Đồ Khốn Nạn - Chương 49

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

49.

"Mặt cậu bơ phờ thế? Chẳng lẽ cậu lén lút làm thêm việc gì sau lưng tôi đấy à?"

Yi-eum xoa má bằng lòng bàn tay. Hôm qua cậu đi đến khu câu cá, Choi Won-jun lên cơn Rut và bị cuốn vào bầu không khí, cậu đã vượt qua lằn ranh không nên vượt qua. Cảm giác ngón tay anh ta ra vào giữa hai mông cậu vẫn còn rõ mồn một. Yi-eum rùng mình tát mạnh vào má để tỉnh táo lại.

Buổi sáng cậu ở văn phòng, buổi chiều cậu ra ngoài làm nhiệm vụ, đó là bắt một kẻ cầm đầu đường dây lừa đảo bỏ trốn sau khi ăn chặn tiền của mọi người. Lệnh truy nã đã được ban hành từ lâu nhưng hắn vẫn không xuất hiện, cậu gần như đã bỏ cuộc thì sáng nay nhận được tin báo.

Có người nói rằng một người có khuôn mặt giống với người trong tờ rơi truy nã đang sống ở khu phố của họ. Trùng hợp thay, khu phố đó lại gần nhà của Yang Mok-hyung. Vừa đi vừa nghĩ đến việc ghé thăm nhà Yang Mok-hyung, cậu tăng tốc thì Nam-soo bâng quơ hỏi.

"Hôm qua anh câu được nhiều cá không ?"

Yi-eum giật mình ấp úng. "Không... Tại trời mưa nên không câu được con nào."

Nhìn Nam-soo có vẻ hờn dỗi, Yi-eum cảm thấy có lỗi. Để một đồng nghiệp cùng nhau sinh hoạt và làm việc như người nhà ở lại, cậu lại đưa một người lạ đến rồi gây ra chuyện như vậy. Yi-eum liếc nhìn chỗ Nam-soo đang ngồi thì cảm giác tội lỗi lại dâng trào.

Nghĩ đến việc cậu ngồi trên đùi Choi Won-jun, rên rỉ như một con thú mới sinh khiến cậu chỉ muốn đào một cái hố chôn mình xuống vì xấu hổ. Rồi ánh mắt của Yi-eum tự nhiên hướng về phía hộp đen.

Để đề phòng, về đến nhà cậu phải xóa ngay lập tức mới được. Trong lúc đó, chiếc xe vẫn đang di chuyển trên con đường quen thuộc. Lối vào trang trại chó của Yang Mok-hyung có một vài ngôi nhà.  Ngôi nhà mà người báo tin nhắc đến là ngôi nhà mái xanh ở trong cùng.

Cậu dừng xe gần đó và bước xuống, Nam-soo đi đến bên cạnh cậu và rướn cổ nhìn ngôi nhà mái xanh.

"Lần trước chúng ta đến đây điều tra, hình như nhà này không có ai thì phải?"

"Ừ."

Lạ thay là mỗi khi họ đến, chủ nhà đều đi vắng. Ở đó không có xe, cũng không có camera quan sát nên cậu nghĩ rằng nó sẽ không giúp ích được gì nhiều. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là họ đã cố tình tránh mặt.

Yi-eum xác nhận lại ảnh của người bị truy nã một lần nữa và đi về phía đó theo con đường bờ ruộng. Đi bộ đến nơi, cánh cổng vẫn đóng chặt và không có dấu hiệu của người ở nhà. Thậm chí còn không có con vật nào được nuôi trong nhà nên Yi-eum đập mạnh vào cửa.

"Có ai không? Anh Lee Soo-cheol có ở trong đó không?"

Cửa trượt mở ra và một người đàn ông gãi đầu gãi tai bước ra. Anh ta mặc một chiếc quần thể thao cũ kỹ, để tóc và râu rậm rạp nên khó nhận ra khuôn mặt. Chẳng hiểu người báo tin đã nhận ra anh ta bằng cách nào nữa. Thật kỳ lạ.

Yi-eum chạm mắt với người đàn ông qua hàng rào, anh ta có vẻ khá bối rối. Chỉ cần nhìn biểu cảm của anh ta thôi là cậu đã cảm nhận được điều gì đó, Nam-soo dùng chân đá mạnh vào cổng. Đồng thời, người đàn ông biến mất về phía sân sau.

Yi-eum vội vã chạy vòng qua hàng rào về phía sau. Cơn mưa hôm qua khiến đất ẩm ướt, gây khó khăn cho việc tăng tốc. Đến sân sau, cậu thấy người đàn ông đang trèo qua hàng rào và chạy về phía núi. Yi-eum gọi lớn tên Nam-soo.

"Jung Nam-soo!"

Nghe thấy tiếng hét, Nam-soo chạy đến. Yi-eum nhớ lại việc Nam-soo khoe rằng cậu đã mua một đôi giày mới trên đường đến đây. Vận xui đeo bám cậu ta thật. Ai mà ngờ được rằng vào cái ngày cậu mang đôi giày thể thao mới đi, cậu lại phải chạy trên vũng bùn để bắt một tên lừa đảo chứ.

Tội phạm đã trốn vào rừng, Yi-eum cũng dốc toàn lực để không bỏ lỡ hắn. Nhưng tên tội phạm đi chưa được bao xa thì đã trượt chân và lăn lông lốc xuống dốc. Ớ, Yi-eum men theo con đường cũ xuống, dõi theo tên tội phạm bằng mắt. Tên tội phạm lăn xuống dưới rồi đâm sầm vào bờ ruộng, ôm lấy mắt cá chân và rên rỉ.

Hắn đang tập tễnh bỏ chạy thì Nam-soo nhanh chóng lao vào tóm lấy hắn. Tên lừa đảo không hề chống cự mà ngoan ngoãn chấp nhận số phận. Còng tay hắn lại thì thấy toàn thân hắn dính đầy bùn đất. Yi-eum và Nam-soo cũng bị bùn bắn lên gấu quần và trở nên lấm lem.

"A, mẹ kiếp. Giày của em."
"Về nhà giặt ngay đi. Bùn bám dai lắm đấy."

Nam-soo vừa lẩm bẩm vừa trút giận lên tên tội phạm. Dù sao thì họ cũng đã đưa hắn đến lối vào rồi, vấn đề là làm sao để đưa hắn lên xe. Yi-eum lấy giấy báo từ cốp xe trải lên ghế sau và cả chỗ để chân phía trước. Sau đó cậu đưa tên tội phạm lên xe và ngồi vào ghế lái.

"Thanh tra phải đi rửa xe rồi. Tôi thấy có lỗi quá đi."
Tên tội phạm lén lút bắt chuyện. Hắn là một người kinh doanh ở chợ, đã tạo dựng được mối quan hệ với các thương nhân và làm chủ một đường dây hụi, sau đó ăn chặn hàng tỷ won
bỏ trốn. Để có được lòng tin của mọi người, hắn đã làm việc thiện ở chợ gần 10 năm.

"Trên đường đi có muốn ăn một bát canh hầm nóng hổi không? Tôi biết một quán canh hầm ngon ở gần đây đấy."

Trong số những kẻ phạm tội, kẻ nào dẻo miệng thì chắc chắn là lừa đảo. Ăn nói rất hay khiến người ta khó mà biết được đó là thật hay giả. Thảo nào hắn lại moi được tiền của người khác tài tình như vậy.
"Im miệng và ngồi yên đi. Tưởng đi du lịch đấy à?"

Nam-soo quát khiến tên tội phạm nhanh chóng ỉu xìu. Hắn đột nhiên cúi người xuống. Yi-eum phát hiện ra trước qua gương chiếu hậu, sắc mặt cậu trở nên cứng đờ.
"Anh đang làm gì đấy?"

Nam-soo cũng quay lại nhìn.
Họ đề phòng hắn giở trò thì thấy hắn đang cầm thứ gì đó trên tay.
"Cái này lăn lóc dưới sàn này."

Nam-soo cầm lấy nó và xem xét kỹ lưỡng. Cái gì đây? Nó được viết bằng tiếng Anh à? Yi-eum chỉ thờ ơ liếc nhìn nó, suýt chút nữa đã đạp phanh gấp. Thứ Nam-soo đang cầm là lọ thuốc mà Choi Won-jun đã dùng làm thuốc ức chế Rut hôm qua.
Chắc chắn anh ta đã bỏ nó cùng với ống tiêm vào hộp. Hay là anh ta đã làm rơi lọ thuốc? Cậu lo lắng không biết anh ta có làm rơi cả ống tiêm hay không. Yi-eum vươn tay về phía Nam-soo.
"Đưa đây, tôi vứt đi."
"Cái này là gì vậy?"
"Thuốc, thuốc bổ đấy. Loại uống."

Nam-soo nheo mắt cố gắng đọc những dòng chữ nhỏ xíu. Khoảnh khắc Yi-eum định giật lấy nó thì Nam-soo kêu lên "A!".
"Vitamin D!"
"Hả?"
"Ở đây có ghi Vitamin D nhỏ xíu này."
"Cậu bảo cái gì cơ?"
"Vitamin D ạ. Chờ tôi một chút."

Không để Nam-soo kịp ngăn cản, cậu đã tìm kiếm thông tin về thuốc trên điện thoại và gật đầu. "Đúng là Vitamin D rồi. Nhưng mà cái này hình như phải do bệnh viện kê đơn thì phải? Cái loại tiêm ấy. Anh uống cái này á?"

Nam-soo nhìn cậu với vẻ mặt hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, và lần này Yi-eum thật sự đạp phanh.
"Đưa đây xem nào."

Cậu giật lấy lọ thuốc từ tay Nam-soo và so sánh nó với bức ảnh trên điện thoại thì đúng là Vitamin D thật.
"Anh tìm hiểu kỹ rồi hãy uống chứ. Mà thôi, tiêm hay uống thì chắc cũng chẳng khác nhau mấy đâu nhỉ?"

Bàn tay cầm lọ thuốc của Yi-eum bắt đầu run rẩy. Nam-soo gọi "Tiền bối?", nhưng cậu không nghe thấy gì, cơn giận đang dâng trào trong lòng cậu.

[Thuốc ức chế Rut đấy.]
Thằng chó chết...! Nam-soo giật mình khi cậu nghiến răng ken két.
"em
...em hả?"
Yi-eum trả điện thoại lại cho Nam-soo và nhét lọ thuốc rỗng xuống dưới cửa xe.
"Tiền bối,
em có làm gì sai hả?"

Nhìn Nam-soo đang bồn chồn, Yi-eum cố gắng kìm nén cơn giận và trả lời rằng không có gì, bảo cậu đừng bận tâm. Nhưng trái ngược với lời nói, cách lái xe của cậu trở nên hung hãn hơn, chiếc xe nảy lên đến mức như sắp bay lên khỏi những chỗ gồ ghề.
Nam-soo lén lút nắm lấy thanh chắn an toàn bên cạnh, tên tội phạm ngồi phía sau cũng phải dùng hai tay đã bị còng nắm chặt thanh chắn để sống sót. Suốt chặng đường đến đồn cảnh sát, Nam-soo không dám hé miệng vì sát khí mà Yi-eum tỏa ra
. Tên tội phạm dẻo miệng cũng im thin thít ngỡ như đã khóa môi lại vậy.

Yi-eum thả tên tội phạm và Nam-soo xuống ở bãi đậu xe rồi lùi xe lại mà không tắt máy.
"Tôi đi đâu đó một lát, cậu lấy lời khai đi."
"Anh đi đâu vậy? Hay là để em lái xe cho? Anh chắc là ổn chứ ạ?"
"Ổn. Tôi vẫn ổn."
Vừa trả lời xong cậu đã đánh lái xe ra đường lớn ngay lập tức. Cậu gọi điện cho Choi Won-jun nhưng ngay lập tức bị chuyển sang tin nhắn thoại. Cậu định gọi lại thì thôi, cậu lái xe về phía công ty anh ta.

Thằng điên này. Thằng chó. Thằng khốn kiếp. Anh lợi dụng Rut để trêu đùa tôi à?
Ưưư, cậu tức giận đập tay xuống vô lăng. Trong lúc chờ đèn đỏ, cậu hít thở sâu để cố gắng trấn tĩnh lại. Nhưng cơn giận bùng lên vẫn không dễ dàng nguôi ngoai. Cậu định bật radio lên nghe nhạc êm dịu thì giọng của DJ vang lên.
[Vừa rồi tập đoàn Sehwa đã công bố một tin vui. Đó là tin kết hôn. Ngay sau khi ảnh của cô dâu và chú rể được công khai, cư dân mạng đã náo loạn. Tôi cũng đã xem rồi, đúng là một cặp đôi rất xứng đôi vừa lứa.]

Yi-eum lắng nghe tin tức. Tập đoàn Sehwa kết hôn? Hình như anh trai Choi Won-jun vẫn còn độc thân thì phải. Anh ta cũng khá lớn tuổi rồi mà. Cậu quên béng cơn giận, tò mò không biết ai trong hai người kết hôn thì giọng của DJ tiếp tục vang lên.
[Nhân vật chính không ai khác chính là Choi Won-jun, giám đốc công ty xây dựng Sehwa. Hai gia đình vốn đã quen biết nhau và thân thiết từ khi còn nhỏ. Họ đã có một mối quan hệ tốt đẹp trong thời gian du học và vẫn tiếp tục gặp gỡ sau đó.]

Yi-eum đờ đẫn nhìn thẳng về phía trước. "Bíp!" Một tiếng còi vang lên từ phía sau, cậu mới nhận ra đèn tín hiệu đã chuyển xanh mà cậu vẫn đang đứng im. Cậu bật đèn khẩn cấp, tấp xe vào một bên đường,  chỉ biết bật cười.

Đúng lúc đó, Choi Won-jun gọi điện đến.
Yi-eum không bắt máy mà quay đầu xe
, bắt đầu lái xe trở lại con đường mà mình đã đi qua.

Bình luận
shikachan
shikachanChương 49
Rồi. Xác định đi tìm vợ nhé anh =)
Trả lời·18/07/2025
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo