Lịch update: thứ 7
Cách nói chuyện cao sang đúng là cái giọng đã từng nói cái từ thô tục ‘ngu ngốc’ đó. Tuy nhiên, có một sự khác biệt trong biểu cảm trên khuôn mặt anh ta. Nếu lúc đó anh ta chế nhạo bằng đôi môi méo mó thì hôm nay các cơ má của anh ta đang hơi thả lỏng.
“Đóng cửa lại rồi vào đây xem nào.”
Có vẻ như anh ta đã nhận ra rằng tôi đang cố tình không bước qua ngưỡng cửa. Anh ta đúng là một người đàn ông có giác quan nhạy bén đến phát bực. Tôi cẩn thận di chuyển chân và bước vào phòng rồi nhanh chóng đảo mắt nhìn xung quanh bên trong.
Đó là một căn phòng khổng lồ đến mức khiến tôi phải thốt lên. Nếu căn phòng tôi ở được phóng to lên gấp 1.5 lần thì có lẽ sẽ được như thế này. Sự khác biệt là trong phòng của giám đốc Jang có thêm một vài món đồ nội thất nữa. Bên cạnh chiếc giường lớn tương xứng với vóc dáng của chủ nhân là một chiếc ghế sofa da màu đậm, và trước giá sách chiếm trọn một mặt tường là một chiếc bàn làm việc bằng gỗ nguyên khối. Chỉ cần nhìn vào kích thước rộng lớn tạo cảm giác áp bức đó thôi cũng có thể biết được chủ nhân là ai.
Giám đốc Jang đang vuốt ve cái nút thắt của cà vạt thì nhìn xuống tôi đang tiến đến gần anh ta. Anh ta dùng cánh tay dài vươn về phía bàn làm việc trong phòng làm việc phía sau rồi lấy một chiếc bút máy ra khỏi hộp đựng bút. Anh ta ngậm ngòi bút trong miệng để mở nắp rồi đặt ngòi bút lên một tờ giấy nhớ đặt trên bàn và viết nguệch ngoạc. Sột soạt, một âm thanh vui tai vang lên. Người đàn ông đó xé toạc tờ giấy nhớ rồi kẹp nó giữa ngón giữa và ngón trỏ và đưa nó cho tôi.
“Đây là địa chỉ.”
…Chỉ vài tiếng trôi qua thôi mà, đã tìm được rồi sao? Tôi hơi ngạc nhiên và nhanh chóng vươn tay về phía tờ giấy nhớ, nhưng bàn tay của người đàn ông lại lùi lại về phía sau. Tôi bối rối nhìn lên người đàn ông khi thấy tờ giấy nhớ ngày càng xa.
“Sau khi ăn xong thì nhân viên của tôi sẽ đưa cậu đến đó bằng ô tô.”
“Tôi không cần đâu. Tôi tự….”
Tôi vừa định nói rằng tôi có thể tự đi thì đã bị cắt ngang ngay lập tức.
“Cứ làm theo những gì tôi bảo đi, được chứ.”
Ánh mắt nhìn xuống khuôn mặt tôi rất sắc bén. Tôi không biết liệu mình đã chọc giận anh ta ở điểm nào nữa nên tôi chỉ biết lặp đi lặp lại việc hé mở rồi lại mím môi. Người đàn ông đã giải đáp thắc mắc đó cho tôi.
“Sao hả. Cậu nghĩ đây là một cơ hội nữa hả?”
“Không, không phải vậy. Chỉ là tôi sợ làm phiền anh vì anh bận….”
Tôi nhanh chóng xua tay phủ nhận sự hiểu lầm, nhưng vẻ nghi ngờ trong đôi mắt sắc sảo của người đàn ông đã không hề nguôi ngoai. Vì vậy tôi đã không còn cách nào khác ngoài việc tuân theo ý muốn của người đàn ông.
“Vậy tôi sẽ đi xe.”
Giám đốc Jang lúc đó mới đưa tờ giấy nhớ cho tôi. Ngay khi nhận lấy, tôi đã đọc to những chữ cái mà anh ta đã viết một cách ngắn gọn và không rườm rà theo phong cách của mình.
“Đó là một bệnh viện ở Seocho-dong. Người ta nói rằng một tổ chức từ thiện đã chi trả viện phí.”
Tổ chức từ thiện…? Tôi táy máy tờ giấy nhớ trước sự thật khó tin. Tôi vô cùng ngơ ngác. Trong khi tìm kiếm tung tích của mẹ mình, tôi không thể không nghĩ đến những trường hợp bi thảm nhất. Mỗi khi tôi cố gắng đẩy nó ra thì những suy nghĩ bất an cứ chiếm lấy một góc trong đầu tôi và khiến tôi rùng mình…. Vì vậy, một mặt, tôi rất vui vì tin tức bất ngờ này, nhưng mặt khác, tôi cũng cảm thấy bàng hoàng như thể tôi đã nhét đầy đá vào miệng và nhai chúng vậy. Tôi đang lướt qua tờ giấy nhớ vài lần vì không thể dễ dàng tin vào tình huống này thì người đàn ông đó đã thêm vào một lời giải thích.
“Tôi nghe nói rằng có một người đang chăm sóc mẹ cậu bên cạnh. Họ nói rằng đó là một người chăm sóc chuyên nghiệp, và họ có một giờ nghỉ trưa. Hãy đến đó trong khoảng thời gian đó.”
“…Vâng, cảm ơn anh.”
Tôi nắm chặt tờ giấy nhớ đang cầm trên tay. Tôi nhìn nghiêng người đàn ông đang đeo chiếc đồng hồ to hơn một chút so với cái đang đeo trên tay tôi lên cổ tay mình. Tôi cảm thấy miệng mình khô khốc khi nhìn người đàn ông đang ngày càng hoàn thiện hơn. Tôi muốn rời khỏi chỗ này vô cùng, nhưng tôi không thể rời đi vì sợ rằng người đàn ông đó sẽ kéo cơ thể tôi về phía anh ta.
Giám đốc Jang đã xoay người về phía tôi sau khi cài cả trâm cài lên cà vạt.
“Còn việc gì nữa à?”
“…À, không ạ.”
Tôi nhanh chóng lắc đầu.
“Không ạ.”
May mắn thay, có vẻ như anh ta sẽ không yêu cầu hành vi đó ngay lập tức. Tôi đã cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Tôi hướng về phía cửa trước trước người đàn ông đã chuẩn bị xong xuôi để đi ra ngoài rồi cẩn thận hỏi vì có một nghi vấn nảy ra trong đầu tôi.
“Nhưng nếu là tổ chức từ thiện thì liệu tôi có thể biết đó là tổ chức nào không…?”
Ở trước cửa, anh ta khẽ nhún vai rồi thả lỏng. Lồng ngực được bao bọc trong chiếc áo sơ mi được là phẳng phiu được đẩy lên trên một chút rồi trở lại vị trí cũ. Đó là một động tác tuy nhỏ nhưng lại thu hút ánh nhìn.
“Họ nói rằng bệnh viện không thể tiết lộ vì quy định nội bộ.”
“…Vâng.”
Người phụ nữ đang di chuyển tay trong bếp lau tay ướt đẫm lên tạp dề và bước ra.
“Anh đi ạ?”
Giám đốc Jang đáp lại bằng một cái cúi đầu và một cái liếc mắt. Người phụ nữ chào tạm biệt anh ta rồi khuất bóng trở lại nhà bếp để tiếp tục công việc của mình. Người đàn ông đứng yên ở trước cửa và nhìn xuống tôi. Anh ta hạ thấp giọng.
“Đó là một người phụ nữ đến một tuần một lần để chăm sóc nhà cửa.”
“…Vâng.”
“Cậu sẽ nói gì?”
Đó là một câu hỏi về việc tôi sẽ giới thiệu mình là gì. Tôi đảo mắt qua lại rồi cẩn thận thốt ra kết luận mà tôi đã đưa ra sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng.
“…Em trai của một người quen ạ.”
Một bên môi của giám đốc Jang vặn lên.
“Thằng ngu nào lại dẫn em trai của một người quen về nhà hả.”
“…Nếu không thì họ hàng xa….”
Tôi định nói rằng việc ngụy trang là một người họ hàng xa thì dừng lại. Tôi nhận ra rằng đó là một câu chuyện không nên kể trước mặt giám đốc Jang thì đã quá muộn. Người đàn ông đó đương nhiên đã đọc được những lời nói của tôi bị cắt xén ở phía sau. Tôi căng thẳng khi ánh mắt sắc bén lướt qua trán mình, nhưng người đàn ông đã thốt ra những lời nói trật đường ray ngoài dự kiến.
“Dù là họ hàng xa thì chẳng phải vẫn có quan hệ huyết thống sao? Tôi không có sở thích quan hệ với những người có chung dòng máu.”
“…Vâng.”
“Dù sao thì hãy tự cậu bịa ra đi Seo Yeo-won.”
Nếu anh ta phản ứng lạnh lùng như vậy thì đáng lẽ anh ta không nên hỏi ngay từ đầu mới phải. Tôi táy máy các ngón tay vài lần rồi chào người đàn ông với hy vọng rằng anh ta sẽ nhanh chóng rời đi. Người đàn ông cười khẩy một tiếng rồi bước ra khỏi nhà. Tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng lại từ tấm lưng rộng lớn của anh ta bằng đôi mắt trống rỗng thì tôi nghe thấy một giọng nói từ bên trong bếp và giật mình quay đầu lại.
“cậu ơi, nhanh chóng chuẩn bị rồi ra ăn đi.”
“Vâng.”
Sau khi trả lời nhỏ, tôi bước vào căn phòng mình đang ở. Nghĩ lại thì tôi lại không có quần áo để thay. Tôi cũng mở tủ quần áo trong phòng ra vì hy vọng, nhưng…. Bên trong chỉ toàn quần áo của giám đốc Jang. Vì tôi đã bị bắt đến đây gần như bị bắt cóc nên tôi thậm chí còn không mang theo đồ lót. Nếu nói rằng quần áo thì tôi có thể mặc lại bộ quần áo mình đang mặc. Vậy còn đồ lót thì phải làm sao đây.
“……”
Tôi lục lọi tủ quần áo thì tìm thấy vài bộ đồ lót chưa mở. Chúng có kích thước lớn hơn của tôi nên có lẽ sẽ không vừa, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác.
Trong ngôi nhà này bao gồm ba phòng và một phòng khách có hai nhà vệ sinh. Một cái nằm trong phòng khách, cái còn lại nằm trong phòng của giám đốc Jang. Tôi đi vào cái nằm trong phòng khách và tắm.
Tôi ấn mạnh sữa rửa mặt đặt trên kệ vào lòng bàn tay và chà xát khắp cơ thể, đột nhiên tôi chợt nghĩ rằng mùi hương thoang thoảng này quen thuộc ở đâu đó. …Một mùi hương nặng nề nhưng lại mang đến một cảm giác tinh tế. Đột nhiên tôi nhận ra rằng đây là mùi hương toát ra từ cơ thể người đàn ông. Ngay lập tức tôi dùng xà phòng đặt trên bồn rửa mặt chà xát khắp cơ thể.
“……”
Sau khi dùng khăn lau đi hơi ẩm còn sót lại trên cơ thể, tôi mặc đồ lót của người đàn ông vào thân dưới. Vốn dĩ đó là một thiết kế được sản xuất vừa vặn với cơ thể. Phần eo và phần nâng đỡ trung tâm lại rộng thùng thình một cách kỳ lạ khiến tôi cảm thấy kỳ lạ.
Tôi mặc quần áo vào rồi chậm rãi bước vào bếp. Một bàn ăn đã được bày biện một cách thịnh soạn trên bàn ăn sáu người. Người phụ nữ đặt một cái nồi mới lên bàn và nói.
“Nhanh chóng đến ăn khi còn nóng đi nhé.”
Tôi ngập ngừng tiến đến và ngồi xuống chỗ cuối bàn. Trên chiếc bàn lớn đầy những món ăn Hàn Quốc, một chiếc đĩa khác biệt đã thu hút sự chú ý của tôi. Mì Ý sốt kem trắng được đặt ở một bên. Người phụ nữ hiểu lầm ánh mắt của tôi và nhấc chiếc đĩa đó lên đặt trước mặt tôi.
“Mấy bạn trẻ cũng thích mấy món này mà.”
“…Cảm ơn ạ.”
Người phụ nữ đã không rời khỏi bàn ăn trong một lúc và nhìn tôi chằm chằm. Bà ấy dường như muốn tôi nhanh chóng ăn một miếng. Tôi không biết phải làm gì trong khi đặt tay lên đầu gối. Nhìn những dải băng quấn quanh các đầu ngón tay tôi thì bà ấy chắc chắn sẽ nghĩ rằng có gì đó kỳ lạ.
“Cả gia đình đó ai nấy đều có vẻ ngoài sáng sủa cả.”
“…Dạ?”