Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%
#27
Nhưng tình hình không đến mức phải dừng trận đấu. Không phải gãy xương, chỉ là hơi trẹo một chút thôi. Sau khi kết thúc an toàn tất cả các trận đấu và đến phòng y tế, Taehyun phải đối mặt với mắt cá chân đã sưng đỏ rực.
"Không có vấn đề gì với xương. Trước mắt hãy điều trị vật lý trị liệu và làm giảm sưng tấy trước đã."
Và may mắn thay, sưng tấy đã giảm ngay vào sáng hôm sau. Ngay cả ở bệnh viện mà anh tái khám để vật lý trị liệu, họ cũng cho ý kiến rằng đây không phải là một chấn thương đáng lo ngại. Taehyun thở phào nhẹ nhõm. Trong thời gian qua anh đã bị những chấn thương nhỏ, nhưng chủ yếu là do bị trẹo cổ tay khi ngã sau khi tấn công, và vì bàn chân, vũ khí chính của anh, vẫn an toàn, nên anh hối hận rằng mình đã quá thiếu cảnh giác về chấn thương cho đến bây giờ. Từ nay về sau anh phải cẩn thận hơn. Và trong suốt quá trình huấn luyện tiếp theo, Taehyun không thể xua tan được một cảm giác kỳ lạ.
"Cảm giác tê dại kỳ lạ cứ liên tục xuất hiện..."
Và vào tháng 2 vừa qua. Vấn đề cuối cùng đã nổ ra. Trong khi lặp đi lặp lại các bài tập tấn công bao cát nhiều nhất có thể trong một khoảng thời gian nhất định, thật không may, móc nối được khóa lỏng lẻo đã khiến bao cát đổ thân hình nặng trịch về phía Taehyun trong nháy mắt. Nếu bị đè trúng thì chắc chắn sẽ gãy xương ở đâu đó. Vừa cảm thấy nguy hiểm và né tránh, anh lại hạ cánh với bàn chân trái bị vặn, khiến cơn đau ở mắt cá chân trở nên tồi tệ hơn.
Ban đầu anh nghĩ rằng điều này sẽ giảm bớt nếu chườm nóng trong vài ngày, nhưng cơn đau vẫn không biến mất sau một tháng. Cuối cùng anh đã phải bó bột. Nguyên nhân rất đơn giản. Sử dụng quá nhiều và tác động theo hướng sai. Một chẩn đoán giống như bệnh nghề nghiệp của tất cả các vận động viên. Cách chữa trị duy nhất là cấm sử dụng. Bác sĩ đã khuyến nghị trước tiên là ngừng tất cả các buổi tập, nhưng anh không thể làm như vậy.
Thưa bác sĩ, không phải tôi muốn bỏ qua lời bác sĩ đâu. Nhưng Thế vận hội chỉ còn chưa đầy một năm nữa, nghỉ ngơi là cái gì chứ. Bây giờ không phải lúc đó. Taehyun tiếp tục bám vào việc luyện tập để không bị tụt hậu, cố gắng hết sức có thể ngay cả khi đang bó bột.
Và bây giờ, một tháng sau đó. Vì cơn đau vẫn không biến mất, anh đã phải nhận đơn thuốc cực mạnh cấm hoàn toàn tất cả các buổi tập trong 2 tuần.
"..."
Vì vậy, nếu phải chọn một trong hai, nghỉ ngơi bây giờ hay nghỉ ngơi vào ngày Thế vận hội, thì đương nhiên là cái trước, nhưng khi chỉ còn 100 ngày nữa là đến Thế vận hội, anh cảm thấy tối sầm mặt lại khi nghe tin sét đánh ngang tai này. Trong khi Taehyun tiếp tục thở dài và cất đồ, người quản lý đang gọi điện để thảo luận về nội dung mà anh đã nhận được với sếp của mình trong văn phòng.
"..."
Taehyun chờ người quản lý kết thúc cuộc gọi với tâm trạng tội lỗi. Anh có thể an ủi gì trong tình huống mà anh không thể làm gì? Đừng lo lắng quá. Anh không có can đảm để nói đùa rằng anh sẽ nghỉ ngơi một thời gian ngắn và chắc chắn sẽ giành được huy chương sau khi khỏi bệnh. Và thời gian trôi qua bao lâu rồi. Người quản lý, người đã kết thúc cuộc gọi ở cầu thang thoát hiểm, nơi hầu như không có ai qua lại, quay lại với Taehyun và nói.
"Trước mắt tôi đã nói chuyện với giám đốc điều hành rồi. Tốt hơn là nên nghỉ ngơi thoải mái trong thời gian này. Nếu có chỗ nào đau hơn thì cứ nói. Đừng lo lắng quá vì không cần phải đến trung tâm đâu."
Vẻ mặt của người quản lý nói như vậy là vô cùng u ám. Taehyun cũng có thể đoán được rằng cuộc gọi đã không kết thúc tốt đẹp, vì anh đã chịu trách nhiệm về các vấn đề thể trạng của Taehyun cho đến nay. Taehyun cúi xuống nhìn đầu ngón chân với vẻ mặt cứng đờ và xin lỗi Hoyong.
"Xin lỗi, em đáng lẽ nên cẩn thận hơn..."
"Không. Sao lại nói thế. Cậu đâu có muốn bị thương đâu. Hãy nghĩ rằng mình đang được nghỉ phép và nghỉ ngơi thoải mái đi. Hôm nay tôi sẽ đưa cậu về tận nhà."
"Vâng..."
Taehyun gật đầu với vẻ mặt ủ rũ. Ngay cả khi anh nói rằng hãy coi như đang được nghỉ phép, anh cũng không thể vui được. Ngay cả khi cơ thể thoải mái sau khi nghỉ ngơi theo cách này, trái tim anh sẽ nặng trĩu như bị một cục sắt đè nặng. Với tâm trạng chán nản như vậy, cả hai hướng về bãi đậu xe, và một tiếng thở dài nặng nề lại bật ra.
"..."
Có lẽ anh không nên lo lắng về những gì đã xảy ra rồi. Taehyun, người chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ xe trong suốt quãng đường về nhà, cuối cùng đã nhờ người quản lý khi phong cảnh thay đổi thành một diện mạo quen thuộc.
"Cứ cho em xuống ở phía trước là được rồi. Từ đó em sẽ đi bộ về."
Sau đó, Hoyong lập tức mắng Taehyun.
"Cậu đang nói cái gì vậy. Bây giờ cậu phải di chuyển càng ít càng tốt. Tôi sẽ đưa cậu đến tận trước khu biệt thự, nên xuống xe sau, sau nhé."
Thái độ của anh cương quyết đến mức anh không thể từ chối. Taehyun đến được phòng trọ của mình trong một bầu không khí bất tiện và áy náy như vậy, và ngay khi Hoyong rời đi, anh đã chìm vào một tâm trạng u sầu. Anh biết rằng không có gì thay đổi nếu anh tiếp tục cảm thấy tội lỗi và đau khổ, nhưng tâm trạng đã bị hủy hoại của anh không có dấu hiệu cải thiện.
"..."
Bây giờ mình phải làm gì đây. Mình có nên về nhà không nhỉ. Taehyun đã thuê một phòng trọ gần trung tâm để tập luyện từ cuối năm ngoái, không quen với cuộc sống một mình cho lắm. Dù sao thì anh cũng dành phần lớn thời gian trong ngày ở cơ sở huấn luyện do công ty quản lý cung cấp, nên ở đây chỉ dùng để ngủ nên cũng ổn. Khi nghĩ đến việc phải bị nhốt trong căn phòng nhỏ hẹp này trong 2 tuần tới, anh đã cảm thấy ngột ngạt và khó thở.
'...Nhân cơ hội này mình có nên gọi bạn bè đến không?'
Vì bận rộn chuẩn bị cho giải đấu nên anh đã không thể tổ chức một bữa tân gia tử tế, và mọi người đều phàn nàn rằng họ cảm thấy tiếc nuối. Tuy nhiên, vấn đề là bạn bè của Taehyun cũng chủ yếu là các vận động viên đang hoạt động. Họ cũng đang chuẩn bị cho một sự kiện quan trọng trong đời là Thế vận hội. Nếu còn tỉnh táo thì họ không thể bị phân tâm bởi những chuyện như tiệc tân gia trong một thời điểm quan trọng như vậy.
"...Hà."
Vậy mình phải làm gì đây. Taehyun đã sống một cuộc đời chỉ vận động và không có bất kỳ sở thích nào riêng biệt, vì vậy đầu óc anh trống rỗng, không biết phải làm gì một mình nếu không phải đi chơi với bạn bè. Nếu anh có thể tập thể dục trong lúc này thì sẽ rất tốt để giết thời gian. Nhưng anh có thể làm gì khi ngay cả đi bộ cũng không được. Taehyun khập khiễng cái chân bó bột và ngã xuống giường.
'Mình đã thấy buồn chán rồi đây này.'
Nghỉ ngơi tuyệt đối trong 2 tuần. Anh có thể bị gỉ khớp mất. Anh đang nghĩ cách vận động cơ thể bằng cách luyện tập kéo xà cẩn thận, thì một tin nhắn đã được gửi đến từ người quản lý.
[Đừng có nghĩ đến việc làm gì kỳ quái và ngoan ngoãn nghỉ ngơi ở nhà nhé] 4:12 chiều
Dù sao thì cũng phải công nhận khả năng phán đoán tốt của anh ấy. Taehyun phớt lờ sự lo lắng của người quản lý và tiến về phía thanh kéo xà được lắp đặt ở khung cửa. Cái này thì... chỉ cần dùng một chân phải là được rồi. Taehyun nắm chặt thanh xà bằng cả hai tay, giữ tư thế, sau đó kéo vai xuống và kéo người lên, thì tiếng chuông điện thoại reo vang khiến anh giật mình và rời khỏi thanh xà. Một tin nhắn mới xuất hiện trên màn hình hiển thị cuộc gọi nhỡ mà Taehyun vẫn chưa kịp nhận.
[Đã bảo ngoan ngoãn nghỉ ngơi rồi!] 4:16 chiều
(Biểu tượng cảm xúc) 4:16 chiều
Đồng thời, Taehyun nhận ra biểu tượng cảm xúc một con vịt xấu xí ném điện thoại và tức giận, và bật cười thành tiếng. Được rồi, nếu đó là điều anh muốn, thì anh sẽ làm theo mong muốn của người đã chết, chứ đừng nói đến người còn sống...
'Nhưng nếu cứ thế này thì mình sẽ chết vì buồn chán mất.'
Nhưng Taehyun là một đứa trẻ hư hỏng, người đã lấp đầy danh sách việc cần làm của mình bằng những điều không nên làm từ khi còn nhỏ. Anh đã phải dừng lại vì phải làm gương cho những học viên khác tập luyện ở võ đường của sư phụ sau khi bắt đầu sự nghiệp vận động viên, nhưng tính cách nghịch ngợm và năng động vốn có của anh vẫn không hề thay đổi.
Tin tốt lành đến với Taehyun, người không thể chịu đựng được việc không vận động cơ thể dù chỉ một ngày, khoảng hai ngày sau đó.
[Thưa phu nhân, tại sao bà lại nghĩ người tôi yêu là con trai bà?]
[Cô đang nói cái gì vậy. Tôi...]
[Người tôi yêu từ khi bước chân vào ngôi nhà này chỉ có một người thôi. Bà thật sự không biết đó là ai sao?]
[Ta sẽ coi như chưa nghe thấy gì. Cô đi ra đi.]
[Thưa phu nhân!]
'Wow... Thật điên rồ.'
Kể từ khi bị buộc phải nghỉ ngơi tuyệt đối cũng chỉ mới được hai ngày. Taehyun đang nghiền ngẫm ba phần của một bộ phim truyền hình dài tập đang nổi tiếng với cốt truyện vô cùng rắc rối trên một trang web OTT nổi tiếng, và uống một ngụm đồ uống không calo, nhìn chằm chằm vào TV như thể sắp bị hút vào màn hình.