người đàn ông, người đàn ông đã tiết lộ rằng chiếc thẻ là của giám đốc Jang.
Tôi lặng lẽ ngậm miệng lại. Sau khi ghé qua các siêu thị xung quanh để mua đào mà mẹ tôi thích và hai bộ đồ lót để tôi mặc, tôi mới quay trở lại xe. Chiếc xe đang đậu đã bắt đầu di chuyển trở lại.
Chiếc xe dừng lại ở bãi đỗ xe của bệnh viện. Bệnh viện Seocho-dong to lớn đến mức không thể so sánh với bệnh viện mà mẹ tôi đã ở trước đó. Không chỉ quy mô mà vẻ ngoài cũng rực rỡ. Ánh nắng chiếu vào những ô cửa sổ lớn khiến tôi chói mắt.
Tôi nhìn xung quanh tòa nhà bằng đôi mắt bối rối rồi nhanh chóng đi vào bên trong. Tôi đã dùng mắt để kiểm tra số phòng bệnh dọc theo hành lang.
Phòng 1208, phòng 1208, phòng 1208.
…Ở đây rồi.
Tôi dừng lại trước một phòng bệnh. Ánh mắt tôi bị thu hút bởi tấm bảng treo bên cạnh cửa. Tên mẹ tôi được viết trên đó.
Tôi tiến đến cửa và cẩn thận gõ cửa. Đúng như lời người đàn ông nói, không có ai ở đó và không có bất kỳ dấu hiệu nào từ bên trong. Tôi xoay nắm cửa và lặng lẽ mở cửa ra. Cánh cửa từ từ mở ra và bên trong phòng bệnh dần dần lọt vào tầm mắt tôi.
Trên chiếc giường làm bằng sắt, một hình người như búp bê được làm bằng sáp nằm đó, hoàn toàn không có dấu hiệu của sự sống. Tít, tít, tít, tít. Một chiếc ống thở trong suốt che đi một nửa khuôn mặt nhỏ nhắn của mẹ tôi. Một chiếc ống dài nối liền với máy thở được gắn vào một cái máy không rõ tên.
Nhờ sức mạnh của cái máy đó mà lồng ngực của mẹ tôi khẽ nhô lên hạ xuống để duy trì hơi thở yếu ớt. Tôi từ từ tiến đến gần giường.
Một khoảng thời gian im lặng trôi qua. Tôi chỉ nhìn mẹ tôi bằng mắt rồi lặng lẽ đảo lưỡi trong miệng.
“…Mẹ à.”
Trong một khoảnh khắc tiếng nói bật ra khỏi miệng tôi, con đê bên trong lòng tôi đã sụp đổ. Những cảm xúc đã tích tụ và thối rữa đã tràn ra đến mức không thể kiểm soát. Hốc mắt tôi nóng lên rồi nước mắt lăn dài trên má. Tôi không có ý định đưa tay lên lau chúng mà chỉ biết nhỏ lệ.
Sau khi khóc thút thít, tôi vươn bàn tay đang quấn băng về phía mẹ tôi. Tuy nhiên, bàn tay đó đã không thể chạm đến mẹ tôi mà bị gập lại trên không trung và rơi xuống.
Tôi đã có rất nhiều suy nghĩ trong đầu trên đường đến đây. Một mặt, tôi vô cùng lo lắng về tình trạng của mẹ tôi, mặt khác, tôi cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi. Mẹ tôi có lẽ vẫn chưa biết. Về việc tôi đã làm với cha tôi. Vì bây giờ bà ấy không thể nghe, không thể nhìn thấy.
“……”
Khuôn mặt cuối cùng của mẹ tôi mà tôi đã thấy trông có vẻ hồng hào hơn một chút có lẽ là do bà ấy đang ở trong một môi trường tốt, nhưng mẹ tôi vẫn giống như một người đã chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.
Tôi đã muốn nắm lấy tay mẹ tôi. Nhưng tôi không có cách nào để giải thích cho mẹ tôi về những dải băng nhếch nhác đang quấn quanh đầu ngón tay mình, và những dấu vân tay mờ nhạt đang ẩn giấu bên trong đó. Vì vậy, tôi chỉ biết nắm chặt tay lại.
…Sự hối hận sâu sắc ùa về. Đã có quá nhiều chuyện xảy ra trong một năm qua. Liệu mọi chuyện có diễn ra suôn sẻ hơn một chút nếu tôi bớt ngu ngốc hơn không. Tôi không biết. Trong quá khứ mà tôi nhìn lại có đầy những đống ô uế, và tương lai trước mắt thì mơ hồ như thể đang ở trong sương mù.
“……”
Thời gian chưa đến một tiếng. Đó là một khoảng thời gian quá ngắn ngủi để lấp đầy khoảng trống của năm qua. Tôi kiểm tra chiếc đồng hồ treo trên tường rồi khó khăn lắm mới nhấc mông ra khỏi ghế. Bây giờ tôi phải ra ngoài để tránh chạm mặt với người chăm sóc một cách không cần thiết.
Một cái túi đen đặt ở một bên ghế lọt vào mắt tôi. Tôi nhặt cái túi đã quên đi sự tồn tại của nó lên rồi mở cái tủ lạnh nhỏ đặt ở một bên ra. Bên trong không có đến một chai nước ngọt thông thường. Điều đó có nghĩa là không có ai đến đây trong suốt thời gian qua. Tôi không thể đặt chiếc túi đen vào trong và cứ thế cầm nó ra khỏi phòng bệnh.
Trên tấm bảng treo giường. Một cái tên quen thuộc đã được viết trong cột ghi tên người bảo hộ. Sau khi ghi nhớ nó vào mắt, tôi hứa trong lòng rằng ngày mai cũng sẽ đến và đẩy cửa đóng lại.