Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
55.
[Đã đến khu vực xung quanh điểm đến. Kết thúc hướng dẫn.]
Yi-eum và Nam-soo nhìn bãi phế liệu trước mặt, vẻ mặt mệt mỏi. Cả ngày trời đi quanh bãi phế liệu, chỉ nhìn thấy những chiếc xe bị ép bẹp dí không biển số, đến khi mặt trời lặn lúc nào không hay.
Dù đã phát lệnh truy nã chiếc ô tô đã theo dõi họ nhưng vẫn không dễ dàng tìm thấy. Cả hai suy đoán rằng nếu chiếc xe đã bị xử lý thì đó không phải là một phương pháp bình thường. Vì vậy, với sự giúp đỡ của một người anh quen biết ở sở cảnh sát Phía nam, họ đã đến được đây. Anh ta khuyên rằng ông chủ ở đây âm thầm thực hiện những hành vi bất hợp pháp, nếu động vào thì có thể sẽ moi ra được gì đó.
Cả hai đỗ xe rồi tiến vào cổng, quan sát camera an ninh. Chỉ cần nhìn thoáng qua là biết đồ bỏ đi rồi. Cả hai đi đến trước container có ghi chữ "văn phòng" nhưng không thấy người đâu, thay vào đó là một cái máy bán hàng tự động.
"Uống gì không? Cà phê nhé?"
"Cảm ơn."
Nam-soo lấy ví ra, Yi-eum chăm chú nhìn nó.
"Nam-soo này..."
"Dạ."
"Cậu có để ảnh trong ví không?"
"Ảnh gì cơ ạ?"
"Ảnh gì cũng được."
"Sao ạ? Ai lại để ảnh trong ví bao giờ?"
Lúc này thì cậu ta lại nhanh nhạy lạ thường. Thấy Yi-eum không trả lời, Nam-soo cầm lon cà phê tiến đến với vẻ mặt gian xảo.
"Ai thế ạ? Ai vậy ạ? Xinh không ạ?"
"Không phải. Không có gì đâu."
"Thôi điêu. Nói cho em biết đi mà. Thật ra em cũng nghe được chuyện gì đó rồi đấy. Anh biết đội trưởng Yoon ở phòng điều tra không ạ? Cái chị có khuôn mặt thon gọn xinh xắn ấy ạ. Chị Yoon có vẻ thích anh đấy. Em biết bằng cách nào à thì là,"
Yi-eum nhăn mặt và xua tay. Thôi. Tôi biết là không nên hỏi cậu mà. Sau đó, cậu vứt lon nước đã uống hết vào thùng rác. Thật ra Yi-eum vẫn còn thắc mắc về việc sáng nay cậu đã phát hiện ra ảnh của mình trong ví của Jung Dae-han.
Không phải ma túy thì cũng tốt, nhưng tại sao lại là ảnh thẻ của mình chứ...
Cậu còn chưa kịp xin lỗi vì đã tự tiện lục ví của người ta thì Jung Dae-han đã nói rằng có lệnh triệu tập của trưởng phòng nên bảo lần sau cả hai sẽ ăn cơm rồi chạy biến đi. Không, có lẽ dùng từ "bỏ trốn" thì đúng hơn.
Trong lúc đó, Nam-soo ném lon nước đã bóp méo rồi tiến đến cạnh cậu.
"Thường thì người ta để ảnh người mình thích trong ví mà. Không thì là gia đình hoặc người yêu? Hoặc là yêu đơn phương? Nhưng nếu người đó là cảnh sát thì lại là một chuyện khác. Đội trưởng từng nói mà. Ông ấy bảo có một tên ông ấy nhất định phải bắt nên ông ấy dán ảnh hắn ta trong phòng, để trong ví nữa. Nhưng mà rốt cuộc là ai thế ạ? Xinh không ạ?"
Yi-eum huých tay Nam-soo. Sao lúc nào cũng phải là "xinh" mới chịu cơ chứ? Cậu bảo Nam-soo im miệng thì thấy ai đó đang đi đến từ đằng xa. Người đàn ông mặc đồ bảo hộ, đội mũ lệch, trên hai cánh tay xăm trổ đầy hình, đang cầm một chiếc mỏ lết lớn.
"Ai đấy?"
Cả hai đưa thẻ căn cước cho người đàn ông xem, anh ta bỏ mũ xuống, bực bội gãi đầu . Yi-eum đưa cho anh ta xem một tấm ảnh chụp ô tô.
"Anh có thấy chiếc xe này bao giờ chưa?"
Người đàn ông lập tức lắc đầu.
"Chưa. Lần đầu tôi thấy đấy."
"Tôi có thể xem thông tin giao dịch của anh được không?"
"Sao lại phải xem?"
"Tôi nhận được tin báo rằng một chiếc xe được sử dụng trong một vụ án đã đến đây."
Nghe thấy từ "tin báo", thái dương của người đàn ông giật giật.
"Ai báo?"
"Anh không cần biết. Cứ vào trong rồi nói chuyện nhé."
"Hứ, đúng là phiền phức." Ông chủ bực bội gọi một nhân viên rồi đưa chiếc mỏ lết cho anh ta, sau đó đi vào trong. Bên trong container bừa bộn và có mùi thuốc lá nồng nặc.
Người đàn ông mang sổ sách ra rồi ném lên bàn.
"Chúng tôi không lưu thông tin riêng trên máy tính mà chỉ viết tay thôi."
Trong sổ sách có thông tin giao dịch được sắp xếp theo ngày tháng và giấy chứng nhận thu hồi xe. Yi-eum và Nam-soo ngồi xuống ghế sofa, bắt đầu xem xét từ ngày xảy ra vụ án. Tuy nhiên, dù có lục tung lên thì cũng không thấy loại xe đó đâu cả.
Yi-eum nhìn ông chủ đang tỏ vẻ thờ ơ.
"Anh có thể cho tôi xem camera an ninh được không?"
"Gần như bỏ đi hết rồi. Chỉ có cái trước văn phòng là thật thôi."
"Vậy là khó mà xác nhận xe ra vào nhỉ."
"Đúng vậy."
Yi-eum đóng sầm tài liệu lại.
"Anh có biết chuyện này không?"
"Chuyện gì ạ?"
"Chiếc xe tôi vừa cho anh xem ấy, nó đắt lắm đấy."
"Ha ha, dù sao thì tôi cũng là cái thằng kiếm tiền bằng xe, tôi chẳng lẽ lại không biết à? Tôi chỉ cần nhìn gương chiếu hậu thôi là biết đó là xe gì rồi."
Nhìn vẻ khoe khoang của ông chủ, Yi-eum bật cười.
"Nhưng tại sao anh không tò mò vậy?"
"Tò mò gì cơ..."
"Chúng tôi đã đến năm bãi phế liệu rồi và ai cũng tò mò hết ấy. Tại sao lại đến bãi phế liệu tìm một chiếc xe xịn như vậy."
Vẻ mặt của ông chủ hơi cứng lại.
"Chỉ có anh là có phản ứng khác thôi, lạ lắm đấy. Lúc nãy cho anh xem ảnh anh cũng bảo không biết ngay lập tức."
Yi-eum nghiêng người về phía trước, nhìn mặt ông chủ gần hơn.
"Ông chủ thật sự không biết hay là đang giả vờ không biết vậy."
Ông chủ cười.
"Ôi trời đất ơi. Anh cảnh sát. Tôi hơi đâu mà phải nói dối chứ. Anh xem giấy tờ rồi còn gì. Tất cả những gì ở trong đó là thật đấy. Tôi ấy à. Trông tôi thế này thôi chứ. Tôi sống không cần đến luật pháp đâu."
"Tôi biết anh từng bị bắt vì làm ăn phi pháp mà. Còn cả hành hung nhân viên nữa."
Ông chủ gãi gãi sau gáy rồi mân mê mũi.
"Ái chà chà, chuyện ngày xửa ngày xưa rồi. Tôi nộp phạt rồi, chịu phạt hết cả rồi."
"Giờ cũng không làm nữa à?"
Ông chủ tỏ vẻ khá oan ức.
"Ra ngoài mà tìm thử xem. Nếu tìm thấy dù chỉ là một chút dấu vết của việc làm ăn phi pháp thôi thì tôi xin đập đầu tự tử ngay tại đây."
Yi-eum lại đưa cho ông chủ xem ảnh chiếc xe ô tô vừa rồi.
"Cứ làm theo lời anh nói đi. Anh không tò mò tại sao chúng tôi lại tìm chiếc xe này à?"
"Tôi không biết... Chắc chủ xe làm chuyện xấu gì đó. Vậy nên, tội danh là gì ạ?"
"Giết người."
Đôi mắt của ông chủ dao động, Jung Nam-soo ở bên cạnh hùa theo.
"Không chỉ một hai vụ đâu. Sau này mà nó xuất hiện ở đây thì lúc đó ông chủ sẽ lãnh đủ đấy. Mà khoan, nghĩ lại thì có khi chính ông chủ là người làm cũng nên! Ai mà biết được ông chủ nổi nóng lên rồi đánh chết người ta. Anh có tiền án hành hung mà."
"Điên à, thật là..." Ông chủ hỏi có phải cậu đang đe dọa anh ta không rồi ngả người ra sau, xoa mặt. Nam-soo và Yi-eum trao đổi ánh mắt với nhau, cho ông ta thời gian suy nghĩ và quyết định. Ông chủ lấy thuốc lá ra châm, sau một hồi do dự, anh ta nói.
"Tôi định đem đi phế liệu rồi. Nhưng mà..."
"Vì xe đắt tiền nên anh thấy tiếc à? Tôi hiểu mà. Ai vào trường hợp đó cũng thế thôi. Về chuyện đó chúng tôi sẽ không truy cứu đâu. Tôi hứa đấy."
"Haa..."
"Xe đang ở đâu ạ?"
Ông chủ dập tắt điếu thuốc vào gạt tàn rồi thở dài thườn thượt, dùng bút bi viết một địa chỉ. Đó là một nhà kho gần đó. Yi-eum và Nam-soo đứng dậy thì ông chủ chạy theo thanh minh.
Ông ta bảo bản thân không hề biết gì, chỉ là người ta trả thêm tiền nên ông ta mới giúp thôi, và giết người là chuyện mà ông ta không bao giờ dám nghĩ đến. Nếu biết thì ngay từ đầu ông ta đã không nhận xe rồi. Toàn là lời biện minh, nhưng không biết đâu là thật đâu là giả.
Cả ba lên xe đi về phía điểm đến, khi đến nơi thì trời đã tối mịt. Ông chủ mở khóa rồi mở cửa nhà kho ra, một chiếc xe hơi màu đen không biển số xuất hiện. Nam-soo tiến đến gần, ngắm nghía chiếc xe và trầm trồ.
"Xe mới tinh luôn."
Yi-eum nhận chìa khóa xe từ ông chủ rồi chỉ dùng mắt quan sát bên trong. Nội thất xe sạch sẽ đến mức đáng ngờ.
"Anh tự mình dọn dẹp à?"
"Không. Tôi giữ nguyên trạng thái khi nhận xe thôi."
"Biển số thì sao?"
Ông chủ đưa cho cậu chiếc biển số được giấu trong góc. Nó trùng khớp với chiếc mà họ đang tìm.
"Nam-soo. Mang đèn pin đến đây."
Jung Nam-soo nhanh chóng chạy ra ngoài, mang đèn UV và găng tay vào rồi đóng cửa nhà kho lại. Cậu tắt đèn rồi đeo găng tay, dùng đèn UV chiếu vào nội thất ô tô nhưng không thấy dấu vết gì cả. Cậu mở cốp xe ra nhưng tình hình cũng tương tự. Nam-soo tiến đến gần và nghiêng đầu.
"Sạch thật đấy."
Lúc đó, Yi-eum chăm chú quan sát tấm thảm trải sàn trong cốp xe. So với một chiếc xe đắt tiền thì tấm thảm này trông quá rẻ tiền.
"Bỏ cái này ra đi."
Cậu dùng sức nhấc tấm thảm ra rồi chiếu đèn pin vào thì Nam-soo đứng bên cạnh thốt lên một tiếng chửi rủa và thở dài. Toàn là huỳnh quang cả. Yi-eum ngay lập tức gọi điện cho đội trưởng.
"Tôi đây, đội trưởng. Gửi đội giám định đến đây ngay giúp tôi."
Vừa tắm xong, Choi Won-jun đã nhăn mặt nhìn mình trong gương. Đôi mắt anh ta thâm quầng. Hôm qua anh ta ở tỉnh lẻ đến tận chiều, về đến nhà thì đã gần nửa đêm rồi. Người khác mệt mỏi thì sẽ ngủ một giấc thật ngon, còn anh thì không hề. Anh càng mệt mỏi thì chứng mất ngủ lại càng trầm trọng hơn.
Won-jun khoác áo choàng tắm rồi bước ra ngoài. Anh ta định chiều mới đến công ty . Lee Ji-hoon đã đến từ sớm, đang nghe điện thoại.
"Ừ, thu dọn rồi ra ngoài tạm thời đi. Ừ."
Sau khi cúp máy, khuôn mặt anh ta cứng đờ trông thấy. Rất hiếm khi thấy anh ta có biểu cảm như vậy. Won-jun tò mò bật cười, đi đến tủ lạnh lấy hai chai nước suối. Rồi đưa một chai cho trưởng phòng Lee.
"Cậu cãi nhau với bạn gái à?"
"Tôi xin lỗi."
Anh ta đột ngột xin lỗi rồi bật TV. Trên bản tin đang đưa tin khẩn cấp. Won-jun đang uống nước thì bị thu hút bởi tin tức.
[Vậy là vết máu được tìm thấy trong xe trùng khớp với ADN của nghi phạm ạ.]
[Vâng, đúng vậy. Đêm qua cảnh sát đã phát hiện ra một chiếc xe có dính nhiều vết máu tại một bãi phế liệu, và sáng nay phòng pháp y quốc gia đã đưa ra kết quả rằng những vết máu này trùng khớp với ADN của Yang, nghi phạm đang bỏ trốn. Vì vậy, cảnh sát tuyên bố rằng họ sẽ mở ra khả năng Yang đã bị bắt cóc và sát hại chứ không phải là bỏ trốn rồi tiến hành điều tra.]
Won-jun cầm điều khiển từ xa tắt TV, Lee Ji-hoon lại cúi đầu.
"Tôi xin lỗi. Đó là lỗi của tôi."
"Chuyện nhỏ thôi mà. Đừng có cúi đầu."
"..."
"Nhưng mà ai thế? Ai đã tìm thấy?"
Nhìn vẻ mặt khó xử của trưởng phòng Lee, anh ta đoán được là ai. Won-jun nở một nụ cười trên môi.
"Haiz, thanh tra Kim nhà ta đúng là chăm chỉ và siêng năng thật đấy. Với ‘chồng’ thì là đồ chó má nhưng mà với tội phạm thì nhất rồi. Đúng không?"