Ngoại truyện 2
Hae Jin bước vội vã qua hành lang. Ngay cả động tác kiểm tra thời gian cũng có phần gấp gáp. Điều đó cũng dễ hiểu thôi. Hôm nay là ngày Liam đến Hàn Quốc bằng chuyên cơ, và Hae Jin chỉ vừa nhận được thông báo từ thư ký Jung rằng họ đang trên đường đến đây cách đây khoảng 30 phút. Phòng tiếp khách của khu biệt thự riêng biệt được cung cấp riêng tư cho các VIP tại khách sạn cao cấp thật lộng lẫy và rộng rãi. Bước vào không gian trống rỗng Hae Jin điều hòa nhịp thở. Một lần nữa anh kiểm tra thời gian.
Sắp đến giờ họ sẽ tới rồi.
Không hiểu sao Hae Jin không thể kìm nén được cảm giác bồn chồn đang dâng trào trong lòng. Ngày mai buổi họp báo về thỏa thuận hợp tác sẽ được tổ chức và thông tin này sẽ chính thức được công bố qua truyền thông.
Nhưng không hiểu sao một cảm giác kỳ vọng hơi khác lại trỗi dậy trong lòng Hae Jin. Dù cố ngồi yên anh vẫn không ngừng cảm thấy bất an khiến mông cứ nhấp nhổm và cuối cùng anh đứng dậy đi qua đi lại trên tấm thảm bằng đôi giày.
Dù mỗi ngày đều nói chuyện qua điện thoại nhưng việc gặp mặt trực tiếp thì đã hai tháng kể từ “ngày hôm đó”. Một khoảng thời gian chờ đợi nói là dài mà cũng chẳng ngắn.
“Ha…”
Hae Jin đang dùng mu bàn tay ép mạnh lên trán nóng bừng thì cánh cửa bật mở. Anh giật mình quay đầu lại.
A…
Miệng anh bất giác há ra.
Cảm giác như mọi ánh nhìn đều bị hút lấy bởi người vừa xuất hiện. Không thể xóa đi cảm giác rằng người đàn ông đứng đó với vẻ ngoài thanh lịch và cao quý như bước ra từ một bức họa cổ đang chiếm trọn lấy tầm mắt anh.
Thịch. Trái tim anh đập mạnh trước cả khi kịp ý thức về lần gặp gỡ sau bao lâu. Gương mặt với những đường nét sâu sắc, mái tóc đen mượt mà như được chải kỹ từ làn nước biển đen và đôi mắt vàng rực rỡ. Tất cả không khác gì trong ký ức. Nhưng đồng thời nó cũng lạ lẫm đến mức khiến lòng bàn tay anh đổ mồ hôi.
Trước khi đôi chân đang đứng yên kịp bước tới Liam đã tiến về phía Hae Jin với những bước chân vững chãi.
“Li…”
Và ngay khi anh định thốt lên tên cậu ta cơ thể anh bất ngờ bị kéo vào một cái ôm. Cánh tay rắn chắc của Liam nhẹ nhàng siết lấy thân trên của Hae Jin kéo vào lồng ngực rộng lớn.
Haa. Một hơi thở dài như thể đang giải phóng những kìm nén bấy lâu thoát ra từ đôi môi của Liam.
“Lâu rồi không gặp.”
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên đâu đó giữa cổ và vành tai của Hae Jin.
“Tôi nhớ cậu, Hae Jin.”
Hae Jin há miệng. Đầu óc nóng bừng. Đáng lẽ anh phải quen với cách nói chuyện của người đàn ông này rồi nhưng những lời thẳng thắn mặt đối mặt như thế này. Anh vẫn không có chút miễn dịch nào.
“Thế Hae Jin thì sao? Có nhớ tôi không?”
Câu hỏi nhẹ nhàng nhưng đầy thúc giục. Hae Jin thở gấp gáp. Lúc này anh mới nhận ra mình đã nín thở từ nãy giờ. Đồng thời mùi hương nam tính của người đàn ông tràn vào mũi anh. Một mùi hương gỗ thoang thoảng, không quá ngọt xen lẫn chút mát lạnh của gỗ khô. Chắc hẳn là một loại nước hoa tổng hợp có chức năng khử pheromone.
Lý trí đang bay biến của anh dần trở lại.
Nhân tiện những lời nói dễ gây hiểu lầm này… Dù có thể bỏ qua cách nói chuyện đặc trưng của Liam nhưng những hành động thân mật như thế này ở Hàn Quốc thì nên kiềm chế một chút, có lẽ anh nên nhắc nhở trước rằng ai đó có thể hiểu lầm theo hướng khác. Nghĩ vậy Hae Jin khẽ đẩy ngực Liam ra và đáp.
“Tôi cũng… khụ. Tôi cũng nhớ anh. À. Chuyến bay dài như vậy anh có mệt không.”
“Cậu trông gầy đi đấy. Có ăn uống đầy đủ không.”
Chẳng màng đến việc anh cố ý chuyển chủ đề Liam đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve vùng eo của Hae Jin. Giọng đầy quan tâm.
Hae Jin lúng túng. Dù có thể xem cái đụng chạm thân thiện này là thói quen của Liam, vấn đề là ở chính anh. Trong khoảnh khắc anh cảm thấy nội tạng như bị dây cao su siết chặt. Đầu óc ong ong. Cảm giác chóng mặt Hae Jin lùi lại một bước lắc đầu.
“Tôi ăn uống đầy đủ mà.”
“Mặt cậu đỏ lắm. Có bị cảm không?”
“Không. Tôi khỏe lắm. Không sao đâu.”
Anh vội ngoảnh mặt đi cụp mắt xuống. Mặt mình đỏ thế sao. Càng ý thức anh càng cảm thấy mặt mình nóng hơn. Cầu mong cậu ta đừng tiến lại gần hơn nữa.
Cảm giác mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng càng rõ rệt. Cà vạt như siết chặt cổ khiến lồng ngực anh căng tức. Hơi thở khẽ run mắt vẫn né tránh Hae Jin lặng lẽ bị Liam nhìn chăm chú rồi Liam lên tiếng.
“Hae Jin.”
“…….”
“Cậu có biết từ nãy giờ cậu không hề nhìn vào mắt tôi lần nào không?”
Bước chân định lùi lại bỗng khựng lại.
“Liệu tôi có làm gì khiến cậu khó chịu không? Nói cho tôi biết đi. Nếu tôi làm gì sai thì tôi sẽ sửa ngay lập tức.”
“Sao lại có chuyện vô lý như thế… Không có đâu.”
“Nếu không phải thì.”
Như thể muốn thu hẹp khoảng cách vừa được tạo ra, đôi giày bóng loáng của Liam tiến tới chỉ trong nửa bước đã áp sát Hae Jin. Mũi giày gần như chạm vào nhau.
“Sao cậu lại tránh tôi.”
“………”
Mí mắt đỏ ửng của Hae Jin khẽ run lên. Anh muốn đứng xa hơn. Thậm chí là rất muốn. Nhưng Liam như thể không có ý định nhúc nhích đứng vững chãi ở đó với cơ thể rắn chắc. Lồng ngực rộng lớn của cậu ta như sắp đổ ập xuống người anh. Cảm giác gần gũi đến mức ngột ngạt.
Giật mình. Eo anh run lên. Như thể có ai đó hất nước lên người anh cảm thấy giữa hai chân mình trở nên ẩm ướt. Anh muốn nói rằng mình không tránh nhưng cổ họng như bị keo dán chặt không thể thốt nên lời. Nước bọt dính nhớp nháp kéo dài… và ngay khoảnh khắc anh đảo mắt ánh mắt anh chạm phải Liam.
Hae Jin khẽ há miệng. Khoảnh khắc ánh mắt anh giao với đôi mắt vàng rực cháy như hình cầu hoàn hảo cơ thể anh bất chợt nóng bừng lên. Giữa các khớp xương, giữa làn da và cơ bắp, khắp cơ thể như thể mất đi sức lực, mềm nhũn.
“Ha, ức…”
Anh đưa tay che miệng. Một luồng nhiệt nóng bỏng như tụ thành khối kích thích vùng bụng dưới. Cơ thể run rẩy không thể kiểm soát.
Chắc chắn mình đã uống thuốc ức chế rồi mà sao đột nhiên lại thế này…
Nhưng câu hỏi về sự kích động bất ngờ này chỉ thoáng qua. Lỗ nhỏ ẩm ướt dần và từ khắp cơ thể Hae Jin pheromone bắt đầu trào ra lan tỏa ngập tràn. Đúng lúc đó.
Liam thả lỏng khuôn mặt cứng nhắc đôi mắt cong lên như thể đang vui mừng. Hae Jin nuốt khan một hơi thở gấp gáp. Lúc này anh mới nhận ra trong suốt thời gian cơ thể anh rơi vào trạng thái kích thích ánh mắt hai người chưa từng rời nhau như thể bị trói buộc nhau.
“Hae Jin.”
Giọng nói dịu dàng lại vang lên như làm tan chảy màng nhĩ anh. Xoẹt. Chỉ một tiếng gọi ngắn ngủi nơi phía dưới từng cắn chặt lấy người đàn ông trong niềm vui giờ lại run rẩy như chú chó của Pavlov mà tiết ra chất lỏng nhớp nháp.
“Ư… Xin lỗi, xin lỗi… A!”
Đầu gối khuỵu xuống cơ thể nghiêng đi. Liam ôm chặt lấy vòng eo mềm mại của anh bằng cánh tay rắn rỏi. Dù cách lớp vải hơi ấm nóng bỏng từ cơ thể cậu ta vẫn truyền qua rõ rệt. Một cơn ớn lạnh nổi lên. Liam cúi đầu kề môi vào vành tai anh mà thì thầm.
“Không sao đâu.”
“Tôi không định thế này…”
“Suỵt, không sao cả.”
“Hãy giao hết cho tôi.”
Dù không thấy rõ mặt nhưng Hae Jin biết Liam không hề khó chịu. Không, không chỉ là không khó chịu mà còn quyến rũ đến lạ.
Cậu ta nói với giọng ngọt ngào như dụ dỗ một đứa trẻ bằng kẹo.
“Cậu đã biết rồi phải không?”
“…”
“Rằng tôi là Alpha duy nhất có thể giải quyết vấn đề của cậu ngay lúc này.”
“…”
Hae Jin ngập ngừng rồi chậm rãi gật đầu. Bỗng nhiên một tiếng thở nhẹ vui mừng vang lên từ phía trên đầu anh.
***
A, ưm á, a…! Lép nhép, chụt, lép nhép. Những tiếng rên không kìm nén được hòa lẫn với âm thanh ẩm ướt hỗn loạn vang lên. Dù đang thở hổn hển đôi mắt mờ mịt của anh hạ xuống. Một cảnh tượng khó tin hiện ra trước mắt.
Cơ quan đỏ rực cương cứng bị nuốt sâu vào miệng người đàn ông rồi lại được nhả ra hiện lên rõ ràng trên võng mạc ướt át. Anh nhắm chặt mắt rồi lại mở ra. Nhưng cảnh tượng vẫn chẳng thay đổi. Lúc này Liam đang quỳ giữa hai chân anh ngậm lấy cơ quan sinh dục của anh. Một vị khách quý được mời đến Hàn Quốc với bao công sức, một đối tác kinh doanh đang ngậm đầu dương vật của anh trong miệng như thể đang thưởng thức nó.
“Hư ức…!”
Hae Jin rên lên một tiếng the thé ngửa đầu ra sau. Bạch! Cùng lúc với cảm giác phía trước bị hút mạnh ngón tay to lớn từ lúc nào đã cắm sâu vào khe hẹp giữa hai mông đâm mạnh vào thành trong tạo ra âm thanh như nước bắn tung tóe. Lỗ sau nhăn nheo siết chặt lấy phần kết nối đang ăn khớp sâu bên trong. Khiến Liam cảm nhận được áp lực từ khớp xương và bật cười khẽ trong cổ họng. Đầu dương vật bị giam trong miệng ướt át rung lên nhè nhẹ.
Mặt Hae Jin đỏ bừng chớp mắt với đôi mắt ươn ướt cố lùi hông ra sau nhưng như thể bị chặn đường rút lui ngón tay dài lại đâm sâu vào trong nội tạng anh lần nữa.
“A, ư, đợi, ư…!”
Đồng thời Liam lắc đầu qua lại một cách thô bạo khuôn mặt vùi sâu vào.
Loảng xoảng. Cánh tay chống vào bàn phía sau để không ngã cứ dần mất sức. Không chỉ dương vật bị hút mà cả khe hẹp đẫm chất lỏng cũng bị ngón tay kích thích liên tục khiến những đợt khoái cảm bùng nổ ập đến không thương tiếc.
Anh cảm thấy như phát điên. Đây không phải lúc để làm chuyện này. Một chút lý trí còn sót lại khiến Hae Jin hướng ánh nhìn về phía cửa phòng tiếp khách. Cửa đóng chặt nhưng cảm giác căng thẳng như thể ai đó có thể đẩy cửa bước vào bất cứ lúc nào khiến đầu óc anh càng trở nên quay cuồng.
Đúng lúc đó. Liam đút thêm một ngón tay vào bên trong nội tạng hẹp và nóng bỏng của Hae Jin đồng thời cậu ta bắt đầu mút mạnh đầu dương vật như thể đang ngậm một viên kẹo ngon.
“Hic…! Ư, a…!”
Hae Jin không kìm được tiếng hét the thé hoảng loạn lắc đầu. Mỗi lần đầu lưỡi nhọn chọc vào lỗ niệu đạo nhạy cảm thì chất lỏng tiền dịch trào ra từng đợt. Cổ họng người đàn ông nhấp nhô không ngừng khiến Hae Jin xấu hổ đến mức cổ cũng đỏ rực.
Nhưng tâm trí anh vẫn hướng về phía cánh cửa.
“Đợi, đợi đã… Li, ư, Liam…!”
Giọng gọi đầy tuyệt vọng khiến Liam nhả dương vật đang ngậm đầy trong miệng ra. Dương vật hồng hào lấp lánh chất nước nhờn trượt ra khỏi miệng cậu ta vẫn mang theo cảm giác kích thích. Hae Jin cắn chặt môi. Bộp, đầu dương vật với màu sắc đặc biệt nổi bật bật ra như một chiếc lò xo. Như thể nuối tiếc mà Liam ngậm lấy đầu khấc một lần cuối trước khi nhả ra môi lấp lánh không buồn lau rồi nói.
“Sao cậu lại cứ để tâm trí đi đâu thế?”
Giọng nói trầm thấp, chắc chắn không chút rối loạn khó mà tưởng tượng được rằng cậu ta vừa ngậm dương vật của đối tác kinh doanh. Hae Jin cúi gằm mặt nóng bừng lắp bắp đáp.
“Thư, thư ký Jung…?”
Thư ký Jung nghĩ rằng họ chỉ đang chào hỏi đơn giản trong phòng tiếp khách. Tất nhiên với sự chuyên nghiệp của anh ta thì anh ta sẽ không mở cửa mà không được phép và làm điều gì trái với lễ nghĩa. Nhưng anh ta không thể tưởng tượng được rằng những gì đang diễn ra ở đây không phải là bàn bạc công việc mà là những hành động dâm dục như ngậm phía trước và chọc phía sau. Vì vậy kể cả anh ta hay bất kỳ ai khác, có thể mở cửa bước vào bất cứ lúc nào.
Hae Jin đang tiếp tục nói thì khựng lại hông cứng đờ. Liam nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng chưa từng thấy. Nhưng có lẽ đó chỉ là ảo giác vì ánh mắt ấy chỉ thoáng qua. Giọng nói tiếp theo của cậu ta lại dịu dàng.
“Tôi không muốn cậu nhắc đến tên người đàn ông khác khi đang ở bên tôi.”
“Nhưng…”
“Tôi sẽ khiến cậu không còn nghĩ đến những thứ vô bổ nữa.”
Vô bổ ư. Cậu ta nói như thể việc này là điều quan trọng nhất.
Nhưng ý nghĩ ấy chỉ thoáng qua. Liam lại ngậm dương vật cương cứng vào sâu trong cổ họng dùng vòm miệng và lưỡi ép chặt mút mạnh cột thịt chín muồi một cách ngon lành. Ngón tay cắm trong khe hẹp ướt sũng căng gân trên mu bàn tay mạnh bạo chà xát vào thành trong.
“Ưng, ức, a, a…! Ư…! Hức, ư, a!”
Hae Jin rên rỉ giọng điệu mỏng manh như tiếng khóc. Khoái cảm dồn dập chiếm lĩnh đầu óc. Anh không thể nghĩ gì ngoài cảm giác tê sướng. Lý trí dần tan biến như tờ giấy hòa trong nước.
Bàn tay quơ quàng trong không trung nắm lấy tóc Liam. Anh chẳng còn tâm trí nghĩ đến lễ nghĩa nữa mà chỉ mải mê đuổi theo khoái cảm.
Hông tự động lắc qua lại. Nhìn như thể đang đẩy dương vật vào miệng người đàn ông nhưng thực chất là để kéo ngón tay ở phía sau vào sâu hơn. Đó là bản năng của một Omega như Hae Jin. Dường như nhận ra điều đó Liam chỉ khẽ cười rồi theo nhịp lắc hông mà liên tục di chuyển đầu qua lại.
Đến giới hạn rồi. Đùi anh căng cứng. Cử động mạnh đến mức bàn tay đang nắm tóc Liam cũng trượt ra. Hae Jin vội bám chặt mép bàn hông bất chợt bật tới trước và đúng lúc đó Liam mím môi. Áp lực như muốn nổ tung truyền đến. Ngay sau đó cùng với cảm giác cao trào như sét đánh anh bắn tinh nóng bỏng vào miệng của Liam.
“Hư, a, ư, ức…?”
Giọng nói căng thẳng đứt quãng. Chất lỏng cơ thể tuôn ra không ngừng. Như thể một người đã kìm nén quá lâu dòng chảy kéo dài khá lâu.
Haa… Một tiếng thở thỏa mãn bật ra. Nơi ngón tay rút ra để lại cảm giác trống rỗng. Tinh thần mơ màng của Hae Jin dần tỉnh lại, khi tiếng nuốt ực vang lên bên tai. Hae Jin hoảng hốt vội gọi Liam.
“Liam! Sao, sao anh lại nuốt nó.”
“Nó ngon mà. Với lại, giờ cậu mới thấy ngại sao? Trước đây tôi cũng nuốt rồi mà không phải sao.”
“A.”
Chỉ vài tháng trước thôi cả hai cũng đã từng điên cuồng như thú dữ. Ký ức về việc nếm và nuốt chất lỏng cơ thể của nhau khao khát mãnh liệt như thể đang ngấu nghiến món ăn thoáng hiện qua trong đầu Hae Jin. Cậu lúng túng quay mặt đi, khuôn mặt đỏ bừng vì kích động. Liam nhìn anh với vẻ hài lòng rồi đưa môi liếm lấy chất lỏng nhớp nháp dính giữa các ngón tay.
“Vị táo đậm hơn rồi. So với lần trước. Có vẻ như nó… tích tụ khá nhiều nhỉ.”