Dirty XX - Chương 95

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

BẢN DỊCH THUỘC VỀ TEAM EKATERINA. NẾU CÓ SAI SÓT, VUI LÒNG LIÊN HỆ QUA FACEBOOK TEAM EKATERINA. 
------------
Cuối tháng Một. Các phương tiện truyền thông ầm ĩ nói rằng cái lạnh giờ mới bắt đầu thực sự. Tôi nghĩ bụng, liệu có thể lạnh hơn thế này nữa sao. Nhưng cái rét căm căm bật cười khẩy, khoét sâu vào thành phố.

Thùng, thùng, thùng. Gió dữ dội gõ vào cửa kính xe. Tôi dùng lòng bàn tay xoa xoa lớp hơi nước mờ ảo trên cửa.

Ánh mắt mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ. Cảnh vật bên ngoài lơ thơ, hình quạt hiện ra. Con đường gió lùa trống trải. Không khí càng thêm lạnh lẽo, gió rít gào cứa vào mặt đất thật đáng sợ. Thỉnh thoảng, người ta mặc áo khoác dày cộm, vùi cả mũi vào áo, vội vã bước đi. Trên môi mỗi người đều treo một quả bóng khói.

Những cảnh tượng quá đỗi đời thường, đến mức không có chút cảm giác chân thực nào, liên tiếp lướt qua. Chỉ cách nhau một tấm kính mỏng manh. Nhưng dường như tôi đang ở một thế giới hoàn toàn khác.

“……”

Đã hai tuần kể từ khi tôi rời khỏi nhà kính đó. Trong khoảng thời gian đó, đã có rất nhiều chuyện xảy ra. Tôi liên tục yêu cầu Giám đốc Jang đừng gây nguy hiểm cho dượng tôi nữa. Tôi liên tục xin anh ta rằng tôi nhất định sẽ trả lại ba nghìn won, dù không phải ngay lập tức. Hễ có cơ hội là tôi lại bám lấy, cầu xin anh ta. Giám đốc Jang lạnh lùng nhìn xuống tôi đang bám vào cánh tay anh, rồi đưa chú tôi đến một bệnh viện gần đó. Dù giọng nói của người đàn ông nói đã giải quyết xong vẫn khiến tôi bất an, tôi vẫn đi theo nhân viên của anh ta đến tận bệnh viện.

Từ xa nhìn chú tôi nằm đó, thân thể rũ rượi, tôi quay người bước ra.

“……”

Và sau đó, sự thay đổi đã xảy ra với tôi. Tôi không còn gặp ác mộng về Giám đốc Jang nữa. Những cơn ác mộng về bố hay chú tôi cũng ít hơn trước.

‘Nếu không chịu đựng được, thì chi bằng hãy quên đi.’

Có lẽ lời anh ấy nói, rằng nếu không thể chịu đựng được thì chi bằng hãy quên đi, đã thực sự có sức mạnh. Phải nhớ cảm giác được anh ấy ôm vào lòng... Nhớ lại giọng nói đó, hai má tôi nóng bừng.

Giờ đây, dù có gặp ác mộng, tôi cũng không còn bị bỏ lại một mình trong bóng tối nữa. Người đàn ông ngủ bên cạnh đã ôm tôi vào lòng. Anh dùng bàn tay thờ ơ xoa má tôi, và trao cho tôi vòng tay của anh.

Tôi cắn chặt môi dưới vì quá xa lạ với khuôn mặt ửng hồng phản chiếu trên cửa sổ.

Bất giác, tay tôi chạm vào đồng hồ đeo tay. Kim giây tích tắc, tích tắc, hòa nhịp với trái tim đang đập nhanh hơn bình thường.

Tôi với khuôn mặt ửng hồng nhìn ra bên ngoài, nơi mọi thứ đều đóng băng, và chợt nghĩ. Để cái lạnh này tan hoàn toàn, có lẽ còn phải trải qua vài đợt khắc nghiệt nữa.

Đi qua thêm một con hẻm, cuối cùng xe cũng dừng lại. Tôi kiểm tra lại chiếc khăn quàng cổ một lần nữa, rồi định bước xuống. Nhưng nhân viên của Giám đốc Jang vội giữ tôi lại.

“Kia.”

“…Vâng?”

“Cầm cái này đi.”

Rồi anh ta lấy giỏ trái cây từ ghế phụ. Một chiếc giỏ to lớn. Bên trong đầy ắp những loại trái cây to, chắc nịch, và giữa đó, tôi còn thoáng thấy cả quả đào. Tôi lặng lẽ nhìn nó, rồi dùng hai tay đón lấy.

“…Cảm ơn.”

“Tôi sẽ ăn gukbap ( cơm chan canh) nóng hổi ở gần đây rồi đợi, cậu cứ đi đi. Nhân tiện tôi cũng muốn ăn không ngồi rồi hưởng lương tháng này.”

Người nhân viên cười bằng cái miệng to lớn của mình, đúng như vóc dáng của anh ta. Quay đầu lại, anh ta đang hút thuốc, rồi vẫy tay với tôi. Tôi khẽ cúi đầu, rồi vội vã bước vào bệnh viện.

Bên trong phòng bệnh vẫn tĩnh mịch như mọi khi.

Tôi đứng trước cửa phòng bệnh, nhìn khuôn mặt tái nhợt của mẹ, rồi lại cầm chặt thứ trong tay. Nhấc chân, tôi ngồi xuống bên cạnh giường.

“…Mẹ.”

Tôi đặt giỏ trái cây xuống một góc. Rồi lấy cuốn sổ tiết kiệm mà tôi đã cất trong lòng, đặt tạm lên giường. Giờ đây, tôi đã tìm lại được thứ đã mất, mong rằng mẹ cũng sẽ bình an trở về nơi đây, từ nơi mẹ đang lạc lối.

Trước một giờ đúng, có người mở cửa phòng bệnh bước vào. Đó là người mà tôi đã gặp trước đây, người mà tôi nghĩ là người chăm sóc bệnh nhân. Cô ấy có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi, nên tôi vội vàng cúi rạp người xuống.

“Chào cô. cháu là con của Im Seon-hwa ở đây.”

“…Ồ, vậy à!”

Người chăm sóc bệnh nhân ngắm nghía khuôn mặt tôi một lượt, rồi vỗ tay cái “tách”.

“Nhìn mặt là biết ngay ấy mà.”

Tôi đã từng nghĩ rằng có lẽ mình sẽ gặp cô ấy một lần nào đó, nhưng không ngờ đó lại là ngày hôm nay, nên tôi có chút sững sờ. Người chăm sóc bệnh nhân vội tiến đến vỗ vai tôi. Cô ấy bảo tôi cứ thoải mái, rồi lấy thêm một chiếc ghế, bảo tôi ngồi xuống đó. Người chăm sóc bệnh nhân liếc nhìn giỏ trái cây bên cạnh tôi.

“cậu mang cái đó đến để cho bệnh nhân ăn à?”

“À, vâng ạ.”

“Đưa đây nào.”

Cô ấy hỏi tôi lấy đâu ra những thứ quý giá này, rồi gọt một quả lê đưa cho tôi.

“Cảm ơn cô vì đã ở bên cạnh mẹ cháu trong thời gian qua.”

“Ôi dào, tôi là người nhận việc mà thôi. Ở phòng đơn một mình buồn chết đi được, có cậu ở cùng tốt quá.”

“……Vâng.”

“Thường xuyên đến chơi nhé.”

Tôi từ từ hạ chiếc nĩa cắm miếng lê xuống.

“Cô ơi.”

Tôi gọi nhỏ, cô ấy dừng lại và quay sang nhìn tôi. Tôi bối rối mân mê tay áo, rồi nói tiếp.

“Cháu nghe nói có một tổ chức từ thiện đang tài trợ cho mẹ cháu. Cháu có thể biết đó là tổ chức nào không ạ?”

“…Tổ chức từ thiện?”

Cô ấy nghiêng đầu, dường như đây là lần đầu tiên cô nghe nói về chuyện này.

“Cháu muốn gửi lời cảm ơn đến họ.”

Tôi không có gì trong tay để đền đáp họ một cách tử tế, nhưng ít nhất tôi cũng muốn gửi lời cảm ơn. Dù chỉ là qua điện thoại. Một tia áy náy thoáng qua trên khuôn mặt cô ấy.

“À thì, tôi chỉ nhận việc từ công ty của tôi thôi. Tôi cũng không biết rõ chi tiết đâu.”

“…À, vậy ạ.”

Cô ấy đảo mắt nhìn quanh phòng bệnh.

“Thật ra, tôi thấy chẳng ai đến thăm cả, nên tôi cứ nghĩ rằng người nhà của bệnh nhân chắc bận lắm. Nên tôi cứ nghĩ là người ta chỉ trả tiền viện phí và tiền chăm sóc bệnh nhân, rồi không đến thôi.”

Không ai đến thăm. Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy một cú đánh mạnh vào ngực mình. Dù tôi đã đoán trước và biết về điều đó, nhưng khi nghe nó từ miệng người khác, cảm giác chân thực lại tăng lên gấp bội.

“Ra là có tổ chức từ thiện tài trợ.”

Đôi mắt của người chăm sóc bệnh nhân lướt qua một tia nghi ngờ, khi cô ấy lẩm bẩm như vậy. Nhưng rồi cô ấy nhanh chóng gạt bỏ sự nghi ngờ đó, nghĩ rằng chuyện gì tốt đẹp thì cứ để nó tốt đẹp, và nở một nụ cười hiền hậu.

“Nếu họ tài trợ cho một phòng đơn ở một bệnh viện lớn như thế này, thì họ chắc hẳn là những người rất tốt bụng.”

Tôi cũng đồng ý với điều đó. Với số tiền này, họ có thể tài trợ cho ít nhất ba người nữa. Tôi không biết tại sao tổ chức từ thiện lại chọn chất lượng hơn số lượng, nhưng dù sao thì họ vẫn là những người đáng biết ơn.

Cô ấy lấy thêm một chiếc ghế trong phòng bệnh, rồi ngồi xuống và bắt đầu gọt táo bằng dao.

“Đến đây ăn trái cây này.”

Tôi ngập ngừng, rồi đưa tay ra nhận lấy chiếc nĩa. Những vết sẹo trên vân tay tôi giờ đã gần như mờ đi. Bên trong quần áo, vẫn còn đầy những vết sẹo, nhưng so với ban đầu, tất cả đều đã nhạt màu đi đáng kể. Tôi có thể mong đợi rằng chúng sẽ sớm biến mất. Tôi vô thức sờ vào cuốn sổ tiết kiệm mà tôi đã cất trong lòng trước khi người chăm sóc bệnh nhân đến.


Đến tối tôi mới về đến nhà. Tôi ngồi trên ghế sofa gấp quần áo, thì tiếng chuông điện thoại vang lên trong căn nhà yên tĩnh. Vừa nghe thấy tiếng chuông, tôi đã lao đến bàn bên cạnh như một con chó được huấn luyện bài bản. Nhưng ngay trước khi nhấc ống nghe, tôi khựng lại.

Nhớ ra thì đây là điện thoại của nhà Giám đốc Jang. Mình nhấc máy có ổn không? Trong lúc tôi còn do dự, điện thoại tắt ngấm. Rồi ngay lập tức lại reo lên. Nó cứ reo liên tục, không có dấu hiệu dừng lại. Nó dường như sẽ reo cho đến khi tôi nhấc máy. Với sự dai dẳng này, chắc chắn đây là cuộc gọi từ Giám đốc Jang.

-Từ giờ về sau, nhất định phải nhấc máy.

“Vâng.”

-Tôi sắp về rồi.

Tôi cởi quần áo và đi tắm. Tôi cứ đứng ngây người dưới vòi nước đang chảy một lúc lâu. Đến khi trước mắt tôi trở nên choáng váng, tôi mới tỉnh táo lại và vội vã tắt nước.

Tôi bước ra khỏi buồng tắm và với lấy chiếc áo choàng. Trong lúc tôi đang lấy chiếc áo choàng treo trên tường, tôi bắt gặp ánh mắt của mình trong gương đối diện. Hai má tôi ửng hồng vì hơi nóng.

Khuôn mặt thì trắng bệch như bột mì nhão, còn đôi môi thì đỏ lòm như người vừa ăn vụng con chuột. Hơn nữa, cơ thể tôi thì giống như làn da của người bị ong đốt, vì lỡ tay chọc vào tổ ong. Giám đốc Jang cắn xé tôi như thể anh ta đang xử lý một miếng thịt, nên cổ, ngực tôi đều đầy những vết đỏ chót. Anh ta chỉ buông tha cho tôi sau khi đã để lại dấu ấn của mình trên khắp cơ thể tôi như một con dấu. Tôi khoác chiếc áo choàng trắng lên người, và thắt chặt dây lưng.

“……”

Cơ thể tôi trở nên uể oải nhờ làn nước ấm. Bên ngoài cửa vẫn im ắng. Giám đốc Jang dường như vẫn chưa đến. Vù vù. Tiếng gió vọng đến từ bên ngoài cửa sổ nhỏ. Bên ngoài vẫn còn rất lạnh. Người đàn ông sẽ vượt qua cái lạnh đó và trở về căn nhà này. Chắc là lạnh lắm. Nghĩ đến người đàn ông có làn da mạnh mẽ đến mức không thể xuyên thủng bằng một cây kim, tôi bị một lực vô hình dẫn dắt đến bồn tắm. Tôi ngồi xổm xuống bên cạnh chiếc bồn tắm màu trắng và bắt đầu xả nước. Ầm ầm, nước đổ xuống, tôi nhúng tay vào kiểm tra nhiệt độ. Ấm áp, dễ chịu.

Tôi thả một cánh tay xuống và ngẩn ngơ nhìn. Trong khi đó, nước vẫn đều đặn đổ đầy bồn tắm. Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào nó với ánh mắt mơ màng.

Ting ting.

Rồi tiếng chuông cửa từ bên ngoài đã đánh thức tôi. Tôi giật mình nhảy dựng lên. Nước đã dâng lên nhanh chóng và tràn ra ngoài. Tôi vội vàng nhấc nút chặn ở lỗ thoát nước, nhưng lúc này thì không chỉ phòng tắm mà cả sàn phòng cũng đã ngập trong biển nước.

Giám đốc Jang vừa về đến nhà đã phải đối mặt với thảm kịch xảy ra trong phòng mình.

Hai hàng lông mày của người đàn ông nhíu lại. Anh ta cởi áo khoác rồi ném vào phòng thay đồ, gần như là ném vào, rồi bước vào phòng tắm. Anh ta khóa van nước, rồi nắm lấy cổ tay tôi kéo lên khỏi chỗ ngồi.

“cậu đang làm cái quái gì vậy hả?”

“……”

"Định úp mặt vào bồn tắm chết đuối à?"
Tấm thảm đã ướt sũng, và tứ chi của tôi cũng không kém cạnh. Tôi ướt một nửa người, im lặng cắn chặt môi dưới. Khuôn mặt lộ ra trên chiếc áo choàng khiến tôi xấu hổ, co rúm người lại như rùa. Không biết là do lỗi lầm mình gây ra, hay là do hơi nước trong phòng tắm. Hai má tôi cứ nóng bừng lên.
"Tôi hỏi cậu
đang làm cái gì đấy."
Không lẽ khó khăn đến vậy sao, khi nói rằng tôi chuẩn bị nước tắm cho anh vì trời lạnh. Tôi không thể nào thốt ra được lời nào.
"Không tỉnh táo lại à."
Nghe lời Giám đốc Jang nói, tôi đứng im như tượng, như một đứa trẻ phạm lỗi, rồi vội vàng với lấy chiếc khăn. Tôi định dùng nó để lau chỗ nước tràn ra, nhưng anh ta dùng tay đẩy ngực tôi ra sau.
"Dù sao thì nó cũng sẽ khô thôi, cứ để vậy đi."
Tôi bị đẩy lùi lại phía sau, bất lực vì bị cánh tay anh ta cản lại. Anh ta mệt mỏi tiến đến bồn tắm và cởi quần áo. Động tác cởi áo sơ mi, tháo thắt lưng của anh ta rất dứt khoát. Quần áo cứ thế rơi xuống sàn, ướt sũng.
Khi anh ta bước vào bồn tắm, nước bắn tung tóe. Anh ta ngâm mình trong bồn đến tận ngực, rồi dùng tay ướt vuốt ngược tóc lên. Mái tóc của anh ta, vốn được cố định bằng sáp, giờ đã rối bù một cách tự nhiên.
"......"
"......"
Tôi đứng trước mặt Giám đốc Jang đang khỏa thân, không biết nên làm gì. Tôi không biết nên để mắt ở đâu. Tôi định quay lưng bước ra khỏi phòng tắm, nhưng anh ta đã tóm lấy cổ tay tôi.
"Cậu Seo Yeowon vất vả cả ngày làm việc đến rã rời để kiếm tiền sinh hoạt phí. Không hầu hạ tôi à?"
Anh ta nói bằng một giọng điệu đương nhiên. Tôi bị bàn tay thô bạo của anh ta kéo đi, phải ngồi lên thành bồn tắm.
Tôi thầm nghĩ, đúng là đủ loại chuyện trên đời, rồi xịt sữa tắm lên bông tắm và xoa xoa. Tôi nhìn bọt nổi lên, rồi đưa lên ngực Giám đốc Jang. Anh ta nâng người lên, giúp tôi tắm cho anh ta. Cơ thể của anh ta
được tạc tỉ mỉ như một bức tượng thạch cao màu nâu, có rất nhiều vết sẹo. Tôi ngắm nghía những vết sẹo trên vai và cơ thể anh ta. Chúng dường như đã có từ lâu, nhưng vì không được điều trị kịp thời nên vẫn còn dấu vết chưa lành hẳn.
Một lúc lâu sau, sự im lặng bao trùm. Chỉ có tiếng gió gõ vào cửa sổ và tiếng nước vỗ nhẹ là lấp đầy khoảng trống. Đôi mắt tôi cứ vô thức bị kéo xuống dưới. Tôi cố gắng hết sức để không nhìn vào dương vật to lớn và dài ngoằng của anh ta đang nằm thẳng dưới lớp lông mu rậm rạp.
Sau khi chỉ lau ngực, vai và cánh tay, cuối cùng tôi cũng hạ tay xuống dưới. Ánh mắt của Giám đốc Jang dán chặt lên trán tôi. Anh ta ngồi trên thành bồn tắm, khoanh tay, nhìn xuống và cất lời.
"Sao không lau bên dưới?"
Anh ta chẳng hề thay đổi sắc mặt, thản nhiên nói ra những lời khiến người ta ngượng ngùng.
Ánh mắt của anh ta dán chặt vào giữa hai chân tôi. Tôi vội vàng cụp mắt xuống. Để giữ được tư thế khó khăn này, tôi không thể không dang rộng hai chân hơn mức cần thiết. Và giữa chiếc áo choàng đó, cái
của tôi, trông có vẻ mềm mại hơn so với của anh ta, cứ thế lộ ra.
Giám đốc Jang buông lỏng môi và cười. Nhìn khuôn mặt đang chế giễu phía dưới của tôi, tôi cảm thấy có chút tuyệt vọng.
"Có mọc râu cằm không?"
"......Không ạ."
Anh ta cười khẩy, như thể đã biết trước. Lần này, anh ta bật cười thành tiếng. Anh ta đưa cho tôi dao cạo râu và bảo tôi cạo cằm cho anh ta.
"Tôi á?"
Việc cạo râu không có gì to tát cả. Chỉ là việc phải chạm tay trực tiếp vào mặt anh ta khiến tôi có chút bối rối. Thấy anh ta chỉ im lặng nhìn tôi, không nói thêm lời nào, tôi đành phải lấy bọt cạo râu đặt trên kệ phòng tắm. Tôi xịt đầy ra tay, xoa xoa rồi thoa lên cằm anh ta, nơi có một chút râu lún phún. Sau đó, tôi dùng tay giữ lấy chiếc cằm sắc bén của anh ta. Tôi đã bị anh ta giữ rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên tôi giữ cằm anh ta, nên tôi cảm thấy rất lạ lẫm. Tôi có cảm giác như mình đang vi phạm một điều luật bất thành văn.
"......"
"......"
Tôi đặt lưỡi dao cạo lên cằm Giám đốc Jang và cẩn thận lướt nhẹ. Vì là dao cạo râu cao cấp nên hiếm khi bị đứt, nhưng tôi vẫn cẩn thận, cẩn thận hơn nữa, vì sợ lưỡi dao sắc bén sẽ cắt vào làn da nâu của anh ta. Tôi đã dồn hết sự cẩn trọng vào đó. Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi nhìn anh ta gần đến vậy. Anh ta có lông mày rậm, sống mũi cao vút khiến người ta có cảm giác kiêu ngạo, và đôi môi mím chặt chỉ toàn sự bướng bỉnh. Đó không phải là một ấn tượng tốt, nhưng tôi không thể phủ nhận sự thật rằng anh ta là một người đàn ông đẹp trai.
...Ra
Giám đốc Jang trông như thế này. Đó là một cảm xúc bất chợt ùa đến. Mải mê ngắm nhìn các đường nét trên khuôn mặt anh ta, tôi không nhận ra rằng anh ta đang nhìn chằm chằm vào tôi, không hề chớp mắt. Khoảnh khắc chạm phải đôi mắt của anh ta, tôi giật mình và vô tình dồn lực vào tay. Đó là khoảnh khắc lưỡi dao cắm sâu vào cằm anh ta.
"......!"
Máu tươi từ vết rách trên da anh ta rỉ ra. Từng giọt rơi xuống nước trong bồn tắm, lan tỏa ra như thuốc nhuộm. Anh ta cảm thấy đau nhói, đưa mu bàn tay lên xoa xoa cằm.
"Không thể tin được là cậu không thể làm được một việc gì cho ra hồn."
Anh ta nhìn những vệt máu còn dính trên mu bàn tay, rồi cười bất lực. Tôi quá ngạc nhiên, đứng đờ người ra.
"Sao mặt cậu đỏ vậy?"
Đúng như lời anh ta nói, mặt tôi đang nóng bừng như sắp nổ tung. Tim tôi đập nhanh đến mức đau nhói. Tôi lo lắng không biết có phải mình bị bệnh gì không. Tôi liếc nhìn anh ta, vội vàng biện minh.
"...tôi
sợ bị mắng ạ."
"Vậy thì đến liếm trước khi bị mắng đi."
"......"
Anh ta đưa mu bàn tay cho tôi. Máu tươi chảy trên mu bàn tay có màu giống vỏ cây mùa đông. Tôi từ từ tiến đến và cầm lấy tay anh ta. Tôi hơi hé môi. Khi tôi thè lưỡi ra, đôi môi của anh ta hơi hé mở khi nhìn thấy miếng thịt đỏ rực. Anh ta liếm môi dưới, tặc lưỡi. Tôi mút tay anh ta một cách ngon lành, như đang liếm kem. Ban đầu có vị kim loại, sau đó là vị da của anh ta. Đây là lần đầu tiên tôi liếm da của anh ta như thế này, ngoại trừ dương vật của anh ta, nên tôi cảm thấy rất lạ.
Tôi ngước mắt lên sau khi liếm tay anh ta. Anh ta vẫn đang nhìn tôi. Mùi hương nồng nàn, cơ thể anh ta thư giãn trong làn nước ấm, làn da tôi đang liếm. Đầu óc tôi quay cuồng. Cơ thể tôi ngồi xổm có cảm giác như sắp ngã ngửa ra phía sau.
"Cằm thì sao?"
"......"
Lần này tôi đưa tay lên má anh ta. Nhắm mắt lại, tôi kéo mặt anh ta về phía mình.
Tôi nghiêng đầu và liếm khắp cằm anh ta. Đầu lưỡi nhạy cảm của tôi cảm nhận được một vết thương nhỏ. Tôi liếm láp làn da mịn màng hơn vừa được cạo râu. Rồi từ từ mở mắt ra.
Không khí trở nên kỳ lạ, và không khí trôi nổi quá ẩm ướt. Tôi khép môi lại.
Giám đốc Jang kéo cổ tay tôi. Anh ta đặt tôi ngồi lên đùi anh ta. Anh ta dùng tay giữ lấy một mắt cá chân tôi, chân còn lại gác lên bồn tắm. Vì không mặc gì nên phần dưới của tôi trống trải. Lỗ huyệt của tôi lộ ra hoàn toàn trước mặt anh ta.
Ngón tay cái thô ráp của anh ta đột ngột chui vào lỗ huyệt của tôi. Ngón tay có kích cỡ bằng ngón chân của người bình thường khoét sâu vào bên trong.
"Aha!"
Chuyển động của ngón tay ngày càng trở nên thô bạo. Thế nhưng, thay vì tiếng rên rỉ kìm nén nỗi đau, miệng tôi lại phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào như đang nũng nịu. Mỗi khi ngón tay cái thô ráp chọc mạnh vào bên trong, tôi lại cảm thấy rạo rực.
Tôi nuốt nước bọt khi nhìn thấy dương vật của anh ta, vốn đang rũ xuống dưới lớp lông mu, dựng đứng trên cơ bụng. Rồi tôi đưa tay về phía dương vật của anh ta. Tôi chạm vào nó mà không cần anh ta cho phép. Tôi rùng mình trước nhiệt độ ấm áp và kích thước to lớn truyền đến đầu ngón tay. Mỗi khi nhìn thấy nó, tôi đều không hiểu làm thế nào mà nó lại có thể chui vào cái nơi chật hẹp đó.
Những đường gân xanh nổi lên, và dương vật đỏ sẫm phồng lên cứng hơn. Nó run lên như sắp nổ tung, và chất nhờn chảy ra từ quy đầu hình tam giác. Chất lỏng màu trắng chảy ra thành dòng.
Anh ta khàn giọng nói.
"Sao thế. Chỉ dùng ngón tay thì không đủ à?"
"...Hức, vâng ạ."
Anh ta nắm lấy hông tôi và nhấc bổng lên. Anh ta nhấc bổng tôi lên như một đứa trẻ, rồi thả ra cùng một lúc. Ùm! Nước đóng vai trò như chất bôi trơn, giúp dương vật của anh ta dễ dàng chui vào bên trong mà không cần gel bôi trơn. Dương vật của anh ta bịt kín lỗ huyệt của tôi.
"...Ha, ...hắt!"
Tôi bị túm chặt lấy mông và
anh đâm mạnh vào. Dương vật anh ta xé toạc bên trong như một con rắn, đâm sâu vào bên trong, rồi nhanh chóng rút ra. Sau đó, nó lại nhanh chóng chui vào bên trong, đâm mạnh vào bên trong. Tôi rên rỉ một cách vô thức.
"..gi, giám
đốc."
Ào ào, ào ào. Mỗi khi anh ta chui vào, nước trong bồn tắm lại bị hút vào theo.
A, thật ngây ngất. Tôi cảm thấy ngây ngất đến chết mất thôi. Anh ta nhăn trán, rướn người và thở hổn hển, rồi hỏi.
"...Hà, sao thế."
"...Sâu, sâu hơn nữa."
Tôi ôm lấy cổ anh ta và bảo anh ta làm đau cả bên trong nữa. Anh ta vui vẻ gập người tôi lại gần như làm đôi.
Và ngay sau đó, tôi biết mình đã lỡ lời. Dù tôi có cào lưng anh ta, kêu đau đến đâu đi nữa, anh ta cũng nhất quyết không buông tha cho tôi. Tôi túm chặt lấy anh ta, một con thú thở hổn hển đang giữ chặt lấy tôi, trong khi nước mắt lã chã rơi.
Chúng tôi làm tình trong tư thế sát rịt vào nhau, không một khe hở. Tiếng nước bắn tung tóe vào tường gạch hòa cùng tiếng rên rỉ hổn hển của cả hai, tạo thành một âm thanh vòm.


Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo