Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
53.
[Bên đó chắc đang sốt vó lên rồi. Nếu muốn cứu con trai thì đừng báo cảnh sát mà hãy đợi điện thoại của tôi." Đương nhiên rồi. Nghe nói mẹ thằng bé ngất xỉu luôn rồi. Trước mắt tôi sẽ đến làng để liên lạc. Thằng bé á? Khi mọi chuyện xong xuôi thì phải thủ tiêu nó êm đẹp thôi. Nó đã thấy mặt chúng ta rồi mà. Đừng lo. Tôi sẽ lấy được nhiều nhất có thể.]
Trong tiếng nói mơ hồ vọng lại, Won-jun cố gắng hết sức để mở đôi mắt đang nhắm nghiền. Đây là ngày thứ mấy rồi nhỉ... Sau khi tan học, cậu đang đợi tài xế đến đón thì có người tiến đến. Người đó không phải là tài xế Park vẫn hay đến mỗi ngày, nhưng cậu đã tin ngay vào lời người đó nói rằng đây là nhân viên mới.
Ngay khi vừa lên xe, Won-jun đã ngủ thiếp đi. Và khi tỉnh dậy thì cậu đang bị trói tay chân và nhốt trong một nơi xa lạ. Lúc đầu, cậu đã vừa khóc vừa cầu xin họ tha cho. Nhưng những người đàn ông đó phớt lờ cậu, Won-jun dần kiệt sức.
Cậu sợ rằng mình sẽ chết trong lúc ngủ nên cậu đã cố gắng bám trụ trong tuyệt vọng, đến nỗi không biết thời gian trôi qua như thế nào nữa. Vì không ngủ được mà hoạt động của não bộ trở nên chậm chạp, cậu không còn sức lực để suy nghĩ bất cứ điều gì nữa.
Cánh cửa nhà kho kêu lên những âm thanh kỳ quái rồi mở ra, ánh sáng tràn vào.
Won-jun lặng lẽ nhắm mắt lại.
"Thằng nhóc."
"Gì vậy? Chẳng lẽ chết rồi à?"
"Không phải. Nó vẫn còn thở mà. Này. Mở mắt ra xem nào."
Khó khăn lắm cậu mới mở mắt ra được thì thấy trước mặt có hai người đàn ông vạm vỡ. Một người mặc vest đen, còn người kia thì mặc quần quân đội và đi ủng. Sau vài ngày quan sát thì có vẻ như người đàn ông mặc vest là đại ca. Còn người đàn ông đi ủng thì trông ngờ nghệch một cách kỳ lạ.
"Đỡ nó ngồi dậy đi."
Người đàn ông đi ủng ép Won-jun đang nằm vật vờ phải ngồi dậy. Sau đó, người mặc vest bật camera lên.
"Choi Won-jun. Từ giờ trở đi, mày phải làm theo những gì tao bảo. Mày thấy camera chứ? Hãy nhìn vào đó và nói, 'Bố ơi, cứu con với. Con muốn sống. Xin bố cứu con với.' Có hiểu không?"
Won-jun ngơ ngác nhìn với vẻ mặt thất thần, người đàn ông châm điếu thuốc rồi ngồi xổm xuống. Thấy cậu không phản ứng gì dù ông ta đã vẫy tay trước mặt, ông ta liền tát thẳng vào má cậu. "Chát", cậu yếu ớt ngã sang một bên, người đàn ông đi ủng bồn chồn lo lắng.
"Anh... Dù gì thì nó vẫn còn là trẻ con mà..."
"Mày im mồm. Đừng có suy nghĩ vớ vẩn. Dù sao thì khi nhận được tiền xong thì ta cũng xử lý nó ngay thôi. Nào, đỡ nó dậy đi."
Dù đỡ cậu ngồi dậy nhưng vẻ mặt Won-jun vẫn không thay đổi. Người đàn ông dí điếu thuốc vào mắt Won-jun rồi lắc qua lắc lại.
"Thằng nhãi này mắt mũi tịt hết cả rồi à. Ngày đầu tiên thì còn khóc lóc ôm lấy ống quần tao mà tè cả ra. Tỉnh lại đi, nhóc! Mày không muốn nói lời tạm biệt cuối cùng với bố mẹ mày à, hả?"
Nghe thấy từ "bố mẹ", cậu có phản ứng, người đàn ông túm lấy cằm Won-jun rồi nhìn ngó trái phải.
"Thằng nhóc này cũng lì lợm đấy chứ. Xem nó cố gắng không ngủ kìa, sợ ngủ rồi chết hay sao ấy. Đúng là bản năng sinh tồn mà. Nhưng mà tiếc quá. Vận mệnh không đứng về phía mày rồi. Nào nào, tỉnh táo lại đi. Làm theo những gì chú bảo nhé. Chú cũng phải sống nữa chứ. Hửm?"
Won-jun mấp máy môi. Mẹ ơi, bố ơi. Cứu con với... Con ở đây này... Con muốn sống... Con muốn về nhà... Nước mắt đã khô từ lâu rồi, giọng nói thì khàn đặc không phát ra được. Trong khi cậu chỉ biết há miệng như cá thì máu mũi lại chảy ròng ròng xuống.
Người đàn ông hài lòng cười rồi ghi lại cảnh tượng đó vào camera.
"Okay. Cũng không tệ đấy. Nếu tao là bố mẹ mày thì nhìn cái này xong chắc tao suy sụp mất, máu dồn hết lên não mất. Như vậy thì số tiền mà chúng ta phải nhận được sẽ tăng lên nhỉ? Giỏi lắm, nhóc."
Người đàn ông mặc vest cất camera rồi dặn dò người đi ủng phải trông nom thằng bé cẩn thận, người đàn ông mặc vest biến mất . Nghe thấy tiếng xe, Won-jun yếu ớt gục đầu xuống.
Sau đó là tiếng máy móc "drừ drừ-" liên tục vang lên. Người đàn ông đi ủng dùng gỗ làm củi và mỗi khi có thời gian rảnh thì lại dùng cưa máy để cưa những khúc gỗ. Sau một hồi tiếng cưa vang lên rồi dừng lại thì người đàn ông mang cơm đến. Bát cơm có đậu bốc lên mùi thiu.
Người đàn ông cầm bát cơm đến, nghiêng đầu khó hiểu. Bình thường thì người đàn ông mặc vest sẽ giám sát Choi Won-jun ăn cơm, nhưng hôm nay ông ta lại ở một mình nên có vẻ như ông ta đang lo lắng không biết phải làm thế nào.
"Tao sẽ tháo tay cho mày, nhưng đừng có làm bậy đấy. Mày chết với tao."
Won-jun ngoan ngoãn gật đầu, người đàn ông tháo tay cho cậu rồi đi ra ngoài. Cánh cửa nhà kho đóng sầm lại, những tia sáng yếu ớt len lỏi vào qua khe cửa. Won-jun ngồi bệt xuống sàn, ngây người nhìn bát cơm.
Cậu run rẩy cầm nắm cơm lên, đưa vào miệng. Những hạt cơm lăn lóc và bốc mùi khó chịu khiến cậu khó mà nuốt trôi được, nhưng cậu vẫn cố gắng nhét vào miệng, máy móc nhai. Có lẽ như lời người đàn ông mặc vest nói, đây là bản năng sinh tồn. Won-jun cố gắng nuốt hết chỗ cơm còn lại rồi loạng choạng đứng dậy, đi về phía cửa.
Cậu cẩn thận dồn sức đẩy cửa nhưng nó vẫn không nhúc nhích. Nhìn xung quanh, mắt Won-jun dừng lại ở khung cửa sổ. Cậu chất những chiếc hộp nhựa ở gần đó lên nhau rồi trèo lên nhưng không với tới.
Cậu còn mang cả ghế đến, chất chồng một cách chênh vênh thì cuối cùng cũng nhìn thấy bên ngoài. Ở một bên, người đàn ông đi ủng đang bật nhạc thật to, dùng rìu chẻ gỗ.
Cậu cẩn thận đẩy cửa sổ thì nó kêu "két" một tiếng, xuất hiện một khe hở. May mắn thay, tiếng nhạc đã át đi tiếng động nên người đàn ông không nghe thấy gì. Lần này, cậu thò tay qua khe hở, dùng hết sức đẩy sang bên cạnh.
"Kétttt-" Tiếng kim loại cọ xát vào nhau vang lên và cuối cùng cửa sổ cũng mở ra. Người đàn ông vẫn không hề hay biết, Won-jun trèo lên khung cửa sổ. Tuy hẹp nhưng cậu đánh giá rằng kích thước này đủ để cậu thoát ra ngoài.
Cậu gác bụng lên khung cửa sổ, đang cố gắng trườn ra thì cơ thể mất thăng bằng và đổ nhào về phía trước. Thật không may, cậu ngã xuống đống đồ đạc ngổn ngang và tiếng động lớn khiến người đàn ông đang chẻ củi nhận ra có điều gì đó bất thường, quay đầu lại.
Nhìn thấy Won-jun đang lăn lộn dưới cửa sổ, khuôn mặt ông ta trở nên dữ tợn. Người đàn ông cắm phập chiếc rìu đang cầm trên tay vào khúc gỗ, tắt nhạc rồi sải bước đến gần.
"Thằng, thằng chuột nhắt này!"
Won-jun loạng choạng đứng dậy nhưng người đàn ông đã nhanh hơn một bước. Ông ta túm lấy cổ áo rồi lôi cậu đi như một con chó, vừa đi vừa gào thét. "Thảo nào anh hai bảo đừng đối xử tốt với mày! Thảo nào! Bởi vì con người thì ai cũng phản bội mà!"
Ông ta định ném cậu vào nhà kho, Won-jun đã dùng hết sức bám vào tay người đàn ông, cắn ngón tay ông ta đến mức nghe thấy cả tiếng răng rắc. "Áaa!", người đàn ông hét lên rồi ném Won-jun xuống đất, máu từ ngón tay ông ta nhỏ giọt xuống.
"Mày thật là! Không đánh cho một trận thì không biết đường à!"
Người đàn ông lao đến và vươn tay ra. Won-jun thấp bé nhanh chóng cúi người xuống rồi chạy sang phía đối diện. Nhưng thật đáng tiếc, chân cậu vướng vào khúc gỗ đã được cưa và ngã nhào, nhân lúc đó, người đàn ông thở phì phì như một con trâu mộng đang tiến đến gần.
"Hôm nay mày phải ăn đòn rồi. Trước khi anh hai đến thì tao sẽ cho mày học lại nhân cách!"
Nhìn người đàn ông đang xắn tay áo lên, Won-jun kinh hãi quay đầu lại. Rồi cậu nhìn thấy chiếc cưa máy, mắt cậu mở to. Cậu đã vài lần nhìn thấy người đàn ông cầm cưa cắt gỗ khi cánh cửa mở ra. Chiếc cưa máy có sức mạnh khủng khiếp đến mức có thể cưa đứt cả khúc gỗ trong nháy mắt.
Tỉnh táo lại thì chiếc cưa máy đã nằm trong tay Won-jun từ lúc nào. Ngay cả khi người đàn ông đang lao đến cũng không thể dừng lại được, lưỡi cưa chém loạn xạ vào cánh tay của người đàn ông. "Phập phập phập!" Trong tích tắc máu bắn tung tóe, người đàn ông giật mình mất thăng bằng, ngã ngửa ra sau.
"Á á á! Tay tao! Tay tao! Aaaaa!"
Tiếng hét xé tai khiến Won-jun trong khoảnh khắc cầm chiếc cưa máy xông thẳng đến chỗ người đàn ông. Người đàn ông giơ tay ra để phòng thủ. Đôi mắt đen láy đầy vẻ kinh hãi không phù hợp với vóc dáng to lớn của ông ta. Đôi mắt đọng lại hình ảnh một đứa trẻ đang cười. Và tiếp đó là hai cánh tay bị cưa đứt...
Đừng oán hận tôi.
Giống như các người bắt tôi đến đây để sinh tồn, tôi cũng làm như vậy để sống sót thôi.
------------------------
Trong bóng tối, Won-jun từ từ mở mắt. Anh ngơ ngác nhìn lên không trung rồi ngồi dậy, bật đèn và kiểm tra thời gian. Đã 3 giờ sáng, anh chỉ vừa uống thuốc rồi ngủ được có chút xíu vào lúc nửa đêm.
Chết tiệt. Dù đã tăng liều lượng thuốc nhưng thời gian ngủ lại ngắn hơn, sự mơ màng thì kéo dài đến tận ban ngày. Càng lặp lại vòng luẩn quẩn này, anh càng tự hỏi liệu mình có thật sự khỏi bệnh được hay không. Hơn nữa, hôm nay anh lại còn mơ một giấc mơ tồi tệ nữa chứ.
Won-jun cố gắng nằm xuống giường ngủ tiếp. Anh đeo rồi lại tháo bịt mắt ra, thay đổi tư thế hết lần này đến lần khác. Nhưng thời gian trôi qua mà anh vẫn không thể nào ngủ được, đầu óc thì vẫn tỉnh táo dù trong trạng thái mơ màng và buồn ngủ.
"Chết tiệt."
Cuối cùng anh cũng bật dậy. Anh đã hẹn đi máy bay đến công trường ở một tỉnh xa vào sáng sớm, nếu cứ thế này thì anh chắc chắn sẽ ngủ gục ngay khi vừa ngồi xuống ghế máy bay mất.
Khi anh ra phòng khách thì bên ngoài cửa sổ đã hửng sáng. Won-jun ngồi phịch xuống ghế sofa với khuôn mặt mệt mỏi rồi ngửa đầu ra sau. Vừa nhắm mắt lại thì kỳ lạ thay, anh lại nghĩ đến Kim Yi-eum mà anh đã gặp tối qua.
Khi anh nhớ lại cảnh cậu ta nổi giận đá văng bó hoa đi thì anh lại cảm thấy vui vẻ. Sao một người trưởng thành, một người đàn ông vạm vỡ khi tức giận lại có thể đáng yêu đến vậy chứ? Từ trước đến giờ có khi nào mình từng cảm thấy ai đó đáng yêu chưa nhỉ.
Việc hành hạ người khác mang lại cho anh khoái cảm, nhưng việc hành hạ Kim Yi-eum lại mang đến cho anh một cảm xúc khác. Won-jun cau mày cười thầm vì Kim Yi-eum cứ mãi quẩn quanh trong đầu anh.
"Chết tiệt, cái này hơi nguy hiểm đấy."