Đông Chí - Chương 12

5-10 CHAP MỖI NGÀY

Việc tìm kẻ tuồn thông tin từ Nexus ra ngoài như con chuột nhắt cũng chẳng mất nhiều thời gian. Tiếng bước chân vọng dọc hành lang dẫn vào phòng giám đốc.

“Thằng nhóc đâu rồi.”

“Bọn em trói nó lại, nhốt trong kho rồi ạ. Nghe nó khai thì hình như chỉ làm theo lệnh từ trên, chắc chỉ là con tốt thí thôi.”

Nhìn thấy Seung Hyuk xoay cổ, cởi áo vest, Tae-sik khẽ nín thở. Khóe miệng gã hơi rách, rõ ràng là dấu tích còn sót lại từ vụ hôm trước tại trụ sở chính. Tae-sik nín thở, đứng thẳng hơn, không dám làm phật ý. Bên trong phòng giám đốc, cảnh tượng chẳng khác gì vừa có cơn bão quét qua. Giấy tờ văng vãi khắp sàn, trên sofa, bàn làm việc, ngăn kéo nào cũng bị lục tung.

Seung Hyuk đứng chống hông quan sát, rồi quăng chiếc áo vest cho Tae-sik giữ, bước về phía kho. Hai gã đàn em đang canh cửa vội cúi đầu, mở cửa ra.

Bên trong, một gã đàn ông đang quỳ run rẩy.

Côp....cộp..cộp....cộp

Tiếng gót giày vang vọng rợn người trong không gian hẹp. Seung Hyuk đứng giữa những gã đàn em đang lặng im như tượng, cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt thằng nhóc đang quỳ. Cơ thể nó run lên bần bật.

“Nghe nói mày bị bắt khi đang lục lọi hồ sơ trong phòng giám đốc?”

“Tôi... tôi chỉ là nhân viên dọn dẹp thôi...”

Nhìn bộ dạng nó bị đánh bầm dập, trói lại, run rẩy, trông cũng đáng thương, nhưng mặt Seung Hyuk không gợn một tia cảm xúc. Hắn đưa tay nâng cằm nó lên nhìn một lúc, rồi thả ra như ném đi. Liếc nhìn khắp căn phòng một cách lười nhác, Seung Hyuk kéo một chiếc ghế sắt lại, ngồi phịch xuống. Hắn rút thuốc, có kẻ nhanh tay châm lửa. Khói thuốc phả ra, hắn nhíu mày khi cơn đau nhói lên ở khóe miệng bị rách.

“Xin... xin tha cho tôi... tôi không biết gì hết...”

“Không biết mà run dữ vậy.”

“Thực... thực sự, thực sự không biết mà...”

“Nhân viên quèn như mày sao biết được tao là ‘Phó giám đốc’ nhỉ.”

Bỏ ngoài tai tiếng khóc lóc van xin, Seung Hyuk phả ra một làn khói dài. Ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn ghế.

“Này.”

“Chẳng phải quản lý Kim cũng đâu có bắt mày phải lôi hết hồ sơ trong tủ ra lau từng cái một đâu, đúng không?”

“Cái... cái đó, từ trước khi tôi vào làm, nó đã... đã như vậy...”

“Xung quanh tao, cái kiểu sạch sẽ thái quá đó, chỉ có mỗi Gu Jin Hyuk thôi.”

Ngay khi cái tên “Gu Jin Hyuk” vừa thốt ra, trên gương mặt đầy sợ hãi kia, thoáng hiện lên nét kinh hãi.

Seung Hyuk khẽ cười, tiếp lời.

“Chắc mày cũng bất ngờ khi nghe tin có sổ sách mà mày không biết nhỉ, dù chắc chắn mày đã lén tuồn hết ra sau lưng quản lý Kim rồi. Tao cũng rợn hết da gà mỗi lần thấy ánh mắt của Goo Jin Hyuk phát cuồng vì tiền đấy.”

“Sao... sao anh biết...”

“Nhưng mày cũng nên nghĩ cho người dọn dẹp một chút chứ.”

Quản lý Kim vốn là tay chân trung thành của Chủ tịch, nên Jin Hyuk cũng không thể tùy tiện động vào. Thằng khốn này chắc chắn là quân cài mới. Chỉ không ngờ thằng chuột nhắt lại ngu đến mức mắc bẫy dễ dàng. Gu Jin Hyuk, mày đúng là làm mưa làm gió ở đây mà chẳng thèm để ý đến ai. Nghĩ đến bộ mặt tự mãn, tự tin đến nực cười của Chủ tịch già, Seung Hyuk khẽ nhếch môi. Hắn xoay bật lửa trong tay, cúi nhìn thằng nhóc đang run rẩy, thấy bộ dạng đó, hắn chắc nó chẳng cần tra cung cũng sẽ khai sạch. Đúng lúc thấy chán, hắn liếc điện thoại.

Một tên đàn em từ ngoài bước vào, đưa thứ gì đó cho hắn.

“Anh, em thấy cái này rơi trong góc phòng giám đốc.”

Thứ đặt vào tay Seung Hyuk là một chiếc ví da cũ, nhỏ. “Của mày à?” – Hắn hỏi một cách hờ hững, vừa mở ra.

Ngay khi tấm CMND hiện ra, đôi mắt hắn lập tức chạm vào một gương mặt quen thuộc in trên ảnh.

“...Ha.”

Tóc đen, thẳng, dài vừa chạm lông mày. Đôi mắt hai mí mỏng, đuôi hơi xếch lên, tạo nên ấn tượng có chút lạnh lùng, nhưng nhờ gương mặt bình thản mà trông tổng thể lại rất ngoan ngoãn, hiền lành. Nốt ruồi lệ ngay dưới mắt phải nổi bật một cách lạ thường. Có lẽ bức ảnh này được chụp không lâu sau khi cậu ta vừa đủ tuổi trưởng thành, gương mặt trong ảnh gần như trùng khớp với ký ức của Seung Hyuk. Những mảnh ký ức cũ kỹ, đã sờn màu, lướt qua trong đầu hắn như một cuộn phim bạc màu.

Seung Hyuk cụp mắt nhìn cái tên “Kwon  Yi Hyun” bên cạnh tấm ảnh, ngón tay cái khẽ vuốt qua bề mặt.

“Ra là thế này... cũng thú vị phết.”

Ngay từ đầu, chuyện ví tiền kèm cả chứng minh thư bị để lại ở hiện trường đã là một sắp đặt lỏng lẻo đến nực cười. Chẳng lẽ không nhận ra rằng chỉ có lũ ngu mới bị cài vào kiểu đó thôi sao? Dù biết rõ  Yi Hyun chẳng liên quan gì đến chuyện này, Seung Hyuk vẫn quay sang Tae-sik, giơ tay ra hiệu.

“Quản lý Kim đâu.”

“Lên trên xác nhận xem chủ ví có đi làm chưa.”

“Bảo lôi xuống đây.”

“Vâng.”

Dù thừa biết  Yi Hyun vô can, hắn vẫn muốn kéo cậu ta đến đây, chỉ để tận mắt nhìn đôi mắt vô cảm đó bị nhuộm đầy kinh ngạc, bối rối, nhục nhã. Cái thái độ giả bộ sạch sẽ, chẳng dính líu gì đến thứ dơ bẩn của thằng nhóc đó, luôn khiến hắn ngứa mắt. Đã là thằng đồng tính bẩn thỉu, còn ra vẻ thanh cao với ai? Vài gã đàn em khẽ gật đầu rồi rời khỏi kho. Seung Hyuk lười nhác rít thêm một hơi thuốc, mắt vẫn cụp xuống nhìn chiếc ví trong tay. Mỗi lần ánh mắt chạm vào khuôn mặt trong ảnh, một cảm giác khó chịu, bức bối, chẳng biết là giận hay ghét, âm ỉ sôi lên nơi bụng dưới. Những mối dây dưa cũ kỹ hắn đã dứt bỏ từ lâu, không muốn lôi ra nhai lại một cách nhục nhã. Vậy mà cứ mỗi lần nhìn thấy gương mặt Kwon  Yi Hyun, sự yên tĩnh trong lòng lại bị khuấy tung lên như váng bẩn nổi trên mặt nước.

Phả ra một làn khói dài, Seung Hyuk nhớ lại gương mặt vô cảm của  Yi Hyun, thứ gương mặt từng nhìn hắn, không hề mang lấy một chút cảm xúc.

Cắm pin sạc dự phòng vào điện thoại, con số 0 hiện rõ trên màn hình.  Yi Hyun nhìn gương mặt phản chiếu trong kính một lúc rồi nhắm mắt, tựa đầu vào tường. Cơn cảm lạnh lảng vảng từ hôm đi cùng Soo Bin hôm đó, hôm nay đè nặng toàn thân. Dù đã uống thuốc, cơn nhức đầu vẫn bủa vây, giống như có ai đó đang cắm một cây đinh nhọn thẳng vào đỉnh đầu.

“Xong việc thì chắc phải ghé bệnh viện... Nhưng giờ này còn bệnh viện nào mở không nhỉ...”

Nghĩ đến việc hôm nay là ngày thường,  Yi Hyun thấy nhẹ cả người. Ít ra thì cậu sẽ không phải chen lấn giữa lũ khách say khướt trong club. Chỉ cần nghĩ đến việc hòa vào tiếng nhạc đinh tai, cậu đã thấy cả người nặng trĩu, dù ca làm còn chưa bắt đầu.

 Yi Hyun thở dài, vuốt mặt, rồi hít sâu, chỉnh lại tư thế.

May mắn là hôm nay không phải ca mở cửa, cũng chẳng có gì cần chuẩn bị đặc biệt. Cài bảng tên lên ngực,  Yi Hyun nghe tiếng giày gấp gáp vang lên từ hành lang.

“Ai thấy anh Hyun chưa? Anh ấy đến chưa?!”

Là giọng của Yoon Jin, lẽ ra giờ này cô đang chuẩn bị mở cửa tầng trên.  Yi Hyun khẽ chau mày. Vốn dĩ mỗi người phụ trách một khu vực khác nhau, không có lý do gì để cô chạy xuống tìm cậu gấp như vậy.

Đảm bảo khóa kỹ tủ đồ,  Yi Hyun rời khỏi phòng nghỉ.

“Anh Hyun!”

Đôi mắt vốn to tròn của Yoon Jin càng mở to hơn khi thấy cậu, rồi nhanh chóng bước đến, túm lấy hai cánh tay cậu.

“Anh... anh gây ra chuyện gì rồi hả?”

“...Chuyện gì?”

“Quản lý đang phát điên lên, bảo phải lôi anh xuống gặp ngay! Mà sao điện thoại anh tắt máy hả?”

“Hết pin...”

 Yi Hyun khẽ nhíu mày. Cậu chẳng thể nghĩ ra chuyện gì có thể khiến quản lý tìm mình đến vậy. Cậu đâu phải loại người đi chèo kéo khách trên sàn, cũng chẳng phải kẻ buôn thuốc phiện kiểu Soo Bin. Công việc của cậu ở đây, cũng chỉ là mấy việc lặt vặt, tạp vụ. Chẳng có lý do gì để quản lý phải đích thân gọi cậu xuống.

“Chuyện gì vậy?”

“Em cũng không biết! Nhưng em chưa từng thấy quản lý tái mặt như vậy, lại còn chỉ tìm mỗi mình anh nữa. Anh không đoán được gì à?”

Thoáng qua trong đầu  Yi Hyun là gương mặt của Gu Seung Hyuk, người cậu đã nhìn thấy ở phòng VIP dưới tầng hầm hôm nọ. Nhưng chuyện đó cũng qua lâu rồi, nếu hắn muốn làm gì thì đã làm từ sớm. Đầu lại nhói lên.  Yi Hyun cụp mắt, mím môi một chút rồi lắc đầu. Yoon Jin nhìn gương mặt nhợt nhạt của cậu, lo lắng giục.

“Kỳ lạ thật đấy... Quản lý có bao giờ đích thân tìm nhân viên đâu. Thôi, anh mau xuống đi, kẻo bị bắt lỗi.”

Cô còn chưa nói hết câu, ánh mắt đã lướt qua vai  Yi Hyun, hướng về phía sau.

Trước khi  Yi Hyun kịp quay lại, một giọng nói khàn, trễ nải vang ngay bên tai cậu.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo