Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%
#28
Việc gọi những người bạn không phải vận động viên ra ngoài cũng chẳng thể giúp anh cử động được mà đi ăn những món ngon, hay thậm chí lang thang ngắm cảnh cũng không thể, nên tìm kiếm những việc có thể làm ở nhà thì cuối cùng chỉ còn cách này. Trong suốt thời gian qua, Taehyun chỉ tập trung vào tập luyện, xa lánh các phương tiện truyền thông đại chúng, ngoại trừ việc thỉnh thoảng vào quản lý trang SNS cá nhân, nên anh khó mà tỉnh táo trước những video kích thích đang đổ bộ.
Thì ra là vì thế mà mọi người lại phát cuồng vì phim truyền hình. Thỉnh thoảng anh thấy nhiều vận động viên vừa chạy bộ cardio vừa mở phim truyền hình hoặc chương trình giải trí trên màn hình, trước đây anh còn nghĩ không biết như vậy có làm họ mất tập trung hay không, nhưng giờ thì anh đã hiểu họ rồi. Và thế là Taehyun đang say sưa giết thời gian, trầm trồ trước những cảnh quay kích thích đang tuôn ra vô tận.
Không biết anh đã xem hết season mới nhất của bộ phim truyền hình được bao lâu. Trong cảnh người chồng biết được ý định thật sự của vợ và bắt đầu chuẩn bị trả thù vì cảm giác bị phản bội, Taehyun bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Anh thiếp đi lúc nào không hay, rơi vào vòng lặp phát lại vô tận. Taehyun giật mình tỉnh giấc vì tiếng rung đột ngột.
"Ư..."
Ai vậy nhỉ. Chắc là một trong những thằng bạn đang cố gắng trêu chọc anh sau khi nghe tin anh đang bị quản thúc. Taehyun lờ đờ ngồi dậy, nhìn vào màn hình thì phát hiện ra người gọi đến là anh quản lý, một người mà anh biết rõ là không đủ để tin rằng anh sẽ ngoan ngoãn ở yên. Nhưng không lẽ vì thế mà anh ta phải thanh tra đột xuất như vậy chứ. Taehyun bĩu môi trong lòng, tạm dừng video trên màn hình rồi bắt máy. Những gì anh nghe được từ đầu dây bên kia là một câu chuyện ngoài dự đoán.
"Vâng, anh có chuyện gì ạ?"
-Ờ, Taehyun à. Người khỏe không? Mắt cá chân có vẻ ổn chứ?
Nghe câu hỏi của quản lý, Taehyun liếc nhìn mắt cá chân của mình. Chiếc nẹp được thiết kế khớp với hình dạng của giày và cố định chắc chắn mắt cá chân của anh vẫn đang tỏa sáng một cách kiên cố. Thì vốn dĩ khi không dùng đến mắt cá chân thì nó cũng không đau mà. Hiện tại anh không có gì để nói, vì nó không hề đau mà chỉ gây cảm giác vướng víu.
"Vẫn vậy thôi ạ. Không dùng đến nên em cũng không cảm thấy gì cả."
Anh đang ở trong một trạng thái mà anh không thể đoán trước được bất cứ kết quả nào, giống như một đồng xu sắp được tung lên, nên anh chỉ dễ cảm thấy bồn chồn hơn thôi. Vì vậy, anh mới lao vào bộ phim truyền hình dài tập để xả một đống kích thích vào cuộc sống của mình đấy. Nhưng kể lể ra thì chỉ khiến anh trở nên thảm hại hơn thôi, nên anh đã im lặng.
-Vậy à. Trước mắt thì chỉ có thể đợi như lời bác sĩ nói thôi. Ở nhà sinh hoạt có bất tiện gì không?
Cái này là đang cố tình tra hỏi xem mình có ngoan ngoãn chấp hành lệnh quản thúc không đây. Taehyun cảm thấy căng thẳng một chút, rồi thử mô phỏng trong đầu xem nên trả lời như thế nào cho tốt. Đi lại thì bất tiện, nhưng những việc anh làm ở nhà chỉ là nằm xem TV và hâm nóng đồ ăn hộp cho chế độ ăn kiêng thôi, nên cũng không có gì bất tiện lắm, có lẽ trả lời như vậy sẽ tốt hơn. Taehyun thận trọng quan sát thái độ của quản lý rồi nói.
"Dạ, không sao ạ. Em có đi đâu đâu, chỉ ở nhà xem TV cả ngày thôi nên có gì bất tiện đâu ạ. Anh đừng lo."
Anh đã bận tâm vì đã gây rắc rối trong cái thời điểm quan trọng này rồi, anh cũng không muốn gây thêm gánh nặng cho người ta, anh đang cố gắng bày tỏ như vậy thì quản lý lại nói một câu khiến anh phải nghiêng đầu khó hiểu lần nữa.
-Nhưng dù sao thì đi bộ ở mức sinh hoạt hàng ngày thì vẫn được mà. Cậu cứ ở nhà mãi thì cũng bí bách khó chịu chứ. Thỉnh thoảng đi siêu thị hay cửa hàng tiện lợi một chút đi. Cũng phải hóng gió chứ.
Taehyun cảm thấy dấu chấm hỏi đang lơ lửng trên đầu mình. Có phải anh ta đang cố tình làm vậy không. Chỉ cần anh đồng ý là anh ta sẽ quát tháo lên rằng đây không phải lúc để anh làm như vậy sao. Anh không thể đoán được ý đồ của anh ta nên sự cảnh giác của anh tăng cao. Lúc đó, quản lý thận trọng bắt đầu đi vào vấn đề chính.
-Nói thật thì dạo này cậu có buồn chán không? Cái thằng suốt ngày lượn lờ bên ngoài như cậu mà giờ phải ở nhà không thì bứt rứt lắm chứ gì? Hay là coi như giúp đỡ thằng em quen biết, giúp anh một chút được không?
"Dạ?"
Cái gì nữa đây? Taehyun nghi ngờ tai mình. Giúp đỡ? Anh thì đang kiếm sống bằng cơ thể mình, mà chân thì còn chưa lành lặn, sao có thể giúp đỡ người khác được chứ. Anh phải nghe xem anh ta đang muốn nói cái gì đã. Taehyun nhíu mày, lắng nghe người ở đầu dây bên kia.
-Ha, cái này là... cậu biết bà Song Inkyung chứ. Cái người là tiền bối của đại diện là vận động viên cầu lông ấy.
Sao tự nhiên lại nhắc đến người đó vậy. Taehyun nhớ đến cựu trưởng phòng đã từng làm việc ở WeAreSports cho đến vài năm trước rồi tách ra làm giám đốc của công ty con và gật đầu.
"Vâng, có chuyện gì ạ?"
Không lẽ định điều mình đến đó chứ? 'Youngbreed', công ty quản lý thể thao quy mô nhỏ do Song Inkyung điều hành là một công ty con thuộc WeAreSports, tập trung hỗ trợ các vận động viên của các môn thể thao mới như trượt ván và breakdance.
Vận động viên cầu lông mà đột nhiên làm về street style á? Nghe thì có vẻ hơi khó hiểu, nhưng bản thân bà ta vốn dĩ thích nhảy nhót nên đã đăng ký học ở một học viện tư nhân, và trong lúc đó, một giảng viên quen biết đã gia nhập đội tuyển quốc gia, và anh biết rằng mối lương duyên đã bắt đầu như vậy.
Tuổi thì đã gần 40, nhưng lại trẻ hơn tuổi, thêm vào đó là gu thời trang lộng lẫy, nên người ta không thể tin được bà ta là giám đốc, anh chỉ còn ấn tượng về bà ta là một người nổi bật. Sao tên bà ta lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình vậy, Taehyun có chút bối rối.
-Cái bà ấy năm ngoái có việc phải đi công tác châu Âu, nên đã đi gặp gỡ các công ty bên đó. Có một tuyển thủ thanh thiếu niên người Hàn Quốc đang hoạt động ở Pháp, và bà ấy đã được nhờ xem có thể kết nối với một công ty đại diện nào ở Hàn Quốc được không.
Ra vậy. Taehyun gật đầu một mình. Không phải vận động viên nào mang quốc tịch Hàn Quốc cũng thi đấu dưới màu cờ sắc áo của Hàn Quốc. Tùy theo tình hình, cũng có những trường hợp hiếm hoi thi đấu ở nước ngoài. Có những giải đấu có thể tham gia mà không cần thủ tục phê duyệt cấp quốc gia riêng biệt, ngoại trừ các giải đấu mà quá trình tuyển chọn làm đại diện quốc gia phải được ưu tiên như Thế vận hội hoặc Đại hội Thể thao Châu Á. Nếu còn trẻ thì lại càng có thể có những vận động viên hoạt động mà không được biết đến rộng rãi bên ngoài, trừ khi đó là các giải đấu mà suất tham dự được phân bổ theo quốc gia như Thế vận hội Trẻ.
"Rồi sao ạ?"
Anh vẫn không biết chuyện đó có liên quan gì đến mình. Taehyun nhún vai hỏi, quản lý lại tiếp tục giải thích với giọng điệu ngày càng gấp gáp.
-Lúc đầu hình như bà Song định tự mình quản lý luôn. Youngbreed về cơ bản là một tổ chức chuyên biệt cho việc hợp tác với các thương hiệu thời trang, nhưng dù sao thì việc tăng số lượng vận động viên cũng không có gì xấu cả, và bản thân bà ấy cũng là một người từng thi đấu ở môn khác, nên bà ấy nghĩ sẽ không có gì trở ngại lớn, chắc bà ấy đã phán đoán như vậy...
Nói đến đây thì bỗng nhiên dài dòng hơn, có vẻ như đây mới là vấn đề chính. Taehyun gật gù, chờ đợi quản lý nói tiếp.
-Thằng nhóc đó đúng là bó tay chấm com luôn .nó đã gây ra một vụ lớn và gọi điện cầu cứu đại diện.
Taehyun chợt có một dự cảm chẳng lành. Song Inkyung là người như thế nào chứ. Bản thân bà ta cũng có đủ kinh nghiệm để làm huấn luyện viên với mức lương ổn định, nhưng chỉ riêng việc bà ta chuyển sang làm đại diện thôi cũng cho thấy bà ta là một người có ý chí mạnh mẽ trong kinh doanh, thêm vào đó là việc bà ta đã cố gắng mở rộng sang cả thương hiệu thời trang và nhận vốn đầu tư để thành lập công ty con riêng biệt, cho thấy bà ta không phải là một người bình thường. Về cơ bản, tính cách của bà ta phóng khoáng và có chính kiến rõ ràng. Nếu muốn kéo bà ta về phe mình thì phải dùng sự ủng hộ tuyệt đối để thuyết phục bà ta và tạo ra một tình huống không thể từ chối, vậy thì chuyện gì đã xảy ra mà đến bà ấy cũng phải giơ hai tay lên cầu cứu đại diện của WeAreSports vậy?
"Rốt cuộc thì, đã có chuyện gì vậy ạ? Hay là đánh người à?"
Nếu không phải là một vụ bạo lực tầm cỡ hoặc những hành vi sai trái mang tính chất thói quen như uống rượu, hút thuốc thì còn chuyện gì khiến một vận động viên thanh thiếu niên không thể quản lý được chứ. Vừa tò mò vừa lo lắng, Taehyun hỏi, quản lý giật mình hỏi lại.
-Ủa, cậu biết rồi hả?
"Dạ? Không, em biết gì đâu. Em chỉ nói bừa thôi."
Cái gì chứ. Anh chỉ ném bừa một giả định mà anh nghĩ là vô lý nhất, ai ngờ nó lại đúng. Taehyun nghi ngờ tai mình.
"Không đùa đấy chứ?"
-Ừ, thằng quỷ ạ. Chứ không thì bà Song đã không liên lạc xin giúp đỡ rồi.
Đến thời điểm này thì Taehyun đã lờ mờ đoán ra tại sao quản lý lại gọi cho mình.