Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
56.
"Cái quái gì thế này. Gấu diễn trò, mà mật ngọt lại rơi vào tay kẻ khác??."
"Thì đấy. Dù gì cũng là sở cảnh sát trung ương, làm thế này quá đáng rồi."
"Thanh tra Kim là người oan ức nhất ấy chứ. Bị nhốt trong kho suýt thì chết."
Mọi người nhìn Kim Yi-eum và Jung Nam-soo. Khác với những đồng đội đang tức giận, cả hai đều không nghĩ nhiều, đội trưởng nhân cơ hội này xoa dịu các thành viên.
"Trên kia đã có chỉ thị xuống rồi thì làm sao bây giờ. Thanh tra Kim và thanh tra Jung đừng buồn nhé. Cục trưởng cũng khen các cậu nhiều lắm. Khi sở trung ương yêu cầu hợp tác thì cứ giúp đỡ họ."
"Khen ngợi của cục trưởng có quan trọng gì đâu. Danh dự mới là vấn đề."
"Nghĩ tích cực lên đi. Nhờ vậy mà chúng ta biết được lai lịch của bọn chúng và phát lệnh truy nã rồi còn gì. Trước mắt thì bắt chúng là quan trọng nhất, đúng không. Tất nhiên là tốt hơn nếu chúng ta được phụ trách đến cùng và giải quyết vụ này."
Thấy bầu không khí vẫn không tốt, đội trưởng cầm áo khoác lên và lớn giọng.
"Nhân dịp này, tối nay tôi bao! Nghĩ xem muốn ăn gì đi."
Bầu không khí thay đổi như chưa có gì xảy ra, mọi người reo hò, đội trưởng chê họ là suy nghĩ đơn giản thế. Nhưng khi họ đòi ăn thịt bò thì ông làm ngơ và bảo ra quán thịt ba chỉ gần đây thôi. Trong lúc đó, Yi-eum phát hiện điện thoại đặt trên bàn đang rung.
Sau khi kiểm tra số, cậu ngạc nhiên và vui mừng, vội vàng đi ra ngoài.
" Xin chào ạ. Có chuyện gì vậy ạ?"
Người gọi điện không ai khác chính là bố của Kim Da-hyun, nạn nhân trong vụ án Kim Ji-cheol. Khi đến nhà ông, cậu đã để lại danh thiếp, nhưng cậu không ngờ ông sẽ chủ động liên lạc với cậu.
[Thanh tra... làm chuyện đó sao?]
Cậu đã nhiều lần hỏi trung tâm cộng đồng xem có cách nào giúp đỡ ông không, có lẽ nào vì chuyện đó mà ông cảm thấy khó chịu? Nhưng giọng nói của người đàn ông khác hẳn so với mấy ngày trước, rõ ràng hơn nhiều.
[Cái thằng Kim Ji-cheol ấy. Xem trên TV bảo là có thể phải vào tù...]
Gần đây Kim Ji-cheol liên tục xuất hiện trên các phương tiện truyền thông, bị mọi người chửi bới không ngớt. Dư luận trở nên xấu đi nên viện kiểm sát cũng đã vào cuộc, có vẻ như bố của Kim Da-hyun cũng đã nghe được tin đó. Ông có vẻ hơi phấn khích, Yi-eum áy náy nên do dự một lúc.
"Không phải tôi làm chuyện đó đâu ạ...tôi xin lỗi vì đã nói trước những lời này, nhưng tôi mong bác đừng hy vọng nhiều quá ạ... Chỉ là hành hung đơn thuần thôi, nếu hòa giải với nạn nhân thì khả năng thoát tội rất cao..."
[Thanh tra này.]
"Vâng..."
[Đi siêu thị cũng nghe người ta chửi nó, đi nhà hàng cũng nghe người ta chửi nó, ai ai cũng chửi nó. Mấy người từng chỉ trích con bé Da-hyun của tôi... bảo nó sống buông thả, giờ cũng đến xin lỗi tôi vì đã hiểu lầm...]
"..."
[Có lẽ thằng đó sẽ không bị trừng phạt ngay đâu. Tôi biết... Nhưng tôi, tôi cảm thấy mình đã có thể gặp mặt con gái Da-hyun và vợ tôi ở thế giới bên kia rồi, nên tôi vui...]
Giọng người đàn ông hơi run rẩy, Yi-eum cảm thấy nghẹn ngào, cắn chặt môi và chỉ nhìn xuống mũi giày mình.
[À, còn có đài truyền hình liên lạc với tôi nữa...]
Nghe đến đài truyền hình, Yi-eum ngẩng đầu lên nhìn thẳng.
"Đài truyền hình ạ?"
[Đài NBS bảo muốn làm phóng sự về chuyện của con bé Da-hyun... Có cái người gì đó làm PD ở đó cứ bảo phải giải oan cho con gái tôi... Tôi cũng có ai để hỏi ý kiến đâu, nên tôi muốn hỏi xem thanh tra nghĩ thế nào.]
NBS... NBS nổi tiếng là có mối quan hệ thân thiết với đảng của nghị sĩ Kim Yong-taek, thường xuyên đưa tin thiên vị. Tại sao họ lại liên lạc với bố của Kim Da-hyun...? Linh tính mách bảo có chuyện chẳng lành, giọng Yi-eum trở nên dứt khoát.
"Bác ạ. Trước mắt đừng liên lạc với người của đài truyền hình vội ạ. Tôi sẽ tìm hiểu riêng rồi báo lại cho bác sau. Bác đã nhận danh thiếp của PD đó chưa ạ? Gửi cho tôi nhé. tôi muốn đến thăm bác sớm... Hai ngày nữa bác có rảnh không ạ?"
[Tôi thì ngày nào chẳng ở nhà...]
"Vậy sáng hôm đó tôi sẽ đến ạ."
[Thanh tra.]
"Vâng."
[Cái ngày... thanh tra đến nhà tôi ấy...]
Người đàn ông ngập ngừng không giống thường ngày rồi khó khăn lắm mới lên tiếng.
[Tôi xin lỗi. Không phải lỗi của thanh tra mà... Chắc tôi cần một người để oán hận như một thằng ngốc vậy.]
Yi-eum không ngờ ông lại nói như vậy, cậu cảm thấy cay cay nơi sống mũi, cắn chặt răng.
"Không ạ... Bác cứ oán hận tôi đi. Cứ oán hận thoải mái đi ạ. Thay vào đó, xin hãy nghĩ đến con gái và bác gái, giữ gìn sức khỏe ạ. Bớt uống rượu và nhận sự giúp đỡ từ những người xung quanh nữa ạ."
Người đàn ông không từ chối mà bảo sẽ suy nghĩ. Chỉ cần như vậy là đủ rồi. Cậu vui vì ông dường như đã mở lòng hơn một chút, và dù có thể bị coi là ích kỷ, nhưng cậu muốn giảm bớt gánh nặng tội lỗi đối với Kim Da-hyun bằng cách này. Trong lúc đó, các đồng đội đã đi ra ngoài.
"Vậy tôi gặp bác vào thứ Sáu nhé."
[Cảm ơn. Cảm ơn vì đã không quên con gái tôi.]
"..."
[Thật lòng đấy...]
Người đàn ông nói xong có vẻ ngại ngùng, cúp máy ngay lập tức. Yi-eum ôm chiếc điện thoại đã ngắt kết nối, hít thở sâu để điều chỉnh cảm xúc. Đúng lúc đó, Nam-soo chạy vội đến, khoác tay lên vai cậu và tò mò hỏi.
"Vừa gọi điện cho ai đấy? Chẳng lẽ lại ví tiền?"
Yi-eum nhíu mày rồi gạt tay anh ta ra.
"Không phải, đồ ngốc."
Thế là thanh tra Park cũng đến trêu chọc.
"Ví tiền gì chứ? Chẳng lẽ thanh tra Kim tóm được bà cô nào giàu có à?"
Jung Nam-soo định ba hoa thì bị cậu bịt miệng lại. Thanh tra Park liên tục hỏi rốt cuộc là gì, nhưng Yi-eum không thể nói thật được. Cứ thế, họ đến quán thịt ba chỉ, từng người một bước vào và ngồi vào chỗ.
Xuống xe taxi ở trước cổng chung cư, Yi-eum mua kem ở cửa hàng tiện lợi theo thói quen. Cậu vừa đi vừa lắc túi kem, vô thức ngân nga theo điệu nhạc. Đó là một đêm đẹp trời.
Vừa đi vừa hát, cậu nghe thấy tiếng "kẽo kẹt - kẽo kẹt" phát ra từ sân chơi. Cậu nhìn thì thấy một cục to đang ngồi trên xích đu, đu qua đu lại.
Gì đây. Cái cảm giác quen thuộc, chẳng lành và xui xẻo này là sao vậy.
Cậu định làm ngơ đi thì đúng như dự đoán, ai đó gọi cậu từ phía sau "Thanh tra Kim Yi-eum!". Cậu giả vờ không nghe thấy, bước nhanh hơn thì lần này ai đó hét lên đến mức vang vọng khắp khu chung cư. "KIM-YI-EUM-!". Thấy anh ta đang chụm tay lại như cái loa để gọi cậu tiếp, Yi-eum chạy một mạch đến trước mặt Choi Won-jun.
"Anh điên rồi à? Tôi đã cảnh cáo anh rồi mà. Đừng có tìm đến tôi nữa."
"Tôi đến đây để chơi xích đu thôi mà."
"..."
"Thấy cậu đi ngang qua nên tôi gọi thôi."
"..."
"Tiện thể đẩy hộ tôi một cái đi. Nghiện cái này rồi sao ấy. Cứ nghĩ đến nó là tôi không chịu được."
Anh ta còn tự nhiên ra hiệu bảo cậu đẩy xich đu cho anh ta, suýt chút nữa thì cậu đã đẩy thật rồi. Yi-eum thở dài thườn thượt, khó chịu nhìn Choi Won-jun.
"Về đi, nhanh lên. Nếu cứ ở đây mà bị anh hoặc chị tôi bắt gặp thì thật sự là to chuyện đấy."
"Sợ anh với chị à. Anh trai tôi dễ dãi lắm."
"Đúng là con nhà có điều kiện ha." Yi-eum không muốn đôi co với anh ta, lấy một cây kem từ trong túi ra.
"Cầm lấy mà ăn đi. Ăn xong thì biến khuất mắt tôi ngay."
"Thứ tôi muốn ăn là cậu."
"Đừng có nói vớ vẩn."
Cậu quát lên rồi quay ngoắt đi thì đã bị túm lấy tay. Mắt Yi-eum dời theo cánh tay, chạm đến khuôn mặt của Choi Won-jun. Dưới ánh đèn đường, đôi mắt vốn đã sắc bén của anh ta càng trở nên dữ dằn hơn.
"Sao cậu không hỏi gì đi?"
"Hỏi gì?"
"Hỏi bất cứ điều gì cậu tò mò ấy."
Yi-eum dùng sức rút tay ra, lùi lại một bước và nhìn thẳng vào Choi Won-jun.
"Đằng nào anh cũng sẽ không trả lời thật lòng dù tôi có hỏi gì đi chăng nữa."
"Sao cậu lại nghĩ vậy?"
"Vì tôi đã trải qua rồi. Đối với tôi, anh hay Kim Ji-cheol cũng đều như nhau cả. Dù có làm chuyện xấu cũng không cảm thấy tội lỗi, không đồng cảm với nỗi đau của người khác, hở miệng ra là nói dối, coi người khác như đồ vật tiêu hao. Chính là cái loại mà tôi ghét nhất."
"Đừng như vậy mà. Tôi cũng bị tổn thương đấy."
Cậu không muốn nhìn thấy cái vẻ mặt đáng ghét đang giả vờ buồn bã kia nữa. Yi-eum quay người bỏ đi. Kệ anh ta gọi hay không. Anh mà gọi ầm ĩ lên thì cậu sẽ báo cảnh sát vì tội gây rối.
Ngoài dự kiến, anh ta im lặng. Chắc sốc lắm hả. Ừ, sốc rồi về đi. Đừng bao giờ dây dưa với nhau nữa. Cậu lên thang máy và ấn tầng 13 thì ngay trước khi cửa đóng lại, Choi Won-jun xuất hiện.
"Xuống đây."
"Mắc chứng Alzheimer à? Trước nhà anh là nhà tôi đấy."
À... Cái tên này chuyển đến đây rồi.
"Thế nên bớt uống rượu đi. Còn trẻ mà đầu óc đã không ổn định thế này rồi."
Yi-eum nắm chặt rồi thả lỏng tay, tự thôi miên mình. "Đừng dính vào. Đừng động vào." Cậu xuống ở tầng 13, vừa đưa thẻ từ vào cửa thì Choi Won-jun đã áp sát cậu từ phía sau. Đầu anh ta gục xuống vai cậu.
"Cho tôi ngủ nhờ một đêm thôi."
Cậu nổi cáu quay lại thì thấy Choi Won-jun đang cười mệt mỏi.
"Tệ hơn rồi. Cứ thế này thì tôi chết mất."
"Cứ chết đi cho rồi. Vì một xã hội không có tội phạm thì như vậy tốt hơn."
"Aaa - đúng là người đàn ông lạnh lùng như băng đá mà."
Anh ta nói những lời buồn nôn quá mà, định đưa tay sờ má cậu thì cậu thô bạo hất tay anh ta ra, đúng lúc điện thoại lại reo lên. Là anh cậu. Vừa nghe máy đã nghe thấy giọng anh trai.
[Đang ở đâu đấy?]
"Ở nhà ạ... Sao thế ạ?"
Trong lúc đó, Choi Won-jun đã vươn tay chỉnh lại cổ áo sơ mi đang bị lệch của Yi-eum. Cậu đẩy vai anh ta ra thì anh ta cứ dính lấy cậu mè nheo. Sợ anh trai nghe thấy, Yi-eum không dám nổi giận, tạm thời quẹt thẻ vào cửa.
[Anh ghé qua một lát. Tối nay anh ướp sườn, mẹ Yoon-ji bảo mang sang cho em đấy.]
"Khi nào anh đến ạ?"
[Đến nơi rồi. Đang ở trước thang máy đây.]
Yi-eum tái mét mặt mày nhìn chằm chằm vào thang máy. Số tầng đang từ từ đi xuống và dừng lại ở tầng 1. Vì quá hoảng loạn mà đầu óc cậu không thể nghĩ ra được gì cả. Cậu tạm thời tắt máy rồi vội vàng đuổi Choi Won-jun sang nhà đối diện.
"Mau vào đi. Anh trai tôi đến đấy. Nhanh lên."
"Tôi không có thẻ từ."
"Chẳng lẽ mật khẩu anh cũng không nhớ à!"
Nhìn là biết nói dối rồi. Cái thằng này. Thang máy đã khởi hành và đang đi lên, Yi-eum cuống cuồng bảo Choi Won-jun xuống cầu thang bộ. Lần này anh ta lại bảo đau chân không muốn đi. Trong khoảnh khắc, cậu đã nảy sinh ý định xô anh ta một cái rồi giết quách đi cho xong.
"Anh muốn chạm mặt anh trai tôi à?"
"Nếu không muốn thì cho tôi vào nhà cậu đi."
Nhìn nụ cười nham hiểm kia thì có vẻ như đây là mục đích của anh ta từ đầu rồi. Yi-eum trừng mắt nhìn Won-jun rồi nhìn về phía thang máy. "Tầng 9, tầng 10..." Chết tiệt. Yi-eum đành phải cắn răng túm lấy cổ áo Choi Won-jun kéo vào nhà.