Đông Chí - Chương 11

5-10 CHAP MỖI NGÀY

Nói là “một cái quán cũng như bao chỗ khác, chẳng có gì đặc biệt” vậy thôi, chứ Nexus thực ra là một club khổng lồ nằm dưới tầng hầm của khách sạn lớn nhất Bucheon, với ba tầng hầm nối tiếp nhau. Khi Tae-seong Group còn mang cái tên Băng Tae-seong, đây cũng chính là nơi Chủ tịch Gu đặt những bước chân đầu tiên để gây dựng mọi thứ.

Nhờ vị trí địa lý và mạng lưới nhân sự được mài giũa qua nhiều năm, đến giờ nơi này vẫn là trung tâm của nhiều công việc không thể phơi ra ánh sáng: rửa tiền từ các nguồn mờ ám, kiểm tra chất lượng hàng trước khi phân phối cho các đại lý, đặc biệt là hàng trắng. Cấu trúc của Tae-seong được sắp đặt để phần lớn việc làm ăn phải đi qua nơi này, bởi vậy không có gì lạ khi Chủ tịch Gu vẫn tự mình quản lý trực tiếp. Chuyện thẩm định IPO lần này chỉ là cái cớ, lý do thật sự có lẽ là sức khỏe lão ngày càng yếu đi.

“Nghe nói cái sòng casino trên tầng cũng sắp được đem ra đấu giá thì phải…”

“Tai con thính nhỉ. Tụi Tây lông tham như chó, ta phải tốn không ít công sức mới dàn xếp được đấy.”

“Nếu khách sạn cũng sắp về tay, thì lẽ ra chủ tịch nên tiếp tục nắm phần đó thì hơn.”

Giọng điệu Seung Hyuk lửng lơ, kèm theo nụ cười nhạt. Khách quan mà nói, đây không phải một đề nghị tệ, nhưng vẫn có một thứ khiến hắn không thể nuốt trôi.

“Tôi có lục sơ qua giấy tờ rồi. Thực tế, người vận hành toàn bộ chỗ đó không phải Chủ tịch, đúng không?”

Câu nói xéo khiến Chủ tịch Gu nheo mắt lại. Lão thở dài, gõ điếu cigar vào gạt tàn, tựa người sâu vào ghế sofa.

“Giờ ta đâu còn sức mà tự quản hết. Jin Hyuk nó đã giúp đỡ cho ta nhiều.”

“Nghe nói thằng giám đốc dưới đó dạo này hay la cà với đám giám đốc ngoài của Tae-seong Trading. Chắc Chủ tịch cũng biết chuyện đó rồi nhỉ.”

“Gu Seung Hyuk.”

Người nãy giờ im lặng, Jin Hyuk, lên tiếng. Ánh mắt như muốn moi tim người khác ra, nhưng Seung Hyuk chỉ thản nhiên nhún vai.

“Thì tôi cũng phải biết Chủ tịch biết đến đâu, để còn tùy cơ ứng biến chứ.”

Hắn tựa người lên lưng ghế, đưa tách trà lên môi, ánh mắt của Jin Hyuk trở nên sắc lẹm, lượn qua lượn lại trên bàn, khiến bầu không khí trong phòng đóng băng. Chủ tịch Gu thở dài, đưa tay xoa trán.

“Thôi đi. Anh trai cậu đâu phải loại đâm sau lưng cha mình. Nó có lý do cả.”

Con số trong tập hồ sơ mà hắn đã xem qua đều chỉ rõ, kẻ thực sự vận hành Nexus chính là Jin Hyuk, không phải Chủ tịch Gu. Nực cười ở chỗ, hồ sơ thậm chí chẳng thèm giấu giếm chuyện đó. Thật buồn cười khi thấy Chủ tịch Gu tin tưởng rằng những gì Jin Hyuk làm chỉ đơn giản là “giúp cha mình” mà không hề hay biết rằng dấu vết của lão đang bị xóa sạch dần, từng chút một. Một con hổ già mất răng, ngỡ mình đang hào phóng ban phát cơ hội, mà không biết bản thân mới là kẻ bị ban phát lòng thương hại.

“Anh cậu dọn sẵn mâm rồi, cậu chỉ cần đặt muỗng vào ăn thôi.”

“Anh tài giỏi thế thì cứ tiếp tục quản đi. Loại vô gốc như tôi, ăn vô khéo nghẹn chết mất.”

“Gu Seung Hyuk.”

Lần này, giọng nói phát ra không phải từ bên cạnh, mà từ phía đối diện. Seung Hyuk quay đầu, nhìn thẳng vào chủ nhân của giọng nói trầm, lạnh ấy.

“Đứng dậy.”

Vẫn giữ gương mặt vô cảm, Jin Hyuk đưa tách trà lên môi, nhấp một ngụm, rồi bắt đầu tháo đồng hồ khỏi cổ tay. Chỉ một hành động nhỏ, ánh mắt Seung Hyuk liền tối sầm lại. Hắn nhìn sang Chủ tịch Gu, nhưng lão chỉ phả khói cigar lên trần nhà, không buồn nhìn lại.

Seung Hyuk liếm mép trong má, bật ra một tiếng cười khẩy.

“Ở đây có nhiều đồ đắt tiền lắm đấy, khoe thói vung tay đánh người của anh không hợp đâu.”

“Tao nói đứng dậy. Đừng để tao phải nhắc lại lần thứ hai.”

Ngay khoảnh khắc Seung Hyuk vừa chống tay định đứng lên, một tiếng “bốp” nặng nề vang lên, đầu hắn bị hất mạnh sang bên, cả thân trên lảo đảo. Ngay lập tức, Jin Hyuk tóm cổ áo hắn, đấm thêm một cú nữa.

Bốp. Rầm.

Mất thăng bằng, Seung Hyuk ngã dúi dụi xuống sàn. Một đôi giày da đen bước tới gần, dừng lại ngay trước mặt hắn. Seung Hyuk khẽ “xì” một tiếng, đưa tay lau vệt máu nơi khóe miệng, chống tay ngồi dậy.

“Ôi chà… Người học thức như anh, mà sao cứ thích dùng nắm đấm thế.”

Trước câu nói của Seung Hyuk, Jin Hyuk buông tay, chỉnh lại áo vest, quay trở về ghế ngồi. Chủ tịch Gu tựa vào thành ghế, híp mắt nhìn xuống Seung Hyuk. Giữa làn khói xám lơ lửng, gương mặt Seung Hyuk hiện ra không hề có chút cảm xúc, như thể được gắn lên từ một lớp mặt nạ. Cảm giác bất an bản năng khiến ánh mắt Chủ tịch Gu trở nên sắc lạnh.

“Jin Hyuk sắp bắt đầu chuẩn bị tiếp quản công ty. Còn mày, Seung Hyuk, tiếp tục ở dưới nước, còn Jin Hyuk sẽ ở trên bề mặt.”

“.......”

“Chúng mày, cả hai, phải cùng nhau kéo cái Tae-seong này đi tiếp.”

Seung Hyuk khẽ bật cười, lau vệt máu nơi khóe miệng bằng mu bàn tay, rồi chống tay xuống sàn, đứng dậy.

“Xem ra chuyện tôi tiếp quản Nexus đã được quyết rồi, mà hình như Chủ tịch cũng hết chuyện để nói rồi nhỉ. Tôi xin phép đi trước.”

“.......”

“Cũng đâu hay ho gì khi người ta kháo nhau rằng ‘Phó giám đốc Gu’ rời khỏi phòng Chủ tịch mà trông như con chó bị đánh què, phải không?”

Dù hai ánh mắt sắc lạnh đang dán chặt vào mình, gương mặt Seung Hyuk vẫn phẳng lặng. Hắn liếm mép trong, vị tanh của máu vẫn còn vương lại, rồi thản nhiên bước về phía cửa.

“Tao sẽ gửi thêm tài liệu Nexus cho mày qua Kwak Tae-sik. Và từ giờ, mày đừng có tự mình vác mặt đến mấy buổi họp nữa. Để mấy đầu mối lởn vởn khắp nơi cũng chẳng mang lại lợi lộc gì đâu.”

Cái buổi orgy (sex tập thể) dưới tầng hầm Nexus hôm trước, Seung Hyuk đã kịp khóa miệng tên quản lý lại. Chủ tịch chắc chắn không thể tự mình biết chuyện đó, thế thì người để lộ ra chỉ có thể là Jin Hyuk. Nghĩa là, trong cái ổ ấy, vẫn còn chuột nhắt dám mon men lảng vảng.

Seung Hyuk đứng trước cửa, khẽ liếc lại, nhìn gương mặt Jin Hyuk đang thản nhiên nhấp trà như thể chưa hề xảy ra chuyện gì. Ngay lúc ấy, vết đau ở bên má mới chậm rãi nhói lên.

“Nếu cần xác minh, hỏi quản lý Kim. Trên đường ra, gọi thư ký Yoon vào đây.”

Tay đặt trên tay nắm cửa, Seung Hyuk khẽ nhếch môi cười, rồi xoay người lại, như thể chợt nhớ ra điều gì.

“Chủ tịch. Tôi sẽ gọi thư ký Yoon vào cho ngài, nhưng lần sau nếu có định ‘gần gũi’ trong phòng này, xin ngài nhẹ tay chút.”

“...Mày nói cái gì?”

“Cũng ngại lắm, anh cả với bố mà lại chia chung... một cái lỗ, nhỡ tụi nó biết thì sao dám ngẩng mặt nhìn người khác.”

Chỉ đến mức đó thôi, cũng đủ là một đòn trả thù hèn mọn mà Seung Hyuk có thể làm với Jin Hyuk lúc này. Hắn tự cười giễu mình vì sự rẻ rúng đó, rồi xoay gót.

“Tôi đi đây.”

Hắn cảm nhận rõ ánh mắt sắc như lưỡi dao đang đâm sau gáy, nhưng mặc kệ, cánh cửa đóng sầm lại. Tiếng “rầm” vừa vang lên, nét cười lạnh trên mặt hắn cũng biến mất không dấu vết.

Seung Hyuk rút điện thoại, gọi cho Tae-sik.

“Tae-sik à, hình như có con chuột nhắt nào đang lảng vảng ở Nexus. Dọn dẹp sạch sẽ một lần đi.”

“Vâng, đại ca. Em sẽ lo liệu ổn thoả.”

“Với cả, điều tra xem Jin Hyuk đang mưu gì ở đó.”

Nghe tiếng trả lời vọng lại, Seung Hyuk nhấc chân bước tiếp. Ngón tay quệt qua khóe miệng, một cơn đau nhói dồn lên giữa trán.

Hắn lau máu dính trên tay áo, từng bước một tiến về phía thang máy. Tiếng giày da nện xuống sàn, vang vọng trong hành lang yên tĩnh.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo