Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
BẢN DỊCH THUỘC VỀ TEAM EKATERINA. NẾU CÓ SAI SÓT, VUI LÒNG LIÊN HỆ QUA FACEBOOK TEAM EKATERINA.
------------
Cuối tháng Một. Các phương tiện truyền thông ầm ĩ nói rằng cái lạnh giờ mới bắt đầu thực sự. Tôi nghĩ bụng, liệu có thể lạnh hơn thế này nữa sao. Nhưng cái rét căm căm bật cười khẩy, khoét sâu vào thành phố.
Thùng, thùng, thùng. Gió dữ dội gõ vào cửa kính xe. Tôi dùng lòng bàn tay xoa xoa lớp hơi nước mờ ảo trên cửa.
Ánh mắt mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ. Cảnh vật bên ngoài lơ thơ, hình quạt hiện ra. Con đường gió lùa trống trải. Không khí càng thêm lạnh lẽo, gió rít gào cứa vào mặt đất thật đáng sợ. Thỉnh thoảng, người ta mặc áo khoác dày cộm, vùi cả mũi vào áo, vội vã bước đi. Trên môi mỗi người đều treo một quả bóng khói.
Những cảnh tượng quá đỗi đời thường, đến mức không có chút cảm giác chân thực nào, liên tiếp lướt qua. Chỉ cách nhau một tấm kính mỏng manh. Nhưng dường như tôi đang ở một thế giới hoàn toàn khác.
“……”
Đã hai tuần kể từ khi tôi rời khỏi nhà kính đó. Trong khoảng thời gian đó, đã có rất nhiều chuyện xảy ra. Tôi liên tục yêu cầu Giám đốc Jang đừng gây nguy hiểm cho dượng tôi nữa. Tôi liên tục xin anh ta rằng tôi nhất định sẽ trả lại ba nghìn won, dù không phải ngay lập tức. Hễ có cơ hội là tôi lại bám lấy, cầu xin anh ta. Giám đốc Jang lạnh lùng nhìn xuống tôi đang bám vào cánh tay anh, rồi đưa chú tôi đến một bệnh viện gần đó. Dù giọng nói của người đàn ông nói đã giải quyết xong vẫn khiến tôi bất an, tôi vẫn đi theo nhân viên của anh ta đến tận bệnh viện.
Từ xa nhìn chú tôi nằm đó, thân thể rũ rượi, tôi quay người bước ra.
“……”
Và sau đó, sự thay đổi đã xảy ra với tôi. Tôi không còn gặp ác mộng về Giám đốc Jang nữa. Những cơn ác mộng về bố hay chú tôi cũng ít hơn trước.
‘Nếu không chịu đựng được, thì chi bằng hãy quên đi.’
Có lẽ lời anh ấy nói, rằng nếu không thể chịu đựng được thì chi bằng hãy quên đi, đã thực sự có sức mạnh. Phải nhớ cảm giác được anh ấy ôm vào lòng... Nhớ lại giọng nói đó, hai má tôi nóng bừng.
Giờ đây, dù có gặp ác mộng, tôi cũng không còn bị bỏ lại một mình trong bóng tối nữa. Người đàn ông ngủ bên cạnh đã ôm tôi vào lòng. Anh dùng bàn tay thờ ơ xoa má tôi, và trao cho tôi vòng tay của anh.
Tôi cắn chặt môi dưới vì quá xa lạ với khuôn mặt ửng hồng phản chiếu trên cửa sổ.
Bất giác, tay tôi chạm vào đồng hồ đeo tay. Kim giây tích tắc, tích tắc, hòa nhịp với trái tim đang đập nhanh hơn bình thường.
Tôi với khuôn mặt ửng hồng nhìn ra bên ngoài, nơi mọi thứ đều đóng băng, và chợt nghĩ. Để cái lạnh này tan hoàn toàn, có lẽ còn phải trải qua vài đợt khắc nghiệt nữa.
Đi qua thêm một con hẻm, cuối cùng xe cũng dừng lại. Tôi kiểm tra lại chiếc khăn quàng cổ một lần nữa, rồi định bước xuống. Nhưng nhân viên của Giám đốc Jang vội giữ tôi lại.
“Kia.”
“…Vâng?”
“Cầm cái này đi.”
Rồi anh ta lấy giỏ trái cây từ ghế phụ. Một chiếc giỏ to lớn. Bên trong đầy ắp những loại trái cây to, chắc nịch, và giữa đó, tôi còn thoáng thấy cả quả đào. Tôi lặng lẽ nhìn nó, rồi dùng hai tay đón lấy.
“…Cảm ơn.”
“Tôi sẽ ăn gukbap ( cơm chan canh) nóng hổi ở gần đây rồi đợi, cậu cứ đi đi. Nhân tiện tôi cũng muốn ăn không ngồi rồi hưởng lương tháng này.”
Người nhân viên cười bằng cái miệng to lớn của mình, đúng như vóc dáng của anh ta. Quay đầu lại, anh ta đang hút thuốc, rồi vẫy tay với tôi. Tôi khẽ cúi đầu, rồi vội vã bước vào bệnh viện.
Bên trong phòng bệnh vẫn tĩnh mịch như mọi khi.
Tôi đứng trước cửa phòng bệnh, nhìn khuôn mặt tái nhợt của mẹ, rồi lại cầm chặt thứ trong tay. Nhấc chân, tôi ngồi xuống bên cạnh giường.
“…Mẹ.”
Tôi đặt giỏ trái cây xuống một góc. Rồi lấy cuốn sổ tiết kiệm mà tôi đã cất trong lòng, đặt tạm lên giường. Giờ đây, tôi đã tìm lại được thứ đã mất, mong rằng mẹ cũng sẽ bình an trở về nơi đây, từ nơi mẹ đang lạc lối.
Trước một giờ đúng, có người mở cửa phòng bệnh bước vào. Đó là người mà tôi đã gặp trước đây, người mà tôi nghĩ là người chăm sóc bệnh nhân. Cô ấy có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi, nên tôi vội vàng cúi rạp người xuống.
“Chào cô. cháu là con của Im Seon-hwa ở đây.”
“…Ồ, vậy à!”
Người chăm sóc bệnh nhân ngắm nghía khuôn mặt tôi một lượt, rồi vỗ tay cái “tách”.
“Nhìn mặt là biết ngay ấy mà.”
Tôi đã từng nghĩ rằng có lẽ mình sẽ gặp cô ấy một lần nào đó, nhưng không ngờ đó lại là ngày hôm nay, nên tôi có chút sững sờ. Người chăm sóc bệnh nhân vội tiến đến vỗ vai tôi. Cô ấy bảo tôi cứ thoải mái, rồi lấy thêm một chiếc ghế, bảo tôi ngồi xuống đó. Người chăm sóc bệnh nhân liếc nhìn giỏ trái cây bên cạnh tôi.
“cậu mang cái đó đến để cho bệnh nhân ăn à?”
“À, vâng ạ.”
“Đưa đây nào.”
Cô ấy hỏi tôi lấy đâu ra những thứ quý giá này, rồi gọt một quả lê đưa cho tôi.
“Cảm ơn cô vì đã ở bên cạnh mẹ cháu trong thời gian qua.”
“Ôi dào, tôi là người nhận việc mà thôi. Ở phòng đơn một mình buồn chết đi được, có cậu ở cùng tốt quá.”
“……Vâng.”
“Thường xuyên đến chơi nhé.”
Tôi từ từ hạ chiếc nĩa cắm miếng lê xuống.
“Cô ơi.”
Tôi gọi nhỏ, cô ấy dừng lại và quay sang nhìn tôi. Tôi bối rối mân mê tay áo, rồi nói tiếp.
“Cháu nghe nói có một tổ chức từ thiện đang tài trợ cho mẹ cháu. Cháu có thể biết đó là tổ chức nào không ạ?”
“…Tổ chức từ thiện?”
Cô ấy nghiêng đầu, dường như đây là lần đầu tiên cô nghe nói về chuyện này.
“Cháu muốn gửi lời cảm ơn đến họ.”
Tôi không có gì trong tay để đền đáp họ một cách tử tế, nhưng ít nhất tôi cũng muốn gửi lời cảm ơn. Dù chỉ là qua điện thoại. Một tia áy náy thoáng qua trên khuôn mặt cô ấy.
“À thì, tôi chỉ nhận việc từ công ty của tôi thôi. Tôi cũng không biết rõ chi tiết đâu.”
“…À, vậy ạ.”
Cô ấy đảo mắt nhìn quanh phòng bệnh.
“Thật ra, tôi thấy chẳng ai đến thăm cả, nên tôi cứ nghĩ rằng người nhà của bệnh nhân chắc bận lắm. Nên tôi cứ nghĩ là người ta chỉ trả tiền viện phí và tiền chăm sóc bệnh nhân, rồi không đến thôi.”
Không ai đến thăm. Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy một cú đánh mạnh vào ngực mình. Dù tôi đã đoán trước và biết về điều đó, nhưng khi nghe nó từ miệng người khác, cảm giác chân thực lại tăng lên gấp bội.
“Ra là có tổ chức từ thiện tài trợ.”
Đôi mắt của người chăm sóc bệnh nhân lướt qua một tia nghi ngờ, khi cô ấy lẩm bẩm như vậy. Nhưng rồi cô ấy nhanh chóng gạt bỏ sự nghi ngờ đó, nghĩ rằng chuyện gì tốt đẹp thì cứ để nó tốt đẹp, và nở một nụ cười hiền hậu.
“Nếu họ tài trợ cho một phòng đơn ở một bệnh viện lớn như thế này, thì họ chắc hẳn là những người rất tốt bụng.”
Tôi cũng đồng ý với điều đó. Với số tiền này, họ có thể tài trợ cho ít nhất ba người nữa. Tôi không biết tại sao tổ chức từ thiện lại chọn chất lượng hơn số lượng, nhưng dù sao thì họ vẫn là những người đáng biết ơn.
Cô ấy lấy thêm một chiếc ghế trong phòng bệnh, rồi ngồi xuống và bắt đầu gọt táo bằng dao.
“Đến đây ăn trái cây này.”
Tôi ngập ngừng, rồi đưa tay ra nhận lấy chiếc nĩa. Những vết sẹo trên vân tay tôi giờ đã gần như mờ đi. Bên trong quần áo, vẫn còn đầy những vết sẹo, nhưng so với ban đầu, tất cả đều đã nhạt màu đi đáng kể. Tôi có thể mong đợi rằng chúng sẽ sớm biến mất. Tôi vô thức sờ vào cuốn sổ tiết kiệm mà tôi đã cất trong lòng trước khi người chăm sóc bệnh nhân đến.
Đến tối tôi mới về đến nhà. Tôi ngồi trên ghế sofa gấp quần áo, thì tiếng chuông điện thoại vang lên trong căn nhà yên tĩnh. Vừa nghe thấy tiếng chuông, tôi đã lao đến bàn bên cạnh như một con chó được huấn luyện bài bản. Nhưng ngay trước khi nhấc ống nghe, tôi khựng lại.
Nhớ ra thì đây là điện thoại của nhà Giám đốc Jang. Mình nhấc máy có ổn không? Trong lúc tôi còn do dự, điện thoại tắt ngấm. Rồi ngay lập tức lại reo lên. Nó cứ reo liên tục, không có dấu hiệu dừng lại. Nó dường như sẽ reo cho đến khi tôi nhấc máy. Với sự dai dẳng này, chắc chắn đây là cuộc gọi từ Giám đốc Jang.
-Từ giờ về sau, nhất định phải nhấc máy.
“Vâng.”
-Tôi sắp về rồi.
Tôi cởi quần áo và đi tắm. Tôi cứ đứng ngây người dưới vòi nước đang chảy một lúc lâu. Đến khi trước mắt tôi trở nên choáng váng, tôi mới tỉnh táo lại và vội vã tắt nước.
Tôi bước ra khỏi buồng tắm và với lấy chiếc áo choàng. Trong lúc tôi đang lấy chiếc áo choàng treo trên tường, tôi bắt gặp ánh mắt của mình trong gương đối diện. Hai má tôi ửng hồng vì hơi nóng.
Khuôn mặt thì trắng bệch như bột mì nhão, còn đôi môi thì đỏ lòm như người vừa ăn vụng con chuột. Hơn nữa, cơ thể tôi thì giống như làn da của người bị ong đốt, vì lỡ tay chọc vào tổ ong. Giám đốc Jang cắn xé tôi như thể anh ta đang xử lý một miếng thịt, nên cổ, ngực tôi đều đầy những vết đỏ chót. Anh ta chỉ buông tha cho tôi sau khi đã để lại dấu ấn của mình trên khắp cơ thể tôi như một con dấu. Tôi khoác chiếc áo choàng trắng lên người, và thắt chặt dây lưng.
“……”
Cơ thể tôi trở nên uể oải nhờ làn nước ấm. Bên ngoài cửa vẫn im ắng. Giám đốc Jang dường như vẫn chưa đến. Vù vù. Tiếng gió vọng đến từ bên ngoài cửa sổ nhỏ. Bên ngoài vẫn còn rất lạnh. Người đàn ông sẽ vượt qua cái lạnh đó và trở về căn nhà này. Chắc là lạnh lắm. Nghĩ đến người đàn ông có làn da mạnh mẽ đến mức không thể xuyên thủng bằng một cây kim, tôi bị một lực vô hình dẫn dắt đến bồn tắm. Tôi ngồi xổm xuống bên cạnh chiếc bồn tắm màu trắng và bắt đầu xả nước. Ầm ầm, nước đổ xuống, tôi nhúng tay vào kiểm tra nhiệt độ. Ấm áp, dễ chịu.
Tôi thả một cánh tay xuống và ngẩn ngơ nhìn. Trong khi đó, nước vẫn đều đặn đổ đầy bồn tắm. Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào nó với ánh mắt mơ màng.
Ting ting.
Rồi tiếng chuông cửa từ bên ngoài đã đánh thức tôi. Tôi giật mình nhảy dựng lên. Nước đã dâng lên nhanh chóng và tràn ra ngoài. Tôi vội vàng nhấc nút chặn ở lỗ thoát nước, nhưng lúc này thì không chỉ phòng tắm mà cả sàn phòng cũng đã ngập trong biển nước.
Giám đốc Jang vừa về đến nhà đã phải đối mặt với thảm kịch xảy ra trong phòng mình.
Hai hàng lông mày của người đàn ông nhíu lại. Anh ta cởi áo khoác rồi ném vào phòng thay đồ, gần như là ném vào, rồi bước vào phòng tắm. Anh ta khóa van nước, rồi nắm lấy cổ tay tôi kéo lên khỏi chỗ ngồi.
“cậu đang làm cái quái gì vậy hả?”
“……”
"Định úp mặt vào bồn tắm chết đuối à?"