Đồ Khốn Nạn - Chương 50

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

50.

Ting

Vừa bước ra khỏi thang máy, Choi Won-jun đã đi thẳng đến phòng chủ tịch. Trên tay anh ta cầm một tờ báo nhăn nhúm, cơn giận bốc lên đến tận đỉnh đầu như sắp nổ tung đến nơi. Các thư ký đang đứng gác phía trước định đứng dậy báo cáo thì anh ta đã đẩy cửa xông vào. Hai vị giám đốc đang ngồi bên trong nhìn thấy Won-jun thì lộ vẻ vui mừng.

"Vừa hay giám đốc Choi đến rồi. Chúc mừng anh nhé. Nghe tin tốt lành đấy."
"Chúc mừng anh. Hai người rất xứng đôi."

Won-jun không thèm nhìn họ mà nhìn thẳng vào mặt bố mình.
"Xin lỗi, nhưng xin hãy ra ngoài. Tôi có chuyện quan trọng cần nói riêng với chủ tịch."
"Biết làm sao đây. Chúng tôi cũng đang bận việc gấp,"

Thấy vậy, vị phó giám đốc nhanh trí đã nắm lấy cánh tay của vị giám đốc. "Giám đốc Lee, chúng ta đến vào lần sau nhé." Rồi họ cúi chào và nhanh chóng rời đi. Chủ tịch Choi ngồi trên vị trí cao nhất nhìn cảnh đó và tặc lưỡi.
"Thằng nhóc láo xược. Bọn họ là người của ta. Mày là cái thá gì mà ra lệnh cho ai đi ai ở?"
"Chuyện này là thế nào?"
"Chuyện gì?"

Won-jun bực bội ném tờ báo lên bàn. Ánh mắt của chủ tịch Choi dừng lại trên đó một lát rồi rời đi.
"Hee-min bảo nó thích mày nên mọi chuyện tốt đẹp cả rồi, còn gì nữa."
"Con đã bao giờ nói sẽ kết hôn đâu? Tại sao lại tự tiện đăng bài báo rồi biến con thành thằng ngu thế hả?"
"Nói thật đi. Là vì bài báo này à? Hay là vì cái gã cảnh sát kia?"

Won-jun cau mày và thô bạo vuốt ngược tóc. Anh ta đã đoán rằng bố mình biết về Kim Yi-eum. Anh ta đã định báo trước rằng mình bị mất ngủ nên đừng bận tâm, nhưng ông ta là một người không thể nói lý lẽ được nên anh ta đã từ bỏ. Chỉ anh ta không ngờ rằng mình lại bị chơi xỏ sau lưng như thế này.
"Hủy bài báo ngay lập tức và đăng tin đính chính. Nếu không thì con sẽ tự mình ra tay."
"Nếu mày phản bác thì mặt mũi của ông già này để đâu!"
"Để bôi tro trát trấu
chứ làm gì."
"Thằng chó này."

Chủ tịch Choi không kìm nén được và cầm lấy cái gạt tàn thuốc rỗng, Won-jun không hề chớp mắt một cái.
"Con đã nói rõ ràng rồi
."
"Nếu hủy chuyện này thì sao? Mày sẽ không gặp cái gã cớm đó nữa sao?"

Won-jun bật cười. "Ừ, phải chi con là bố thì con cũng không thích đâu. Thử tưởng tượng thằng con trai của mình cặp kè với con trai nhà kẻ thù thì ai mà vui cho được nhỉ." Nhưng Won-jun tuyệt đối không phải là một đứa con hiếu thảo biết thấu hiểu tâm trạng của người cha.
Anh ta là một đứa con bất hiếu chỉ làm theo ý mình, dù có bóp cổ ngã lăn ra thì cũng vậy thôi.

"Đừng can thiệp vào chuyện tình cảm của con và lo làm tốt công việc của bố đi. Chẳng lẽ bố không biết các giám đốc đang lén lút làm trò sau lưng à? Bố định điều hành công ty bằng tư duy của dân anh chị đến bao giờ nữa? Người nhà? Bọn ăn cắp tiền của công ty thì là người nhà cái gì. Đồ trộm cướp thì có."
Khuôn mặt của chủ tịch Choi đỏ bừng vì tức giận. Thực ra, ông ta đã đưa một vài thành viên băng đảng từng làm việc chung trước đây vào các vị trí nhân viên. Một phần là vì công việc, nhưng một phần cũng là vì nghĩa khí. Ông ta biết rằng họ đang lén lút làm những việc bất chính trong công ty, nhưng ông ta đã nhắm mắt cho qua. Nhưng bây giờ thằng con trai lại chỉ trích và mắng mỏ ông ta vì chuyện đó.

"Mày! Chẳng lẽ mày cũng chôn luôn cả giám đốc Park rồi hả!"

Chủ tịch Choi cuối cùng cũng nhắc đến chuyện giám đốc Park. Đáng lẽ anh ta phải giả vờ ngạc nhiên mới đúng, nhưng Choi Won-jun lại cười tươi đến rợn người.
"Chỉ cần bố nói thôi, con sẽ chôn hết những đứa khác luôn
...."

Chủ tịch Choi không kìm nén được và ném chiếc gạt tàn thuốc đi. Choi Won-jun bình tĩnh né tránh khiến chiếc gạt tàn đập vào cửa vỡ tan tành. Chắc giờ này các thư ký đang đứng phía trước bồn chồn lo lắng lắm rồi. Won-jun chỉ vào tờ báo trên bàn và nói  dứt khoát.
"Hãy hủy bài báo đi. Đây không phải là yêu cầu mà là đe dọa
ạ, thưa bố."
"Đe dọa? Đe dọa á? Mày học cái thói hư tật xấu này ở đâu vậy! Mày không coi ta ra gì nữa hả! Ta đã nuôi mày lớn đến mức như thế này đấy à!"

Chủ tịch Choi hét lên như muốn xé toạc cổ họng rồi ôm lấy gáy. "Ái za za," ông ta ngồi phịch xuống ghế, Choi Won-jun không thèm ngoảnh đầu lại mà đá cửa bước ra ngoài. Ngay sau đó, các thư ký tái mét mặt chạy vào.
Chủ tịch Choi bỏ tay ra khỏi gáy
,  nhìn về nơi con trai mình vừa biến mất, thở dài.
"Thằng khốn. Không hề chớp mắt lấy một cái
à."

[Vậy là anh đã tiêu hết tiền rồi?]
[Vâng, nhưng tôi nhất định sẽ trả lại.]
[anh
định trả mấy tỷ bằng cách nào?]
[Nếu muốn kiếm thì tôi có thể kiếm được dễ dàng thôi mà.]
[anh định lại đi lừa đảo nữa à?]
[Không hẳn là vậy. Chỉ cần cho tôi thời gian, tôi nhất định sẽ trả hết.]

Jung Nam-soo đang soạn thảo biên bản,  cậu ta thở dài thườn thượt. Yi-eum đứng bên ngoài quan sát cũng xoa mặt có vẻ mệt mỏi. Thực ra mắt cậu vẫn nhìn nhưng tâm trí lại để ở nơi khác.
Càng nghĩ cậu càng thấy bất
lực và chỉ thấy bực bội. Thôi được rồi, coi như dẫm phải cứt chó đi. Buồn cười thật khi gần ba mươi tuổi đầu rồi mà cậu lại làm cái chuyện mà hồi nhỏ cậu còn chưa từng làm.

[Hãy tin tôi đi. Tôi cũng thay đổi nhiều rồi. Sống rồi mới thấy cuộc đời có gì đâu. Đằng nào chết rồi cũng hết mà.]
[anh
ăn chặn tiền của người ta rồi nói ra được câu đó à.]
[Thanh tra. Gần đây ở khu nhà tôi có một vụ án, anh biết không? Nó còn lên cả tin tức nữa đấy.]
[Sao giờ anh lại nhắc đến chuyện đó? Chẳng lẽ anh có quan hệ cá nhân gì với nghi phạm à?]
[Không ạ. Tôi chỉ mới thấy mặt người đó vài lần thôi. Vì người đó không giao du với dân cư và có cái gì đó rất đáng ngờ nên tôi không muốn lại gần.]

Có lẽ là tội phạm thì sẽ nhận ra tội phạm. Người khác không cảm nhận được nhưng người này lại cảm nhận được sự đáng ngờ. Yi-eum đứng dậy. Không cần nghe thêm nữa, cậu định quay trở lại văn phòng thì người đàn ông lại nói một chuyện không đâu vào đâu.
[Anh ta bỏ trốn thật hả?]

Yi-eum dừng bước và nhìn vào bên trong phòng thẩm vấn.
[Sao anh lại tò mò về chuyện đó?]

Người đàn ông liếm môi lưỡng lự không biết có nên nói hay không rồi thú nhận.
[Thực ra hôm đó thấy tình hình không ổn nên tôi đã trốn lên núi. Từ đó tôi có thể nhìn thấy nhà của người đó.]
Yi-eum đi đến trước cửa sổ và quan sát người đàn ông kỹ lưỡng. Nam-soo cũng cảm thấy có gì đó bất thường nên đã sửa lại tư thế ngồi và tập trung.
[Rồi sao?]
[Tôi thấy không giống như bỏ trốn mà giống như bị ai đó đưa lên xe chở đi thì đúng hơn.]
[Ai chở đi?]
[Tôi thì biết làm sao được. Ý tôi là tôi thấy như vậy thôi. Cũng có thể là không phải.]

Yi-eum mở cửa và đi vào, ngồi xuống bên cạnh Nam-soo.
"Anh có nhớ loại xe gì không? Màu gì? Biển số?"
"Tôi không nhớ biển số, nhưng xe thì màu đen sì. Một chiếc xe đắt tiền, à, cái gì ấy nhỉ, cái gì ấy nhỉ."

Người đàn ông cau mày nghiêng đầu. Rồi đột nhiên mắt anh ta sáng lên và thăm dò lén lút.
"Nếu tôi báo chuyện này thì có được xem xét giảm nhẹ hình phạt không? Giảm án ấy?"
Yi-eum cười khẩy, người đàn ông gãi má và cười ranh mãnh. Chắc chắn là anh ta đã nhìn thấy gì đó rồi. Chỉ là cậu không biết đó là gì thôi. Yi-eum đứng dậy
, vẻ mặt không còn gì luyến tiếc và gọi Nam-soo.
"Thanh tra Jung. Hình như có một vụ trộm cắp được báo cáo ở khu phố bên cạnh thì phải?"
"Hả? Cái gì? À vâng! Có ạ."
"Cho hắn hưởng luôn. Chắc là thêm một tội nữa cũng chẳng oan ức gì đâu."

Yi-eum định quay người bước ra thì người đàn ông kêu lên "Aish" rồi vội vàng gọi Yi-eum.
"Genesis GV80 ạ. Cái mà mấy ông chủ hay đi ấy."
Nam-soo cười ranh mãnh.
"Anh thật sự không thấy biển số à?"
"Thì đã bảo là xa lắm rồi mà. Có hai người mặc đồ đen, hình như cao to lắm. Dáng người cũng đẹp nữa. Họ đánh ngất anh Yang rồi cho lên ghế sau và đi ngay."
"Còn gì nữa không?"
"Hết rồi ạ. À, đúng rồi. Hình như họ đã lấy gì đó từ một chiếc xe khác đang đậu ở đó thì phải?"

Yi-eum nhăn mặt nhớ lại. Cậu hỏi liệu có phải là lấy từ một chiếc xe màu trắng hay không thì ngay lập tức nhận được câu trả lời là đúng. Nam-soo cũng có vẻ đã nhận ra điều gì đó. Yi-eum nhắm chặt mắt rồi mở ra.
"Sao thanh tra lại biết là xe màu trắng ạ?"
Yi-eum ra hiệu cho Nam-soo đi ra ngoài một lát. Bước ra ngoài, Yi-eum nhìn người đàn ông bên trong phòng thẩm vấn và xoa cằm. Có vẻ như sự phức tạp đã lộ rõ trên khuôn mặt cậu khiến Nam-soo lo lắng nhìn cậu.
"Anh không sao chứ ạ? Anh có nghĩ ra điều gì đó rồi đúng không? Chiếc xe màu trắng đó là của tiền bối mà."
"Cậu nghĩ người đó có nói dối không?"
"Không ạ. Nhưng trong xe anh có mất gì không? Cái thẻ nhớ đã tìm thấy dưới sàn rồi mà."

Yi-eum không thể nói rằng Choi Won-jun đã trả lại nó cho cậu. Anh ta đã nói rằng anh ta không bắt cóc Yang Mok-hyung. Tất nhiên, cậu không tin hoàn toàn lời anh ta.
"Cậu còn nhớ lần trước không? Cái lần mà tôi nói là chúng ta bị theo dõi khi đang lái xe ấy."

Nam-soo gật đầu. "Tôi nhớ ạ."
"Cái chiếc xe đó cùng loại với chiếc xe mà người này vừa nói đấy."
"À," Nam-soo vỗ tay. "Ra là chiếc xe đó. Vậy là vẫn còn lưu lại hồ sơ tra cứu." Vào thời điểm đó, chủ xe là một người bình thường không có tiền án tiền sự, và vì chiếc xe đã rẽ sang hướng khác nên họ đã không nghi ngờ gì thêm. Yi-eum suy nghĩ một lúc rồi vỗ vai Nam-soo.
"Cậu vào tiếp tục soạn thảo biên bản đi. Tôi đi xác nhận thông tin về chủ xe."

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo