Đông Chí - Chương 13

5-10 CHAP MỖI NGÀY

“Ôi trời... tôi cứ thắc mắc sao quản lý Kim mãi không lôi xuống, thì ra cậu đây đang ngồi tán dóc à.”

 Yi Hyun từ từ quay đầu về phía phát ra giọng nói. Trước mặt cậu là mấy gã đàn ông lực lưỡng, đồng phục đen từ trên xuống dưới. Gã đứng đầu nhai kẹo cao su nhóp nhép, mỗi lần cử động cổ, sợi dây chuyền vàng to tướng trên cổ hắn lại loé lên dưới ánh đèn.

“Cưng ơi, đang làm gì ở đây với cô em xinh đẹp thế?”

Đám người này, kiểu người chỉ xuất hiện trong mấy bộ phim noir lỗi thời, bắt đầu lảng vảng trong club vài tuần gần đây. Chúng đi khắp nơi với thái độ ngang ngược, chẳng ai trong số các bảo vệ dám cản. Sau khi thấy quản lý cũng phải cúi đầu trước chúng, đến cả nhân viên cũng chẳng dám hó hé.

“Ơ, anh... anh Hyun, v-vậy em... em phải lên tầng chuẩn bị mở cửa trước đây...”

Yoon Jin, với ánh mắt lúng túng, cười gượng rồi lùi bước. Cô kéo theo mấy nhân viên thời vụ khác, nhanh chóng rút khỏi chỗ đó. Một gã trong nhóm huýt sáo khi nhìn theo bóng lưng Yoon Jin rời đi, rồi cả lũ vừa cười khẩy vừa nhai kẹo cao su, tiến lại gần  Yi Hyun.

“Này nhóc. Đại ca muốn gặp cậu một lát, nghe chưa?”

"Một cánh tay nặng trĩu đặt lên vai khiến mùi nước hoa rẻ tiền lẫn mùi thuốc lá hăng hắc bất ngờ ập tới.

 Yi Hyun nhìn chằm chằm vào đầu ngón út cụt lủn, nơi lẽ ra phải có móng tay, rồi từ từ khép mắt lại, mở ra lần nữa." Một lần chạm mặt tình cờ với mối nợ cũ đã quá đủ. Lần trước có thể coi là tai nạn, nhưng đến lần thứ hai thì không thể bỏ qua được nữa. Lại muốn kiếm chuyện gì đây? Hay lại định kiếm cớ gây sự như lần trước? Chán sống hay sao mà cứ lảng vảng trước mặt cậu.  Yi Hyun khẽ nhíu mày, rồi dứt khoát hất mạnh tay gã ra, tiếng “bốp” vang lên rõ ràng trong không khí.

“Ồ? Thằng này, cáu nhỉ.”

Hành động ấy của  Yi Hyun lại khiến bọn đàn ông cười khẩy. Chúng liếc mắt ra hiệu cho nhau, khúc khích cười, còn  Yi Hyun chỉ lặng lẽ ngẩng lên nhìn rồi xoay người bước đi. Đám đàn ông lập tức nhăn mặt, túm chặt lấy một bên cánh tay cậu.

“Này, này. Tao nói tử tế rồi mà mày còn định đi đâu hả, thằng khốn.”

Cánh tay bị bóp chặt đau nhói. Cậu thử giật tay ra, nhưng bàn tay đang giữ chỉ siết mạnh hơn.  Yi Hyun ngẩng lên, trừng mắt nhìn bọn chúng. Thấy vậy, lũ đàn ông chỉ cười khẩy như thể chẳng hiểu nổi cậu đang làm trò gì.

“Ha... Thằng này lá gan to đấy nhỉ? Nhìn gì dữ vậy? Mày với thằng nhãi kia liên kết với nhau lục lọi phòng giám đốc, bị bắt cả rồi còn dám trừng mắt hả?”

“...Gì cơ?”

 Yi Hyun không kịp phản ứng trước câu nói ngoài dự đoán, nhưng chúng chẳng buồn trả lời, chỉ nắm chặt tay cậu, lôi đi xồng xộc. Dù cậu có giãy giụa, chúng cũng không buông, vừa lôi cậu đi vừa gọi điện cho ai đó, báo rằng đã bắt được  Yi Hyun, đang đưa xuống. Đến mức này,  Yi Hyun cũng chỉ có thể bỏ cuộc. Cậu chẳng hiểu “lục lọi phòng giám đốc” là chuyện quái gì, nhưng nếu cậu chạy trốn ngay bây giờ, e là càng bị nghi ngờ hơn. Cậu cắn chặt môi dưới đến mức trắng bệch, bàn tay siết chặt rồi dần buông lỏng. Một gã lướt mắt xuống nhìn cậu.  Yi Hyun thì thào bằng giọng khàn khàn.

“Biết rồi, buông tay ra đi.”

“…”

“Tôi không chạy đâu, buông ra đi.”

Gương mặt trắng đến trong suốt ấy vì bị giằng kéo mà hơi ửng đỏ. Vẻ cam chịu ấy thoáng khiến cậu trông có phần thảm thương. Thấy vậy, gã đàn ông đang giữ chặt cánh tay  Yi Hyun vô thức nới lỏng lực tay. Đó là phản xạ chẳng kịp ý thức của hắn.

*****

Nơi  Yi Hyun bị dẫn đến theo sau bọn đàn ông là một văn phòng nằm sâu trong góc tầng hầm B2. Dù không gắn bảng tên, nhưng vì là nơi ông chủ thường lui tới nên nhân viên trong club vẫn quen miệng gọi đây là “phòng giám đốc.”

Bên trong bừa bộn hệt như vừa bị trộm lục lọi, mấy gã bảo vệ đang lúi húi nhặt nhạnh giấy tờ rơi vãi dưới sàn. Đám đàn ông đi trước dường như chẳng bận tâm đến cảnh lộn xộn ấy, cứ thế sải bước vào.  Yi Hyun vẫn giữ cảnh giác, đi cách bọn họ chừng ba bước rồi dừng lại. Cậu không thể đoán ra lý do vì sao nói là Seung Hyuk gọi, nhưng lại dẫn cậu đến một “phòng giám đốc” không có ai ở bên trong.  Yi Hyun khựng lại, đôi mắt ánh lên sự cảnh giác khi nhìn bọn họ. Nhưng trái với nỗi lo sẽ bị giở trò gì, đích đến của bọn họ lại là cánh cửa kho nhỏ gắn trên bức tường phía sau bàn làm việc.

Cốc cốc.

Việc chúng dừng lại gõ cửa căn phòng kho, trong khi bước vào phòng giám đốc còn chẳng thèm gõ, trông thật nực cười. Dù bên trong chẳng có lấy một lời đáp lại, bọn chúng cũng chỉ đợi một nhịp rồi đẩy tay nắm cửa. Ngay khi cánh cửa vừa mở ra, hơi ẩm mốc và luồng không khí lạnh lẽo liền phả thẳng vào mặt. Cảm giác bất an ập đến khiến  Yi Hyun khựng bước, nhưng một kẻ phía sau đã đẩy mạnh lưng cậu về phía trước.

Keeeeeeecch— Rầm!

Âm thanh chói tai vang vọng khắp phòng, chiếc đèn huỳnh quang cũ trên trần đong đưa. Trong ánh sáng nhấp nháy ấy, thứ đầu tiên  Yi Hyun nhìn thấy là một bóng người đang ngồi co ro giữa sàn.

“Đại ca, dẫn tới rồi.”

Một giọng nói cất lên, và Goo Seung Hyuk ngẩng đầu. Ánh đèn đỏ từ chiếc lò sưởi phản chiếu lên khuôn mặt góc cạnh của hắn, khiến từng đường nét trở nên rực rỡ, đáng sợ.  Yi Hyun bất giác nuốt nước bọt, siết chặt tay.

Bịch.

Seung Hyuk buông cổ áo người đang bị túm, chậm rãi đứng dậy. Ánh mắt vô cảm, lười nhác, quét từ đầu đến chân  Yi Hyun. Cậu nghiến răng.

“Khụ, khụ... khặc...”

Tiếng ho khục khặc đầy đau đớn của ai đó đã phá tan bầu không khí nặng nề vốn đang im ắng một cách bất thường.  Yi Hyun cụp mắt, tránh ánh nhìn vẫn đang đối diện mình từ nãy giờ. Lúc ấy cậu mới nhận ra người đang bị Gu Seung Hyuk túm cổ áo từ nãy đến giờ chính là cậu nhân viên làm thêm trẻ tuổi mà cậu quen. Cậu ta nằm đó, bê bết máu, miệng trào ra thứ bọt trong suốt lẫn lộn với máu, những ngón tay bám đầy bụi xi măng cào vào sàn lạnh xám xịt. Trong khoảnh khắc ngước lên, đôi mắt cậu ta mờ đục, vô hồn, bắt gặp ánh mắt của  Yi Hyun.

“Ư, khụ… khục…”

“Kim… Jin Seok?”

Mỗi lần nhìn Jin Seok, đứa đã bỏ ngang trường đại học mình thi đỗ chỉ để ra ngoài lăn lộn gom góp vốn khởi nghiệp,  Yi Hyun lại lờ mờ nhớ đến quãng đời đầu hai mươi tuổi của chính mình. Có lẽ vì nghĩ đến điều đó nên thỉnh thoảng cậu mới gói cho cậu ta ít hoa quả còn thừa trong bếp đem về.

“Kim Jin Seok? Cái gì vậy, chuyện quái gì xảy ra vậy? Kim Jin Seok!”

Bất giác quên mất xung quanh còn những ánh mắt đang dõi theo mình,  Yi Hyun hốt hoảng lao tới, quỳ sụp xuống bên cạnh Jin Seok. Gu Seung Hyuk đứng bên cạnh, lạnh lùng nhìn xuống cảnh đó, chậm rãi rút một điếu thuốc từ túi trong áo khoác ra, ngậm lên miệng.

"Lại gặp nhau rồi này."

"“Dậy đi, Jin Seok…! Cậu nghe thấy tôi không? Nhìn tôi đây…!”

“Ư….”

Đôi mắt Jin Seok cứ giật giật, đảo ngược lên, miệng vẫn không ngừng trào ra bọt lẫn máu. Nhìn tình hình nghiêm trọng hơn mình nghĩ,  Yi Hyun run tay giữ lấy đầu Jin Seok để cậu ta khỏi ngửa nghiêng, nhưng khuôn mặt yếu ớt đó vẫn cứ lật sang một bên. Lúc đó, một tràng cười thấp thoáng vang lên từ phía sau. Đám đàn em đang đứng dựa vào tường liếc nhìn nét mặt của Gu Seung Hyuk, rồi lập tức im lặng.

“Người ta chào hỏi mà chẳng buồn đáp lại.”

Giọng nói nghe có vẻ bâng quơ, nhưng rõ ràng đang mỉa mai. Không muốn rơi vào bẫy khiêu khích,  Yi Hyun cắn mạnh vào môi dưới, rồi khẽ thở ra, luồn tay xuống dưới cánh tay Jin Seok, gắng gượng nhấc cậu ta dậy. Cơ thể một người trưởng thành khi mất hết sức lực nặng hơn  Yi Hyun tưởng. Khi cậu vừa xoay người đỡ Jin Seok đứng lên, Seung Hyuk đã bước tới, nở nụ cười nhạt, chắn ngay trước mặt cậu.


 Yi Hyun nhìn hắn, ánh mắt sắc lạnh, gằn từng tia phẫn nộ.

“Tránh ra.”

“Bọn tôi còn chưa nói chuyện xong với cậu ta. Xin lỗi, nhưng cậu phải đặt nó xuống lại thôi.”

“Anh làm người ta ra nông nỗi này rồi mà còn nói được mấy lời đó à?”

“Bọn tôi đã làm nó ra thế đấy, giờ cậu khóc lóc thì chỉ buồn cười thêm thôi.”

Cơ thể Jin Seok, bám nặng trên vai  Yi Hyun, bắt đầu co giật từng chặp.

Cậu sợ lỡ như cứ thế này mà Jin Seok xảy ra chuyện thì biết làm sao.

Mỗi nhịp run bần bật từ cơ thể đang kiệt sức ấy truyền thẳng xuống vai, khiến  Yi Hyun càng thêm lo lắng. Trái ngược với sự gấp gáp của cậu, Seung Hyuk lại vô cùng ung dung. Hắn cứ tủm tỉm cười, như thể đang thưởng thức một trò tiêu khiển thú vị, thái độ đùa cợt với tính mạng người khác khiến đầu  Yi Hyun lạnh toát.

“Cảnh này, hình như tôi từng thấy ở đâu rồi thì phải, đúng không?”

Seung Hyuk bật lửa, tạch tạch, ánh mắt giễu cợt.

 Yi Hyun cũng có một ký ức cũ đang hiện lên, nhưng cậu nuốt xuống, chỉ khẽ nhả giọng.

“……Chuyện này vui lắm sao?”

“Nếu là cậu, cậu không thấy vui chắc? Một thằng đến thân mình còn lo không xong mà còn bày đặt đi lo cho người khác, nhìn mắc cười không?”

Góc hàm dưới  Yi Hyun khẽ căng lên rồi hạ xuống. Cậu không muốn, cũng không có thời gian đứng đây đôi co với Seung Hyuk.  Yi Hyun dứt khoát quay mặt đi, siết chặt tay đỡ Jin Seok, khập khiễng bước về phía cửa. Đám đàn em đứng chắn trước cửa lập tức cảnh giác, ánh mắt chúng dõi theo từng bước chân của cậu.

“Ha… Thật biết cách làm tôi thấy thú vị đấy.”

“…….”



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo