Đồ Khốn Nạn - Chương 52

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

52.

[Liên quan đến vụ hành hung nhân viên, hôm nay viện kiểm sát đã ban hành lệnh triệu tập Kim Ji-cheol, con trai của nghị sĩ Kim Yong-taek. Trưởng công tố viên Park Seon-wook tuyên bố rằng không có ngoại lệ nào trước pháp luật và sẽ làm sáng tỏ sự thật thông qua một cuộc điều tra nghiêm khắc. Hiện tại, tại tòa nhà nơi đặt văn phòng của nghị sĩ Kim, nhiều người đang cầm biểu ngữ biểu tình, yêu cầu ông từ chức.]

"Sao thế nhỉ? Tưởng con trai mấy ông lớn lại được bao che nữa chứ."
"Dù sao thì cũng chỉ là làm màu thôi. Dư luận đang không tốt nên làm ra vẻ thế thôi chứ chắc gì đã làm đến nơi đến chốn."
"Thì đúng thế còn gì, nghe đoạn ghi âm thì đúng là một lũ tội phạm mà. Bàn tay của dân chúng cái con mẹ gì, chắc bàn tay của quyền lực ấy. Mấy thằng có quyền có thế phạm tội thì che giấu, ngăn chặn. Đúng không?"

Yi-eum đang nhìn màn hình TV thì quay đầu lại. Phía trước, Jung Nam-soo đang cầm thìa, vẻ mặt khó chịu. Tan làm, cả hai đến nhà hàng định ăn rồi ai về nhà nấy thì đúng lúc TV lại phát tin tức về Kim Ji-cheol.
Nam-soo gắp miếng kim chi củ cải muối đã chín ngon lành, càu nhàu:

"Ngày nào cũng chạy đứt cả chân thì làm được gì chứ. Hầu hết mọi người đều nghĩ như vậy cả."
"Chuyện thường ngày ở huyện mà. Ăn nhiều vào đi."

Ông chủ quán cơm nắm biết nghề nghiệp của cả hai, lặng lẽ đặt đĩa lòng lợn lên bàn. Ý là bảo họ đừng bận tâm mà ăn đi. Sau đó, ông chuyển kênh sang kênh khác, mắng những khách hàng đang phàn nàn rằng đây là quán của ông, ông muốn làm gì thì làm.

Nam-soo có vẻ đã nguôi giận, cười rồi bỏ miếng lòng lợn vào miệng, sau đó nhìn chai soju trong tủ lạnh.

"Uống không ?"
"Uống đi. Tôi thôi."

Nam-soo đứng dậy, mở tủ lạnh, lấy chai soju. "Ông chủ ơi, cho thêm một chai soju ạ." Cậu ta rót đầy rượu vào ly thủy tinh như rót nước rồi tu ừng ực, dùng mu bàn tay lau miệng rồi nhắc đến tin tức vừa rồi.

"Thằng Kim Ji-cheol ấy. Chuyện này lạ thật đấy . Trước kia khi nó gây chuyện lớn như vậy thì báo chí truyền thông ra sức che đậy cho nó. Nhưng bây giờ lại thi nhau xâu xé nó. Chẳng lẽ phe đối lập đang cố gắng hạ bệ nghị sĩ Kim thật sao?"
"Ai mà biết được..."
"Ha, dù sao thì em
cũng mong thằng chó đó bị trừng phạt lần này .Nhưng....khó mà ngồi tù được."
Chắc giờ này những nhân viên bị hành hung kia đã thỏa thuận ngầm với Kim Ji-cheol rồi. Cùng lắm thì chỉ bị phạt tiền hoặc hưởng án treo thôi.
"À, thế Kim Yoon-sik thế nào rồi
?"
"Gặp rồi nhưng không phải. Anh ta sống lang thang rồi bán tên cho người ta."
"Bán cho ai
?"
"Anh ta cũng không biết. Vậy nên mai tôi định đến sở cảnh sát phía
nam. Năm ngoái có một tổ chức bị bắt vì dùng thủ đoạn tương tự. Có một người anh quen làm ở đó, tôi định hỏi xem sao. Nếu biết chính xác đường dây thì chắc sẽ giúp ích được."
"em
đi cùng với."

Nam-soo vừa cạn ly, Yi-eum đã rót thêm soju cho anh ta rồi cả hai nói chuyện này chuyện kia, bỗng Noh Seon-gyu gọi điện đến. "À, Xin lỗi nhé." Yi-eum báo cho Nam-soo rồi nhận điện thoại, vừa nghe máy đã thấy tiếng hét từ bên kia vọng lại.

[Này! Kim Yi-eum! Cậu biết chuyện này hả?]
"Giật cả mình. Sao lại hét lên thế?"

[Young-shik đấy! Má ơi, tôi sốc đến ngất luôn. Young-shik đó đúng không? Cái người đó ấy! Giám đốc Sehwa Construction!]
Yi-eum cau mày. Tin tức đã được đăng tải kèm theo ảnh nên có lẽ Noh Seon-gyu cũng đã xem rồi. Cái thằng trước giờ có quan tâm đến tin tức đâu cơ chứ... Rồi bỗng nhiên đầu óc cậu trống rỗng. Chị gái cậu vẫn còn nhớ mặt Young-shik
....
Liệu chị cậu đã xem tin tức chưa? Không, nếu đã xem thì chị ấy đã liên lạc với cậu rồi mới phải. Cậu cầu nguyện trong lòng rằng chị ấy sẽ bỏ qua vì bận rộn thì Noh Seon-gyu lại nói ra một câu chẳng liên quan gì.

[Tiếc thật đấy, Kim Yi-eum...]
"Tiếc gì?"

[Cậu cho một người còn chẳng biết là ai ăn, ngủ, chơi bời, cưng như trứng hứng như hoa, hóa ra người ta là con trai tài phiệt đời thứ hai đấy. Thằng Young-shik thích cậu đến mức nào cậu biết không. Cứ chú ơi chú à lẽo đẽo theo sau, mắt thì cứ long la lóng lánh. Mấy phim hay chiếu cảnh này là kiểu gì cũng tình yêu sét đánh đấy.]
"..."
[Nếu cậu là Omega thì đổi đời rồi ấy chứ. Tiếc thật đấy, tiếc vãi.]

Nghe cậu ta nói, Yi-eum bắt đầu cảm thấy khó chịu.

"Nếu định nói linh tinh thì tôi cúp máy đấy."
[Cúp đây. Tôi cũng bận lắm. À, tôi gửi ảnh với video cho cậu nhé.]
"Video gì?"
[Chờ tí.]

Lát sau, tin nhắn gửi đến kèm theo ảnh của Choi Won-jun. Anh ta cười tươi rói ăn kem, chơi xích đu ở sân chơi, nghịch đất, trông rất ngây thơ. Yi-eum bình thản bật video lên, khóe miệng cậu khẽ động đậy.

[Chú... Sợ quá... Chú... Huhu... Gọi chú Yi-eum đến đây đi...]
Địa điểm là trên cầu trượt ở sân chơi, Young-shik đang khóc vì bị kẹt người, Noh Seon-gyu đang đứng bên cạnh nắm tay cậu. Phía dưới, những người mặc đồ bảo hộ đang tháo rời ống trượt. "Drừ drừ-" Tiếng máy móc vang lên càng khiến tiếng khóc của Young-shik lớn hơn, những bà mẹ xung quanh cũng thở dài.

[Một bà mẹ ở đó quay lại rồi cho tôi đấy. Cô ấy bảo sau này nghĩ lại thì đây cũng là một kỷ niệm nên cứ giữ lấy.]
Noh Seon-gyu khúc khích cười, Yi-eum thoáng nghĩ rằng Choi Won-jun trong video thật đáng yêu. Nhưng cậu nhanh chóng tỉnh táo lại, tự tát vào má mình. "Đây không phải là Young-shik mà là Choi Won-jun. Không được lẫn lộn."
Đúng lúc đó, cậu nhận được một tin nhắn ngắn gọn từ chị gái.

[Khẩn cấp. Tan làm gọi ngay cho chị.]


[Xem ảnh trên báo mà chị không tin vào mắt mình nữa. em  biết hết rồi đúng không? Thế mà không nói với chị?]

Giọng chị gái đầy kích động vang lên từ loa ô tô.
"Em cũng chỉ mới biết thôi
."

[Cái túi thì sao? Trả lại cho người ta rồi chứ?]
Yi-eum lưỡng lự. Choi Won-jun không nhận túi nên cậu vẫn để nó ở nhà, nếu nói thật với chị cậu thì chắc chắn chị ấy sẽ gặng hỏi lý do. "Trả rồi ạ." Cậu nói dối, chị gái cậu thở phào nhẹ nhõm.
[Hôm đó Kim Mi-deum cũng bảo đã nhìn thấy người đó mà, đúng không?]
"hyung
không nhìn rõ đâu. Choi Won-jun đang ngồi co ro ngủ mà."

[Thế thì may quá. Thằng đó đang nghiến răng nghiến lợi vì bị Sehwa cho leo cây đấy, nếu nó biết em dính líu đến con trai của cái nhà đó thì thôi rồi. Chắc nó sẽ nổi điên lên mà bám theo em cho xem. Nó sẽ nghĩ là em biết anh ta là ai rồi cố tình tiếp cận đấy.]
Yi-eum đồng ý với lời chị gái. Nếu anh cậu biết chuyện thì anh ấy sẽ nghi ngờ ý đồ của Choi Won-jun ngay. Anh ấy sẽ nghĩ rằng anh ta cố tình tiếp cận em trai mình với mục đích xấu và sẽ nổi trận lôi đình cho xem.
Nếu đến cả bố cũng biết nữa thì...
Chỉ tưởng tượng thôi mà cậu đã nổi hết cả da gà, cảm thấy lạnh sống lưng. Nhất định, dù có chết cậu cũng không để chuyện đó xảy ra.

[Có điện thoại gọi đến. Thôi mai nói chuyện tiếp nhé. Nhớ đóng cửa cẩn thận.]
Ừm, ngủ ngon
...
Vừa dứt lời, xe đã đến trước cổng chung cư. Cậu đi qua trạm chắn và xuống tầng hầm, vì đã muộn nên không còn nhiều chỗ trống. Cậu vất vả lắm mới tìm được một chỗ còn sót lại ở góc rồi đi về phía lối ra, mí mắt cậu trĩu nặng.
Yi-eum xoa mặt để xua tan cơn buồn ngủ thì phát hiện có người đang đứng trước lối ra. Cậu nhận ra người đó và bước chân chậm lại. Ngược lại, đối phương đang sải bước đến gần. Anh ta vốn đã cao lớn nên rất dễ nhận ra, lại còn cầm theo một bó hoa trắng.

Choi Won-jun tiến đến sát bên cậu, hơi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào mặt Yi-eum với nụ cười trên môi.
"Muộn thế. Hôm nay nhiều việc à?"
Nhìn thấy anh ta thản nhiên nói chuyện, cơn giận mà cậu đã cố kìm nén bấy lâu nay bùng nổ. Thằng chó chết. Rut cái con mẹ gì, chắc định lừa cậu để ăn cậu luôn hả? Đáng lẽ cậu phải cầm cái lọ thuốc rỗng ném vào mặt anh ta mới phải, giờ thì hối hận rồi.

Nhìn vẻ mặt thay đổi liên tục của Yi-eum, Won-jun cảm thấy tiếc nuối.

"Tôi hiểu mà. Chắc cậu cảm thấy khó chịu lắm. Cậu nghĩ rằng tôi đã lừa cậu đúng không."
Yi-eum vô thức nổi giận:
"Thì anh lừa tôi thật còn gì. Sao anh có thể trơ trẽn như vậy chứ? Anh coi tôi là trò đùa à?"
"Ôi trời. Cậu buồn nhiều thế cơ à."
"Anh đùa tôi đấy à? Chuyện này chỉ có thể kết thúc bằng một câu 'buồn' thôi sao?"
"Nghe có vẻ như biện minh, nhưng đó không phải là ý của tôi. Bố tôi bảo tôi làm vậy."

Yi-eum cười khẩy.

"Anh nói chuyện có lý chút đi! Bố anh bảo anh lừa tôi rằng vitamin D là thuốc ức chế Rut à? Anh bảo tôi tin chuyện đó á?"
Lông mày Won-jun hơi nhướn lên.
"À, chuyện thuốc ức chế à?"
"..."
"Thì ra cậu giận chỉ vì chuyện đó thôi à."
"Chỉ vì?"
"Hứ..."

Thật đấy. Cậu chẳng còn muốn tò mò hay muốn nghe thêm gì nữa. Cậu quát lên bảo anh ta đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cậu nữa rồi định bỏ đi thì Choi Won-jun túm lấy tay cậu. Sau đó, anh ta đột ngột đưa bó hoa ra.
"Cầm lấy đi. Dù lý do là gì thì tôi cũng đến đây để xin lỗi mà."

"Bỏ ra."
"Cầm lấy đi. Rồi tôi sẽ đi."

"Tôi không cần, bỏ ra!" Cậu vung tay thật mạnh thì trúng phải bó hoa, nó rơi "bịch" xuống đất. Nhìn bó hoa lăn lóc trên sàn, Won-jun cắn môi, tỏ vẻ đau khổ.
"Thanh tra Kim. Cậu thật sự muốn làm thế này à?"
"Ừ, tôi muốn thế đấy. Vậy nên sau này đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa. Tôi cảnh cáo anh lần cuối đấy."

Choi Won-jun cúi gằm mặt tỏ ra buồn bã.
"Được thôi... Nếu cậu thật sự không thể tha thứ cho tôi thì hãy coi bó hoa này là tôi mà giẫm đạp lên nó đi. Như vậy thì tôi cũng sẽ từ bỏ..."
Chưa kịp dứt lời, Yi-eum đã dùng hết sức đá văng bó hoa đi! Bó hoa bay xa
thảm hại, đập vào cột, những cánh hoa bị xé toạc rơi lả tả xuống sàn.
Yi-eum quay lại nhìn Won-jun và lạnh lùng quát:

"Thấy rồi chứ? Từ bỏ đi, nhớ giữ lời hứa đấy. Xin anh đấy. Hả? Xin anh!"
Nỗi u sầu tan biến hết, khuôn mặt Choi Won-jun nở một nụ cười điên cuồng.
"Bé cưng, hồi nhỏ chắc chơi đá bóng giỏi lắm nhỉ?"

Mặc kệ anh ta nói gì, Yi-eum vẫn bước về phía lối ra. Trước khi vào thang máy, cậu liếc nhìn thì thấy Choi Won-jun vẫn còn đứng ở đó. Không hề tỏ vẻ đau khổ mà ánh mắt lại sáng lên như một đứa trẻ vừa tìm thấy một món đồ chơi thú vị.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo