Dirty XX - Chương 94

Lịch update: thứ 7

Tôi đã chơi với mong muốn rằng chú sẽ thắng trò chơi này, và đánh rơi ánh mắt đang dao động xuống bàn. Mọi thứ trước mắt tôi đều mờ ảo. Phải làm gì đây, tôi nên làm gì với tình huống này đây.

"Cậu không mở bài à?"

"......"

Không nói gì, Giám đốc Jang tặc lưỡi. Tích tắc, tích tắc. Tôi nghe thấy tiếng kim giây trôi trên chiếc đồng hồ đeo trên tay. Tôi nhìn đồng hồ bằng đôi mắt đang dao động. Không còn bao lâu nữa là đến 5 giờ mà người đàn ông đã hứa.

"....Bỏ."

Tôi bỏ cuộc vì bị thời gian thúc ép. Phích, Giám đốc Jang bật cười. Cánh tay dài và thô ráp vắt ngang bàn, và bàn tay thô bạo đẩy những điếu thuốc lá còn lại của tôi về giữa bàn.

"Tất tay."

Khoảnh khắc tôi tự hỏi anh ta đang làm gì, Giám đốc Jang lật bài của chú lên trước. Lần lượt là '2' và '3', tạo ra một Cù lũ.

Tiếp theo là lật bài của tôi lên. Một tia kinh ngạc thoáng qua trên khuôn mặt của chú, người đang đổ mồ hôi như suối dưới mu bàn tay nâu. Sảnh hoàng gia. Đó là quân bài cao nhất trong gia phả.

"ông Im, ông thua rồi."

Giám đốc Jang lẩm bẩm mà không hề nhìn vào các quân bài. Như thể anh ta đã biết trước rằng chú có quân bài gì từ trước khi mở bài vậy. Chú hoàn toàn tái mét và làm rung cổ họng.

"...Nhưng, không phải bên đó đã bỏ cuộc sao!"

Thậm chí còn phá vỡ luật chơi một cách hoàn toàn lộn xộn vì tôi đã không đặt cược khi nâng tiền. Tuy nhiên, ý định của Giám đốc Jang là kiên quyết.

"Dù sao thì  cũng là con rối mà tôi đã dựng lên nên quyết định cuối cùng là do tôi đưa ra."

Tôi nhắm chặt mắt lại và cắn chặt môi dưới như thể muốn làm nó bật ra. Nhân viên ngay lập tức đánh vào sau gáy của chú.

"Á á á!"

Chiếc bàn đổ ập xuống vì chú vùng vẫy. Chú bò bằng cả bốn chân đến chỗ Giám đốc Jang và bám lấy anh ta.

"Giám đốc Jang, làm ơn, làm ơn đi…. Dù có chuyện gì xảy ra tôi cũng sẽ trả mà."

Chú bắt đầu liếm giày của người đàn ông. Chú liếm sàn bất kể xung quanh có tàn thuốc lá hay không. Người đàn ông không hề quan tâm đến những hành động chó má mà chú đang làm ở bên dưới và chỉ theo dõi tôi. Tôi cũng đang đứng đối diện với người đàn ông.

"Đứa cháu  đang làm đủ mọi việc để kiếm một đồng tiền, nhưng ông không tỉnh ngộ và cứ cờ bạc nên mới ra nông nỗi này đấy."

Ở đâu đó một chiếc cưa sắt xuất hiện. Hai nhân viên túm lấy tứ chi của chú, và Giám đốc Jang cố gắng đè ngón tay của chú xuống đầu cưa đáng sợ. Á á á! Tiếng kêu kinh khủng của chú vang lên như muốn phá tan đầu óc tôi.

"...Ư, ư ư."

Trong khi run rẩy vì cảm giác kinh hoàng đang đánh vào toàn thân, đầu ngón tay của chú dang rộng hết cỡ và hướng về phía tôi.

"Cứu, cứu tôi với…!"

Trong tầm nhìn hoàn toàn bị nỗi sợ hãi bao trùm, tôi thấy khuôn mặt chú đang ộc ra những thứ bẩn thỉu từ miệng.

"thằng khốn giết bố còn định khiến người chú duy nhất của mày chết sao?!"

Thằng khốn giết bố. Những mảnh vụn khủng khiếp của quá khứ đã xuyên qua đầu tôi trong tích tắc. Tôi đứng tại chỗ với khuôn mặt trắng bệch, và rồi khi chiếc cưa sắc bén được giơ lên cao, tôi mới bừng tỉnh.

"...Á á á!"

Tôi nhanh chóng chạy đến chỗ Giám đốc Jang và ôm lấy anh ta. Tôi ôm chặt lấy cái eo rộng thùng thình và vùi mặt vào tấm lưng rộng lớn. Tôi thở ngắn nhiều lần và van xin.

"giám, Giám đốc……. Xin đừng làm vậy."

Tôi gần như nức nở trong khi phó thác hoàn toàn hơi thở đang gấp gáp của mình cho tấm lưng.

"Người này không đáng để làm vậy đâu."

Chú đã lừa dối mẹ tôi để có được số tiền chưa đến ba mươi triệu won. Cơn giận dồn nén đã vượt quá giới hạn nên mọi cảm xúc của tôi dành cho chú đã chuyển thành sự tức giận đen tối. Tôi nghiến răng ken két ngay cả khi đang ngủ chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt kinh tởm đó.

Nhưng lại mất mạng vì nợ nần cờ bạc. Điều này là không thể. Tuyệt đối không được phép xảy ra. Việc Giám đốc Jang, người vốn không hề liên quan gì đến chuyện này, lại ra tay đến mức này là vì tôi có liên quan. Giám đốc Jang không phải là người sẽ dính vào những chuyện phiền phức như thế này chỉ vì số tiền ba nghìn.

Ý nghĩ rằng tôi không thể để Giám đốc Jang trừng phạt chú vì lý do ông ta đã đụng vào tôi, người phải thuộc về riêng anh ta, đã thống trị tâm trí tôi. Chính ý nghĩ đó đã dẫn dắt tôi đến đây.

"Xin hãy dừng lại đi."

Khi tôi lắp bắp nói, đôi mắt của Giám đốc Jang đổ ập xuống người tôi.

"...Ba mươi triệu won thì tôi, tôi sẽ trả."

Những cảm xúc khó tả đang được bộc lộ trong đôi mắt. Trong những thứ đang hòa trộn và xoáy cuộn vào nhau như một cơn lốc, tôi đã dùng sức nắm lấy chiếc áo khoác của người đàn ông. Tôi ngửi thấy một mùi hôi thối từ đáy quần của chú, người đang đắm chìm trong nỗi kinh hoàng tột độ đến mức đã tè ra quần.

"...Tôi sợ."

Tôi ôm cánh tay của Giám đốc Jang đang cầm chiếc cưa bằng đôi tay run rẩy. Khi tôi siết chặt và bám lấy cánh tay, quần áo của người đàn ông nhăn nhúm một cách thảm hại. Chẳng mấy chốc, tôi nghe thấy một âm thanh keng. Đó là âm thanh chiếc cưa sắc bén rơi khỏi tay Giám đốc Jang và rơi xuống sàn.

"...Khụ, khụ."

Từ vết sẹo hở của chú, máu tuôn ra như nước thịt, nổ tung như núi lửa phun trào. Tôi không thể chịu đựng được cảnh tượng đó nên đã nôn mửa.

"...Ư hừ, …hức."

Tôi mất hết sức lực ở chân và không thể đứng lên được tại chỗ. Giám đốc Jang tiến đến chỗ tôi rồi vác tôi lên vai như một món hành lý. Tôi bị treo trên vai anh ta như một bộ quần áo giặt giũ và đi xuống con đường núi. Tay chân tôi vùng vẫy trong không trung. Con đường núi đen kịt lọt vào tầm nhìn lờ mờ hơi hé mở. Quạ kêu quác quác, quác quác. Những con chim rừng phát ra những âm thanh rợn người rồi bay vòng tròn trên bầu trời đêm rồi bay đi. Tầm nhìn của tôi trở nên mờ mịt. Tôi ngất xỉu trong tình trạng đó.


Xung quanh tôi trôi nổi những mùi hôi thối. Chiếc bàn bày những quân bài lọt vào tầm nhìn lờ mờ. Người đang ngồi đối diện tôi gửi cho tôi một ánh mắt cầu xin được cứu sống. Tôi đối mặt với nó và tỉnh giấc một cách đột ngột từ vô thức.

"Hộc!"

Tôi đạp tung chăn ra khỏi giường và thở dốc. Hộc, hộc. Tôi gấp gáp kéo một lượng oxy đầy đủ rồi nhanh chóng lấp đầy nó vào phổi.

Tôi nhấc hàng mi run rẩy lên. Đôi mắt tôi đan vào nhau với Giám đốc Jang đang ngồi bên cạnh giường. Anh ta vươn cánh tay dài về phía tủ đầu giường rồi bật đèn ngủ lên. Chẳng mấy chốc, ánh sáng màu cam xua tan bóng tối trong phòng. Ánh sáng đỏ thẫm làm bừng sáng khuôn mặt của người đàn ông. Người đàn ông mang một bóng tối đậm nét trên khuôn mặt đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi đã xuống núi bằng cách nào. Đã bao lâu trôi qua rồi. Người đàn ông này đã ngồi ở đây theo dõi tôi từ khi nào. Vô vàn câu hỏi hiện lên và khiến đầu tôi trở nên phức tạp. Tuy nhiên, không có gì rõ ràng cả.

Tôi khẽ gọi anh ta.

"...Giám đốc."

Giọng nói run rẩy khẽ khàng xuyên qua sự tĩnh lặng.

"Tôi đã xuống bằng cách nào vậy."

"Tôi đã ôm xuống ?"

Giám đốc Jang nhún vai và đáp lại một cách nhẹ nhàng.

"Đã bao lâu trôi qua rồi?"

" đã ngủ suốt cả một ngày không hề tỉnh giấc."

"...Vậy anh đã ở đây từ khi nào?"

"Từ sau khi tắm xong."

Những cảnh tượng mà tôi đã thấy trước khi ngất xỉu vụt qua sau đầu tôi. Cảnh Giám đốc Jang đang cầm gạch nện xuống người chú khi đeo găng tay màu đen.

"...Chú thì sao?"

"Vẫn ở trên núi."

Tôi mím môi một lúc lâu rồi thốt ra những lời như thể đang nôn ra nước đắng.

"...Chú ấy vẫn an toàn chứ?"

"Tôi đã nói rõ ràng rồi còn gì, đừng động vào."

Tôi mất hết sức lực trong người. Những cảnh tượng cuối cùng được in rõ trên võng mạc cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi. Chú, người đã chảy máu lênh láng từ những vết mổ hở. Nếu cứ để chú trên ngọn núi hoang vắng vào một đêm hiu quạnh như thế này thì chắc chắn chú sẽ chết.

"...Giám đốc, anh có thể đưa chú đến bệnh viện được không?"

"......"

Khuôn mặt của Giám đốc Jang trở nên lạnh lùng một cách rõ rệt. Đôi vai dày dặn căng cứng, và khóe miệng anh ta méo mó một cách tàn nhẫn.

"Tại sao tôi phải làm vậy?"

Tôi run rẩy và tiếp tục nói trong khi nhìn khuôn mặt rợn người đang hiện lên trên khuôn mặt anh ta.

"...Nếu cứ để vậy thì chú ấy sẽ chết."

Việc lấy đi mạng sống của ai đó sẽ mang lại quá nhiều di chứng. Những di chứng sẽ ập đến không chỉ trong những giấc mơ mà còn vào cả những lúc tôi yếu đuối. Không ai biết nó sẽ siết chặt tôi như thế nào vào mọi thời điểm. Mạng sống mà tôi trực tiếp chấm dứt cứ như một lưỡi dao đang lướt qua cổ tôi.

"Tôi sợ sẽ bị trừng phạt."

Tôi nghe thấy một giọng trầm thấp hơn bình thường một chút.

"Trừng phạt?"

"Cái vị thần nói rằng sẽ thi hành sự trừng phạt ấy ạ."

Tôi không biết mình đang nói gì nữa. Tôi đã nói một cách ám ảnh, lảm nhảm và nói bất cứ điều gì.

"Ngài ấy cũng sẽ trừng phạt tôi."

"......"

Tôi đột nhiên liếc nhìn một góc. Tôi muốn xác nhận vị trí nơi đặt chiếc móc treo quần áo. Liệu ở đó vẫn thực sự không có gì hay không. Tuy nhiên, trước khi tôi có thể quan sát nó một cách kỹ lưỡng, tầm nhìn của tôi đã bị chặn lại bởi một lòng bàn tay rộng lớn như một chiếc quạt. Tôi quay đầu lại và ngước nhìn người đàn ông.

"Seo Yeo Won."

Đôi môi anh ta phát âm rõ ràng ba chữ tên tôi. Như thể anh ta sẽ kéo tôi ra khỏi dư âm của cơn ác mộng này.

"...Vâng."

"Làm gì có chuyện có thứ đó thật…."

Tôi ngây người nhìn Giám đốc Jang. Trong khi hy vọng rằng anh ta sẽ tiếp tục nói. Không hiểu sao, người đàn ông mà tôi đang đối mặt dần trở nên mờ ảo. Tôi nhắm mắt lại rồi mở ra lần nữa. Tầm nhìn của tôi trở nên rõ ràng hơn một chút.

Tích tắc, tích tắc. Những giọt chất lỏng rơi xuống ga giường. Tôi nghĩ đó là mồ hôi, nhưng hóa ra đó là nước mắt.

"...Ư."

Hức. Tôi lại khóc trước mặt anh ta nữa rồi. Tôi hoàn toàn cởi bỏ sự xấu hổ vì sợ hãi và khóc nức nở như một đứa trẻ.

Đột nhiên một bàn tay của ai đó chạm vào má tôi. ...Ơ? Tôi nghi hoặc ngước cằm lên trong khi nước mắt vẫn còn đọng lại. Người đàn ông dùng mu bàn tay lau mắt cho tôi một lần nữa.

"Tôi cũng đã làm những chuyện này chuyện kia nên dù sao thì tôi cũng sẽ không bị trừng phạt một mình đâu."

"......"

"Vẫn sợ sao?"

Giám đốc Jang đã lẩm bẩm bằng một giọng điệu khô khan, lại vuốt má tôi một lần nữa. Một cử chỉ vụng về. Đó là một cử chỉ xa lạ đối với cả người đàn ông và tôi. Trong khi nhận lấy cử chỉ đó một cách lặng lẽ, tôi vén tấm ga giường đang quấn quanh eo. Rồi tôi quỳ gối băng qua giường. Chầm chậm bò về phía anh ta.

Tôi vòng tay ôm lấy cổ anh ta và áp má lên lồng ngực rắn chắc. Đến tận bây giờ người đàn ông mới vòng tay ôm lấy eo tôi. Như thể đang khen ngợi sự vất vả của tôi khi cuối cùng đã đến với anh ta.

"......"

"......"

Trong khi được ôm ấp trong vòng tay của Giám đốc Jang, tôi ngả người sang một bên như vầng trăng khuyết. Cơ thể tôi cứ thế yên vị trên giường.

Tôi nghe thấy nhịp tim của mình trong khi bị giam cầm trong vòng tay của người đàn ông. Thình thịch, thình thịch. Trái tim tôi đã dần điều chỉnh nhịp điệu với những dao động đang vang lên trầm thấp. Bàn tay của người đàn ông không ngừng vuốt ve sau đầu và má tôi. Dần dần mắt tôi khép lại. Tôi chìm vào giấc ngủ và mấp máy môi.

"...Không ạ."

Dù môi tôi dính bệt vào nhau khiến phát âm không rõ ràng, người đàn ông vẫn rung cổ họng như thể đã nghe thấy.

"Ừm."

Và khi khoảng một nửa ý thức của tôi đã bay đi. Tôi cảm thấy một sự rung động trầm thấp từ làn da ấm áp đang tiếp xúc với má mình.

"Nếu cậu không thể chịu đựng được thì hãy quên đi thì hơn."

Tôi đẩy mí mắt nặng trĩu lên lần nữa và đối mặt với người đàn ông. Đôi mắt sâu thẳm như vực thẳm đang nhìn xuống tôi. Anh ta dùng sức nói.

"Nhưng ít nhất cậuphải nhớ cảm giác được ôm ấp trong vòng tay tôi."

Có vẻ như anh ta đang cố gắng khắc ghi từng âm tiết vào tôi. Và nó đã phát huy một tác dụng rõ ràng đối với tôi. Tôi bị cuốn vào một bầu không khí không thể xác định được và đáp lại lời kêu gọi của anh ta như bị thôi miên.

"...Vâng."

Đôi mắt đang nhìn tôi xếch dài một cách mảnh dẻ. Anh ta thỉnh thoảng mỉm cười một cách khó hiểu như thế này. Đã có lúc tôi nghĩ rằng khuôn mặt tươi cười của người đàn ông này cũng thật ác quỷ. Và tôi vẫn không có ý kiến khác về suy nghĩ đó.

Tôi vùi mặt xuống vòng tay của người đàn ông độc ác và hoàn toàn chôn vùi cơ thể. Chẳng mấy chốc, một đêm tĩnh lặng đã ập đến.

<hết q3>

 

Bình luận
kiwikiwi
kiwikiwiChương 94
mãi yêu sốp, dịch hay quó ọ
Trả lời·3 ngày trước
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo