Đồ Khốn Nạn - Chương 132

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Ngoại truyện 2-1

Trong khi tung tích của Park Eon-soo, nghi phạm giết người đang lẩn trốn, vẫn còn là một dấu hỏi lớn, vài ngày trước, sở cảnh sát thủ đô Seoul đã nhận được một tin báo nặc danh. Người này tuyên bố biết nơi chôn cất thi thể của các nạn nhân bị Park Eon-soo sát hại. Dựa trên tin báo này, cảnh sát đã tiến hành lục soát khu vực nghĩa trang dòng họ, nơi có mộ của cha Park Eon-soo, từ ngày hôm qua. Sáng nay, họ đã phát hiện ra nhiều thi thể đang trong quá trình phân hủy. Cảnh sát cho biết sẽ tiến hành xét nghiệm DNA để xác định danh tính các thi thể, đồng thời dốc toàn lực truy bắt Park Eon-soo.

Sau khi tắt bản tin, Jung Nam-soo thở dài. Mọi người đều có chung tâm trạng, dù không ai nói ra. Họ vừa nhẹ nhõm vì thi thể các nạn nhân đã được tìm thấy, vừa day dứt, xót xa cho những người đã khuất, và đồng thời căm phẫn tên sát nhân Park Eon-soo đang lẩn trốn ngoài vòng pháp luật.

"Không biết ai đã báo tin nhỉ?"

"Đúng vậy. Họ bảo là không truy tìm được người gửi."

"Vậy giờ chỉ cần tìm Park Eon-soo thôi đúng không?"

Yi-eum không nói được gì. Cậu biết Park Eon-soo không trốn ra nước ngoài, mà đang bị Choi Won-jun giam giữ ở đâu đó. Cậu đoán hắn có thể đã chết hoặc đang phải chịu đựng những đau đớn kinh khủng, chứ không thể nào còn sống nhăn răng được.

Ban đầu, cậu nghĩ Park Eon-soo phải bị đưa ra trước tòa, và cậu biết rằng việc trả thù cá nhân sẽ gây ra hỗn loạn cho xã hội, điều mà cảnh sát không bao giờ được phép dung túng. Nhưng cuối cùng, cậu đã chọn cách nhắm mắt làm ngơ trong vụ này.

Trong lúc đó, Jung Nam-soo lén lút lăn ghế đến gần cậu. Cậu ấy khe khẽ đưa cho Yi-eum xem một video đang hot trên mạng xã hội. Yi-eum không khỏi nhăn mặt.

Đó là một bài báo về tin đồn tình ái của cậu và Choi Won-jun, nói rằng tập đoàn Sehwa có thể sẽ có một chàng rể beta. Người ta còn đồn rằng hai người đã tính đến chuyện kết hôn, bố mẹ hai bên đều ủng hộ mối quan hệ này, Choi Won-jun rất yêu Kim Yi-eum, hai người đang sống chung và rất yêu thương nhau.

"Anh có định cưới thật không ạ?"

Nghe Nam-soo hỏi vậy, Yi-eum lắc đầu. Dù cậu đã bảo không, nhưng Nam-soo vẫn không tin.

"Nếu anh kết hôn thì anh sẽ nghỉ việc đúng không ạ?"

"Thằng nhóc này. Tôi đã bảo không phải mà."

"Thì có ai biết đâu. Anh mà giàu thì làm sao mà tiếp tục làm cảnh sát được nữa. Mà nhìn giám đốc Choi Won-jun kìa. Cứ hở ra là lại đến đồn cảnh sát tìm anh. Giờ mà không thấy anh ấy là em lại thấy thiếu thiếu, nhớ nhung đó."

Yi-eum định cãi lại thì lại thôi. Choi Won-jun cứ ra ra vào vào đồn, mang theo đồ ăn vặt các kiểu cho mọi người, khiến đồng nghiệp thì thích chí, còn Yi-eum thì vô cùng phiền phức. Cậu ngại nên đã thỏa thuận với anh, là cứ mười ngày anh mới được đến một lần, nhưng ngay cả điều đó anh cũng không tuân thủ được.

"Dù sao thì tôi cũng không cưới. Và tôi cũng không có ý định bỏ nghề cảnh sát. Cậu nhớ đấy."

Nam-soo nhẹ nhàng nắm lấy tay Yi-eum: "Anh nói thật lòng đó chứ? Anh đừng bỏ rơi em nha." Thấy cậu ấy làm trò dễ thương, Yi-eum bật cười. Bỗng nhiên Nam-soo giật mình quay lại nhìn phía sau. Xác nhận không có ai, cậu ấy thở phào nhẹ nhõm. Cậu ấy bảo mỗi khi thấy hai người ở gần nhau là Choi Won-jun lại quở trách và lên lớp cậu ấy, nên cậu ấy bị ám ảnh luôn rồi.

"Ở đâu cơ ạ?"

Lúc đó, giọng của thanh tra Park bỗng lớn hơn. Anh ấy đã bị đình chỉ công tác vì ngoại tình với một phụ nữ đã có chồng. Sau khi trở lại làm việc, anh ấy chỉ tập trung vào công việc. Có tin đồn anh ấy đã chia tay với người phụ nữ đó, anh ấy tiều tụy đi nhiều trông thấy.

Anh ấy cúp máy, vẻ mặt nghiêm trọng, rồi gọi đội trưởng Oh ngay lập tức:

"Đội trưởng. Họ báo là có một vụ ẩu đả giữa các băng đảng tại hộp đêm Boseok ạ."

"Bọn nào?"

"Jeil ạ."

"Ái chà, bọn khốn này lại giở trò gì nữa đây."

Jeil là một tổ chức do Park Seok-tae cầm đầu. Yang Taek-il, người đã bị phát hiện bị chặt xác trên ngọn đồi sau khu phố Seohwa, cũng là thành viên của tổ chức này. Tổ chức này có quy mô lớn, hầu như không nơi nào không dính líu đến, vì vậy các vụ việc và tai nạn xảy ra thường xuyên.

Đội trưởng Oh lẩm bẩm rằng hôm nay ông không được về nhà rồi.

"Mọi người mặc áo chống đạn vào."

"Vâng, chúng tôi biết rồi." Trong khi các đồng nghiệp đang di chuyển nhanh chóng, điện thoại của Yi-eum rung lên. Đó là tin nhắn từ Choi Won-jun, báo rằng anh đã đến nơi an toàn. Hôm nay anh đi công tác ở Hồng Kông, không có ở Hàn Quốc. Trước khi đi, anh đã quấn lấy cậu, hôn hít đến mức môi cậu sưng vù lên. Nam-soo đã nhanh chóng nhận ra điều đó, tra hỏi cậu đến cùng.

Yi-eum nhanh chóng gõ tin nhắn:

-Em phải đi làm nhiệm vụ rồi.

-Cẩn thận đấy. Anh nhớ em lắm.

-Em cũng vậy.

-Hay là anh nghỉ việc ở công ty, ở nhà làm nội trợ nhé?

Vài ngày trước, anh đã bảo rằng ước mơ của anh là trở thành một người chồng đảm đang, nói rằng anh sẽ nghỉ việc ở công ty. Anh là giám đốc mà, làm sao mà nghỉ việc được chứ. Ban đầu cậu tưởng anh chỉ đùa thôi, nhưng thấy anh cứ nhắc đi nhắc lại, cậu bắt đầu lo lắng. Lương cảnh sát của cậu đã eo hẹp rồi, liệu một mình cậu có thể trang trải cuộc sống hôn nhân không?

Yi-eum chợt giật mình, nhận ra bản thân đang suy nghĩ về cuộc sống sau hôn nhân một cách quá tự nhiên, cậu vội vàng giấu điện thoại vào túi. Nam-soo ngồi bên cạnh tò mò, hỏi cậu có chuyện gì, nhưng cậu ngượng ngùng không thể nào nói ra lý do.


Nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy những tòa nhà cao tầng của trung tâm thành phố, Choi Won-jun lại thở dài. Ở đâu đó ngoài kia, tội ác đang diễn ra, và Kim Yi-eum của anh đang mải miết chạy theo dấu vết. Nếu có thể, anh ước gì có thể tóm gọn tất cả lũ tội phạm, nhổ tận gốc rễ. Như vậy, Kim Yi-eum của anh sẽ chẳng còn việc gì để làm, chỉ cần ở nhà và ngắm nhìn mỗi mình anh thôi. Tất nhiên, anh không thể nào thốt ra những suy nghĩ này.

"Haizzz, yêu đương thật là khó khăn."

Lee Ji-hoon ngồi bên cạnh mỉm cười, nhưng dường như anh không hề đồng cảm. Trưởng phòng Lee, người đang có một mối tình lâu năm, chưa từng cãi nhau với người yêu dù chỉ một lần. Khi được hỏi về bí quyết, anh chỉ cười và đáp rằng cứ nhường nhịn, chịu thua và chấp nhận mọi thứ. Nghe vậy, Choi Won-jun chợt thấy lóe lên tia hy vọng. Dạo gần đây, anh cũng đang cố gắng làm y như vậy mà. Nếu anh đủ chân thành, có lẽ anh có thể bắt đầu gợi ý về chuyện kết hôn được rồi nhỉ?

Thực ra, trước đó, anh đã nhận được báo cáo rằng Kim Yi-eum đã ghé qua một cửa hàng trang sức trong trung tâm thương mại, và anh đã âm thầm mong chờ. Có lẽ em ấy định cầu hôn mình chăng? Mình nên có biểu cảm như thế nào khi được cầu hôn nhỉ? Liệu em ấy có biết cỡ nhẫn của mình không? Nhưng tiếc thay, cậu ấy chỉ đến mua quà cho chị gái. Anh đã vô cùng thất vọng, nhưng không muốn tạo áp lực cho cậu, nên đã cố tình lờ chuyện này đi.

Anh muốn kết hôn càng sớm càng tốt, nhưng mỗi khi anh đề cập đến chuyện đó, cậu ấy đều thẳng thừng từ chối. Vì vậy, Choi Won-jun đang cố gắng giữ vẻ bình thản nhất có thể. Anh không thích việc cậu thường xuyên phải đối mặt với nguy hiểm, nhưng cũng cố gắng không cản trở cậu theo đuổi công việc mà cậu yêu thích. Dù vậy, anh vẫn là con người, vẫn có những mong muốn được vun đắp và củng cố mối quan hệ này hơn nữa.

Bỗng có thông báo, rằng máy bay sắp hạ cánh. Sau khi hạ cánh và di chuyển đến khu vực nhập cảnh, Lee Ji-hoon bên cạnh anh đang gọi điện thoại. Bỗng Choi Won-jun nhìn thấy ai đó, bước chân anh chậm dần. Anh huých vai Lee Ji-hoon, dùng tay chỉ về một hướng:

"Trưởng phòng Lee. Người đàn ông đẹp trai kia có giống Kim Yi-eum không?"

Lee Ji-hoon gật đầu:

"Đúng vậy. Là thanh tra Kim Yi-eum ."

Khóe miệng Choi Won-jun cong lên. Có lần anh đã từng đùa rằng anh ghen tị với những người được người yêu ra đón ở sân bay. Anh biết Kim Yi-eum luôn bận rộn và vùi đầu vào công việc, nên anh không hề mong đợi điều đó.

"Có lẽ em ấy đến đón tôi thật?"

"Có vẻ là vậy ạ"

"Đi trước đi."

Anh tự nhiên tách khỏi Lee Ji-hoon, bước nhanh về phía Kim Yi-eum. Trong lúc đó, Kim Yi-eum vẫn đang mải mê nghe điện thoại. Anh tiến đến sát bên, mà cậu không hề hay biết. Nghe cậu nói về thủ phạm gì đó, có vẻ như là đang nói về một vụ án.

Anh lặng lẽ đợi cậu nghe điện thoại xong. Bỗng Kim Yi-eum xoay người, muộn màng phát hiện ra Choi Won-jun. Mắt cậu mở to trong giây lát, rồi cậu kết thúc cuộc gọi, mỉm cười với anh.

"Em xin lỗi. Em định vẫy tay chào anh mà có cuộc gọi khẩn cấp quá."

"Em không bận sao?"

"Em giải quyết xong rồi."

"Không biết ai mà giỏi thế, phải khen mới được."

"Anh biết Jeil  không? Chúng đánh nhau đấy."

Choi Won-jun trơ trẽn hỏi băng Jeil là ai. Biết tỏng mà còn giả vờ không biết, thật đáng ghét. Nhưng hai người đã hứa sẽ bỏ qua cho nhau, nên Yi-eum đành làm ngơ. Anh đã hứa sẽ sống tốt sau này, cậu chỉ mong anh sẽ giữ lời hứa đó thôi.

Trong lúc đó, những ánh mắt tò mò bắt đầu đổ dồn về phía họ.

Yi-eum khó chịu, kéo tay Choi Won-jun:

"Mình đi thôi."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo