Đồ Khốn Nạn - Chương 133

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Ngoại truyện 2-2

Nhìn cái vali của Choi Won-jun mở toang, Yi-eum cứng họng. Chỗ đáng lẽ phải là quần áo, thì giờ lại toàn những thứ cậu chưa từng thấy bao giờ. À không, không phải chưa từng thấy. Chỉ là chưa bao giờ, cậu nghĩ mình sẽ phải dùng đến chúng mà thôi.

Một lát sau, Choi Won-jun tắm xong, chỉ quấn mỗi cái khăn ngang hông bước ra.

"Anh đi công tác về thật hả...?"

"Ừ. Sao vậy?"

"Hay là anh chuyển ngành, từ xây dựng sang bán đồ chơi người lớn rồi?"

"Vớ vẩn."

Yi-eum đảo mắt từ cái vali đến Choi Won-jun, như thể đang nhìn hai con sâu bọ. Hồi trước, khi điều tra một vụ trộm ở cửa hàng đồ chơi người lớn, cậu từng buột miệng nói với Choi Won-jun, rằng không hiểu ai lại dùng mấy thứ đó làm gì. Anh ta hỏi cậu có tò mò không, cậu cũng thành thật bảo có hơi tò mò, ai ngờ anh ta lại hiểu nhầm ý cậu thế này đây. Anh ta cầm một tuýp gel bự tổ chảng lên, lắc lắc:

"Gel bôi trơn cho omega đó. Bôi cái này vào là khoái cảm tăng gấp đôi luôn."

"......?....."

"Đây là máy rung dành cho omega. Có đủ loại kích cỡ luôn nè. Sao hả?"

"......?....."

"Còn đây là lông đà điểu."

Chưa kịp hỏi dùng làm gì, thì anh đã liếm láp cái lông vũ bằng cái lưỡi nhớp nháp. Anh bảo sẽ hướng dẫn cậu cách dùng, cậu rùng mình quay mặt đi. Mang cả đống đồ kỳ quái về đã đủ bực rồi, đằng này anh còn hớn hở giải thích từng món một, đúng là đồ biến thái không sai vào đâu được.

"Cấm anh dùng bất cứ thứ gì trong đống đó lên người em!"

"Em bảo em muốn thử mà."

"em bảo tò mò chứ không bảo em muốn thử!"

"Vậy hả? Anh hiểu nhầm rồi. Cứ nghĩ em sẽ thích chứ."

"Thôi đi, vứt hết đi, à không, gói kỹ lại rồi giấu đi đâu đó đi."

Cậu sợ nếu vứt đi, lỡ ai đó nhặt được thì xui xẻo. Tưởng anh ta sẽ buồn bã lắm, ai ngờ Choi Won-jun chẳng để tâm gì cả. Chẳng lẽ anh ta mua đống này về là vì cậu? Cậu thầm nghĩ anh đúng là đồ điên, nhưng không nói ra miệng.

Một mặt, cậu cũng hơi tò mò. Không biết Choi Won-jun đã dùng mấy thứ này bao giờ chưa. Anh ta chơi bời lăng nhăng đến mức tự nhận mình là đồ giẻ rách cơ mà. Nghe đâu, Nam-soo từng bảo rằng trong tình yêu, tuyệt đối không được nhắc đến quá khứ, vì mở chiếc hộp Pandora ra thì chỉ thấy địa ngục thôi. ...Nhưng mà cậu tò mò thật.

"Giám đốc Choi..."

"Ừ."

"Trước đây anh đã dùng mấy cái đó bao giờ chưa?"

Một bên lông mày của Choi Won-jun nhếch lên. Vẻ mặt anh ta như muốn hỏi cậu định giở trò gì. Rồi anh ta mỉm cười, lén lút tiến lại gần Yi-eum, ngồi sát bên cạnh cậu. Anh ôm eo Yi-eum, không cho cậu trốn, rồi tựa đầu lên vai cậu.

"Em tò mò xem anh chơi bời lăng nhăng đến mức nào hả?"

"......"

"Anh chơi nhiều thật. Nhưng anh thề, từ khi gặp em, anh tuyệt đối không hề liếc mắt đưa tình với ai khác."

"Xạo chó... Hôm trước em thấy có gái lạ nghe điện thoại của anh mà."

"Anh bảo rồi mà. Anh làm vậy là để em ghen đó thôi."

"Chỉ có trời mới biết sự thật là gì thôi."

Cậu biết tỏng rồi còn cố tình trêu anh, ai ngờ Choi Won-jun lại thích thú cọ má lên vai cậu. "Ừ, cứ ghen tị đi, cứ nghi ngờ đi, cứ quan tâm đến anh đi. Trói buộc anh, ám ảnh anh mãi mãi đi. Trói tay trói chân anh lại cũng được. Hoặc không thì chặt luôn chân tay anh đi để anh không trốn thoát được. Nếu em làm vậy, em sẽ có trách nhiệm với anh và không bao giờ bỏ rơi anh cả. Nếu em làm vậy, anh sẽ hạnh phúc đến chết mất."

Nghe anh ta nói vậy, cậu rợn cả người, vì biết anh ta nói thật. Yi-eum lén lút đẩy anh ta ra. Thấy cậu bảo đừng quá trớn, lần này anh ta lại trườn lên trên. Cậu bị đè xuống, Choi Won-jun chiếm trọn tầm nhìn của cậu. Anh ta mân mê tóc cậu. Dạo này tóc em dài ra rồi nhỉ.

"Em có biết anh nhớ em đến mức nào không? Anh không ngủ được luôn đó."

"Không ngủ được là vì anh bận đi mua đồ chơi người lớn chứ gì?"

Ừ thì, cũng không sai. Bàn tay anh ta luồn vào trong áo thun của cậu. Trên chiếc áo thun trắng mà Yi-eum đang mặc có in hình một chú gấu bông. Chính tay Choi Won-jun vẽ đó. Anh ta cuồng gấu bông đến mức tự tay thiết kế rồi đặt may áo.

Lúc đầu, khi nghe anh ta bảo muốn làm áo đôi, cậu cũng không mong chờ gì nhiều. Ai ngờ khi bản thiết kế ra lò, cậu lại bất ngờ đến ngỡ ngàng. Nghe đâu ông ngoại anh ta là họa sĩ nổi tiếng, mẹ anh ta cũng làm mỹ thuật, bản thân anh ta cũng từng muốn theo đuổi hội họa. Đúng là dòng máu nghệ thuật không thể chối cãi, tài vẽ vời của anh ta không phải dạng vừa.

Anh ta ngậm vạt áo, kéo lên. Bờ ngực trần lộ ra, anh ta cọ má lên đó, hít một hơi thật sâu. Mùi pheromone cũng theo đó mà nồng nàn hơn, khiến bụng dưới của cậu rần rần. Anh ta dùng lưỡi liếm mút đầu ti, cọ xát bằng mũi, dùng răng cào nhẹ, khiến Yi-eum cong người rên rỉ. Choi Won-jun ngẩng đầu lên, ánh mắt ngập tràn dục vọng, đôi môi ướt át bóng nhẫy.

"Em nhớ anh đúng không?"

Nghe anh ta khẽ hỏi, Yi-eum khẽ gật đầu. Từ khi nào, mà mỗi khi Choi Won-jun đi công tác vài ngày, cậu lại bất an đến lạ. Ban đầu cậu chỉ nghĩ là do cái tên đáng ghét kia biến mất, nên cậu mới thấy vậy, nhưng không phải. Có lần, sau khi uống say, cậu ôm chặt áo và gối của anh ta rồi ngủ thiếp đi, đến sáng hôm sau thì giật mình tỉnh giấc.

Như chờ đợi khoảnh khắc này, lưỡi anh ta tách môi cậu, tiến vào bên trong. Nụ hôn điêu luyện, cuồng nhiệt khiến bụng dưới của Yi-eum cứ co rút lại. Phía sau dần dần ướt đẫm, hương pheromone thanh mát của Choi Won-jun như đưa cậu lạc vào một khu rừng xanh mát.

Cậu ưỡn hông, cọ xát dương vật vào người anh ta, khiến Choi Won-jun cong môi cười. Anh ta cởi phăng quần và quần lót của Yi-eum, banh hai chân cậu sang hai bên, gác lên tận ngực. Rồi anh ta nhìn xuống cái lỗ nhỏ đang mấp máy, tặc lưỡi. Không như mọi lần, nơi đó đã ướt đẫm, nước chảy ròng ròng.

Anh ta cúi xuống định mút mát, Kim Yi-eum kinh hãi. Cậu dùng chân đạp vào vai anh ta, bảo anh ta đừng làm, nhưng anh ta vẫn mặc kệ, cứ thế liếm láp cái lỗ nhỏ. Chiếc mũi cao thẳng ấn vào tầng sinh môn, lưỡi thì luồn sâu vào bên trong.

"Ư...!"

Yi-eum cào móng tay lên дhế, nín thở. Mỗi khi Choi Won-jun làm trò này, cậu đều bắn rất nhanh, nên cậu cố gắng nhịn hết sức có thể. Việc anh ta mua cái loại gel làm chậm xuất tinh kia cũng khiến cậu tự ái. Sống kiếp beta, cậu chưa từng bị ai chê yếu bao giờ, nhưng hễ cứ gặp Choi Won-jun là mọi thứ lại trở nên quá khích, khiến cậu lần nào cũng xuất trước khi kịp làm gì đó nghiêm túc.

"Đừng, ha, đừng mà...!"

Cậu cố gắng trườn lên phía trên дhế để thoát thân, anh ta liền lật người cậu lại, đè lên trên. Sức nặng khiến chiếc дhế lún xuống. Choi Won-jun đè chặt người cậu, vừa thô bạo mút mát tai, má, cằm cậu, vừa từ từ đưa dương vật vào lỗ nhỏ. Cảm giác cái lỗ bị xé rách khiến cậu nghiến răng ken két. Cả trên lẫn dưới đều bị kích thích, cậu không còn tâm trí để nghĩ đến chuyện gì khác.

"A...!"

Thấy cậu nhăn mặt vì đau, Choi Won-jun vuốt ve hông cậu:

"Đau hả?"

"Hơi hơi..."

"Anh không dùng bao nhé."

Cậu khẽ gật đầu, anh ta liền đưa hết dương vật vào trong. Cứ mỗi lần anh ta nhét vào, cậu lại sợ da bụng mình bị xé toạc ra mất. Dương vật to vừa vừa thôi chứ. Cậu vô cớ trách móc dương vật của Choi Won-jun, nhưng mỗi lần như vậy, Choi Won-jun lại không ngần ngại ba hoa, rằng nếu cậu muốn thì anh ta sẽ đi cắt ngay. Cậu không dám bảo anh ta làm thật, dù chỉ là nói đùa, vì cái tên này chắc chắn sẽ làm thật .... Anh ta làm bao chuyện điên rồ rồi còn gì.

"Chú ơi, chim của Won-jun sắp nổ đến nơi rồi nè..."

Thấy chưa. Cứ mỗi khi anh ta bắt chước Young-shik nhõng nhẽo, cậu lại sởn cả da gà. Đặc biệt là khi đang làm tình thì càng khó xử hơn. Cậu chưa kịp bảo anh ta đừng làm, thì anh ta đã nhét đầy dương vật vào trong, rồi xoay eo.

Động tác mạnh bạo đã đành, đằng này anh ta còn xoáy sâu vào tận bên trong ruột gan cậu, khiến mắt cậu tối sầm lại. Cậu há hốc miệng, không biết phải làm gì, anh ta liền đan vào các ngón tay cậu ở phía sau. Nhờ vậy mà cậu cảm nhận rõ ràng đến từng đường gân guốc đang quấn chặt lấy dương vật.

"Em thích tư thế này lắm đúng không?"

"Hức... giám đốc Choi... A!"

Bên tai cậu vang lên tiếng thì thầm đầy khiêu khích.

"Đừng gọi là giám đốc Choi. Hửm?"

Yi-eum cắn chặt môi. Cậu quyết không hé răng, nhưng ý chí đó chẳng kéo dài được bao lâu. Choi Won-jun dừng lại, không nhúc nhích, khiến cậu sốt ruột, tự động lắc hông.

"Làm đi... Nhanh lên..."

"Gọi đi nào."

"......"

"Nhanh lên. Anh muốn nghe."

"...anh yêu..."

"Hửm?"

Chết tiệt. Yi-eum nhắm chặt mắt.

"Anh yêu à..."

Ha, hơi thở nóng rực phả vào tai cậu. Choi Won-jun khẽ chửi thề một tiếng, rồi kéo mạnh eo ra phía sau, sau đó lại đâm mạnh vào. Bộp, thân dưới cọ xát đến mức mông cậu bị bầm dập, còn thân trên thì bị anh ta ôm chặt cứng, không thể nhúc nhích.

"Haa, ha, ư..."

"Yi-eum à. Thích không? Anh yêu làm thế này, em có thích không? Hửm?"

"Thích, thích lắm, nữa, nữa đi anh..."

Đầu óc cậu đã trống rỗng, không còn suy nghĩ được gì nữa. Anh ta như biết rõ những điểm mẫn cảm của cậu, dùng dương vật đâm vào những nơi đó, khiến khoái cảm ập đến dồn dập. Cậu không thể rên thành tiếng, chỉ biết há hốc miệng, để mặc anh ta luồn lưỡi vào bên trong.

Nước bọt chảy xuống giữa đôi môi còn chưa kịp chạm vào nhau. Choi Won-jun vừa điên cuồng mút lưỡi cậu, vừa mạnh mẽ lắc hông. Anh ta không ngừng thì thầm những lời yêu thương vào tai cậu, vừa cuồng nhiệt vừa dịu dàng, vừa ân cần, vừa vuốt ve.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo