Đông Chí - Chương 158

5-10 CHAP MỖI NGÀY

Seung Hyuk sải bước nhanh qua hành lang xám lạnh. Tae Sik lặng lẽ theo sát phía sau, và ngay khi cậu ấy vừa đến xe, anh ta liền nhanh tay mở cửa sau cho cậu.

Vòng qua đầu xe, Tae Sik ngồi vào ghế lái, liếc nhìn Seung Hyuk qua gương chiếu hậu. Tưởng rằng lúc này cậu sẽ tỏ ra nhẹ nhõm, nhưng gương mặt Seung Hyuk lại mang một vẻ u ám khó tả. Tae Sik khẽ đảo lưỡi trong miệng, ngẫm nghĩ một lúc, rồi như đã hạ quyết tâm, cắn chặt môi, lấy một tập hồ sơ đặt ở ghế phụ đưa cho Seung Hyuk.

“Đây là tài liệu điều tra hành tung của Lee Chan Yang, theo chỉ thị của anh.”

Seung Hyuk cúi mắt nhìn tập hồ sơ cứng đang nằm trong tay mình, thoáng lưỡng lự. Bởi cậu biết, bên trong đó có thể chứa đựng một câu chuyện khác liên quan đến Kwon Yi Hyun – người mà bấy lâu nay cậu đã cố tình làm ngơ, và vì thế, đôi tay cậu chợt khựng lại, không muốn mở ra ngay lập tức.

Nhưng sự do dự ấy cũng không kéo dài. Seung Hyuk mở hồ sơ ra, lật trang bìa lên. Bên trong, chỉ có vài dòng ngắn gọn được ghi lại.

“Đúng như Gu Jin Hyuk đã nói, Lee Chan Yang thực sự đã quay lại cảnh giết người ngày hôm ấy. Nhưng trước đó, cậu ta đã có hành vi bắt nạt Yi Hyun trong một thời gian dài. Vì chuyện xảy ra từ chín năm trước nên những người xung quanh không nhớ chi tiết, nhưng tất cả đều kể rằng Yi Hyun đã ngoan ngoãn nghe lời Lee Chan Yang vì bị hắn ta nắm thóp. Theo suy đoán, Lee Chan Yang đã biết về xu hướng giới tính của Yi Hyun từ trước đó.”

Những ký ức cũ mờ nhạt từ chín năm trước lướt qua trong đầu Seung Hyuk. Hình ảnh Yi Hyun, dù mang vẻ không mấy thoải mái, vẫn ở bên cạnh Chan Yang, và cả chính bản thân cậu, khi ấy chỉ biết nổi giận, trút cáu lên Yi Hyun vì sự bất lực, vì sự khó hiểu, vì sự ghen tuông vô thức khi nhìn cảnh đó.

“Không rõ hắn ta đã làm cách nào, nhưng đúng là Kwon Yi Hyun đã lấy lại được bản gốc video từ tay Lee Chan Yang. Chúng tôi không biết sau đó cậu ấy xử lý ra sao, nhưng đúng như cậu nói, video đó không rơi vào tay Gu Jin Hyuk. Có vẻ như Jin Hyuk chỉ nghe Chan Yang kể lại rồi đem ra hăm dọa Yi Hyun thôi. Còn Yi Hyun thì đã tin lời hứa rằng nếu làm theo, cậu ấy sẽ được trả lại đoạn video.”

Một tiếng thở dài bật ra vô thức, Seung Hyuk đưa tay che mắt. Ngày cậu xông vào hang ổ của Lee Chan Yang chín năm trước, khung cảnh còn in rõ trong đầu cậu nhất chính là dáng vẻ Yi Hyun bò lê dưới sàn, tuyệt vọng nhặt lại chiếc điện thoại.

Khi ấy, dù đầu óc mụ mị vì giận dữ, cậu đã nghĩ rằng Yi Hyun đã ngủ với Chan Yang, thậm chí còn để bị quay clip lại chỉ vì ham muốn thấp hèn. Vậy mà, tất cả chỉ là Yi Hyun cố giữ lại một đoạn video có thể hủy hoại cả cuộc đời Seung Hyuk.

Nghe rằng Yi Hyun đã hai lần liều mạng vì mình, trước mắt Seung Hyuk tối sầm, toàn thân như run lên vì hối hận. Từng câu từng chữ cay nghiệt cậu đã ném vào mặt Yi Hyun, từng hành động tàn nhẫn cậu đã làm, ào ạt lướt qua tâm trí, khiến nắm tay cậu siết chặt đến mức khớp xương kêu răng rắc.

“Lee Chan Yang chín năm trước rơi vào hôn mê, tỉnh lại sau một tháng, và mất gần một năm mới hồi phục hoàn toàn. Cuối cùng, hắn ta không thể tốt nghiệp cấp ba, chỉ đi loanh quanh làm mấy việc cho vay nặng lãi cùng mấy gã anh chị quen biết. Nhưng sau khi gặp Gu Jin Hyuk, hành tung hắn ta cũng trở nên mờ mịt.”

“………”

“Có lẽ phía Gu Jin Hyuk đã ra tay rồi.”

Đúng như Tae Sik nói, cuộc đời Lee Chan Yang chỉ gói gọn trong một đoạn ngắn ngủn chưa đầy nửa trang giấy A4, chẳng có gì đáng giá. Nghĩ đến việc vì một thằng cặn bã như thế mà Yi Hyun đã phải sống trong đau đớn suốt những năm tháng tuổi trẻ, Seung Hyuk chỉ muốn ngay bây giờ lôi thằng khốn đó ra, nghiền nát từng khúc xương cho hả giận.

Nhưng rồi, cậu lại tự hỏi, đến giờ phút này, liệu mình còn đủ tư cách để làm điều đó cho Yi Hyun không.

Một điều Seung Hyuk chắc chắn, đó là cuộc đời của Kwon Yi Hyun có lẽ đã tốt hơn nếu không có một kẻ như cậu xuất hiện trong đó. Thế nhưng, dù là chín năm trước hay bây giờ, Yi Hyun vẫn luôn lựa chọn ở lại bên cạnh cậu đến cùng. Chính điều đó vừa khiến Seung Hyuk cảm thấy thảm hại, vừa khiến trong lòng cậu trào dâng một ngọn lửa nóng rát.

Seung Hyuk gập tập hồ sơ lại, ném xuống ghế bên cạnh như thể không muốn nhìn thêm nữa, rồi ngửa đầu tựa ra sau ghế. Thấy sắc mặt cậu chợt tối sầm lại, Tae Sik lập tức hỏi nhanh, giọng kính cẩn:

“Bây giờ tôi đưa anh đi đâu đây?”

Seung Hyuk lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt dõi theo những dãy nhà và ánh đèn đang vụt qua nhanh chóng, rồi khẽ mở miệng:

“Đến quán canh lòng lợn Mujin. Ở đó, Yi Hyun đang làm thêm. Đến đó đi.”

Chiếc xe rẽ ra khỏi bãi đỗ, lăn bánh êm ái vào đường lớn. Seung Hyuk chỉ im lặng nhìn khung cảnh lướt qua bên ngoài, trong đầu từng việc cậu đã làm với Yi Hyun hiện lại rõ ràng, như những vết cứa từng nhát, từng nhát một.

Tae Sik, quan sát sắc mặt Seung Hyuk qua gương chiếu hậu, khẽ mở miệng, cố đổi không khí nặng nề trong xe:

“Nhưng mà này, anh..Thực sự tính dừng lại mọi thứ thế này sao, ổn chứ?”

Ánh mắt Seung Hyuk chậm rãi chuyển sang phía gương, chạm vào ánh mắt Tae Sik đang lén quan sát cậu qua khe gương. Nhìn bộ dạng Tae Sik len lén dò xét mình, Seung Hyuk khẽ bật cười, rồi cất giọng:

“Sao? Nghĩ đến cảnh trở thành kẻ thất nghiệp, cậu tiếc à?”

“Không phải vậy... Chỉ là, tôi đang nghĩ, anh không thấy tiếc nuối gì thật sao.”

Như Tae Sik nói, kể từ khi được nhận nuôi, cả cuộc đời Seung Hyuk đã bị hy sinh vì Tae-seong, vì Gu Jin Hyuk và chủ tịch Gu. Giờ khi cả Gu Jin Hyuk lẫn chủ tịch Gu đều đã biến mất, cậu hoàn toàn có đủ lý do để tiếp quản vị trí ấy, thực tế cũng đã có những thành viên hội đồng quản trị tìm đến tiếp cận cậu với cùng ý định đó.

Nhưng, không hiểu sao, cậu không thấy có một chút ham muốn nào.

“Dù sao thì... từ đầu, nó cũng chưa từng là của tôi.”

Sau câu nói ấy, một thoáng im lặng phủ xuống không gian trong xe. Tae Sik dường như định im lặng, nhưng rồi lại mở miệng, cố gắng đổi sang một chủ đề khác.

“Vậy... anh tính xử lý mấy anh em dưới trướng thế nào đây?”

Câu hỏi ấy khiến Seung Hyuk cũng không thể trả lời ngay, chỉ im lặng một lúc. Thực ra, chuyện phải cùng lúc cắt đứt với những người đã theo mình bấy lâu nay cũng là điều khiến cậu bận tâm không ít. Seung Hyuk nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi cuối cùng cũng thở ra, cất giọng nói câu mà cậu đã cân nhắc suốt mấy ngày qua.

“Những ai muốn rời đi thì cho họ một khoản hậu hĩnh rồi để họ rút. Còn những ai muốn ở lại, cậu chăm lo họ giúp tôi.”

“...Anh?”

“Tôi sẽ mở cho cậu một công ty logistics nhỏ ở tỉnh. Đừng làm mấy chuyện vớ vẩn nữa, sống yên ổn ở đó đi. Cậu cũng không thể mãi thế này được.”

Tae Sik không trả lời, chỉ siết chặt tay lái, rồi đạp ga khi đèn giao thông đổi màu. Một lát sau, bên phía tay phải, tấm biển có dòng chữ “Quán lòng Mujin” bắt đầu hiện ra trước mắt.

Tae Sik từ từ giảm tốc, cho xe dừng hẳn trước quán. Trước khi Seung Hyuk mở cửa bước xuống, cậu ấy khẽ mở miệng, giọng nhỏ, gần như nghẹn lại.

“……Cảm ơn anh, đại ca.”

Nghe vậy, Seung Hyuk khẽ thở ra một tiếng, như tiếng gió rò qua kẽ môi, rồi không trả lời, chỉ lặng lẽ mở cửa xe.

Ngay khi bước ra ngoài, cơn gió mùa đông lạnh buốt như lưỡi dao lập tức len qua cổ áo, cắt vào da thịt cậu. Qua lớp kính cửa mờ hơi nước của quán trước mặt, cậu có thể thấy Yi Hyun đang cúi đầu nhận order từ khách, dáng người nhỏ bé lọt thỏm trong ánh đèn vàng ấm.

Có lẽ vì mấy dấu vết mình để lại trên người cậu ấy hôm qua, hôm nay Yi Hyun mặc một chiếc áo len cổ lọ đen kéo lên tận cổ. Nhìn thấy vậy, trên gương mặt Seung Hyuk thoáng hiện lên một nụ cười hài lòng. Seung Hyuk lặng lẽ xoay người, để lại chiếc xe đang xa dần phía sau, rồi bước tới cánh cửa kính của quán.

Leng keng.

Tiếng chuông treo trên cửa khẽ rung lên khi cánh cửa mở ra, kéo theo giọng nói đều đều của Yi Hyun vang lên trong không gian quán.

“Xin chào quý khách. Đi mấy ngườ—”

Nhưng cậu ấy không nói hết câu. Vừa nhìn thấy Seung Hyuk, Yi Hyun lập tức ngậm miệng lại. Thấy cảnh đó, Seung Hyuk nở một nụ cười khẽ, còn Yi Hyun thì hốt hoảng đảo mắt nhìn quanh một vòng, rồi nhanh chóng bước tới gần cậu, hạ giọng thì thầm như mắng.

“Cậu làm cái gì vậy. Đây là chỗ tôi làm việc đó.”

“Ai nói gì đâu? Tôi cũng chỉ tới ăn canh lòng thôi mà. Mà chỗ này tiếp khách kiểu gì kỳ vậy?”

Nghe Seung Hyuk trả lời ngang phè, Yi Hyun trừng mắt lườm cậu, rồi không nói thêm lời nào, kéo Seung Hyuk về phía chiếc bàn trong cùng quán. Cậu liếc nhìn các cô dì trong quán một lượt, rồi mới khẽ thở ra hỏi.

“Cậu ăn gì.”

“Cho tôi phần thường là được.”

Yi Hyun vẫn cắn nhẹ môi dưới, bộ dạng rõ ràng là vẫn không vừa ý việc Seung Hyuk tới đây. Cậu liếc Seung Hyuk bằng ánh mắt hậm hực, rồi xoay người định bước về phía bếp. Nhưng ngay lúc đó, Seung Hyuk khẽ đưa tay nắm lấy cổ tay Yi Hyun, giữ lại mà không siết mạnh.

“Cậu đã ăn gì chưa?”

“………Giờ này rồi còn hỏi, tôi ăn rồi.”

“Còn ngủ thì sao. Lại ngủ tới trưa rồi mới dậy hả?”

Giọng hỏi mềm đến mức không chỉ dịu dàng mà còn nghe như quan tâm thật lòng khiến Yi Hyun khẽ ngước lên nhìn Seung Hyuk bằng ánh mắt khó hiểu. Rồi khi cậu nhận ra ánh mắt Seung Hyuk nhìn mình hôm nay khác mọi khi, Yi Hyun khẽ nhíu mày, dè dặt hỏi.

“Gu Seung Hyuk, có chuyện gì à?”

“......”

“Cậu hôm nay thật sự vừa đi viếng tang ai về sao?”

Khuôn mặt Yi Hyun hiện rõ sự lo lắng, khiến Seung Hyuk bất giác nhớ lại những nơi cậu vừa ghé qua hôm nay, rồi không nhịn được khẽ bật ra một tiếng cười nhạt. Vừa cười, Seung Hyuk vừa dùng ngón tay khẽ vuốt nhẹ cổ tay Yi Hyun mà cậu vẫn đang nắm, rồi chậm rãi nói.

“Sao, thấy lạ lắm hả.”

“Chỉ là... cậu không hay làm mấy chuyện kiểu này.”

Nghe Yi Hyun nói vậy, Seung Hyuk lại một lần nữa nhớ tới những chuyện đã qua, đưa tay lên khẽ day chân mày. Cậu ấy hạ mắt xuống, trên gương mặt thoáng qua một nét biểu cảm khó tả, rồi đôi môi đang mím chặt khẽ nhếch lên một bên, cất giọng.

“Tôi nói rồi còn gì. Tập quen dần đi.”

Nghe vậy, Yi Hyun chỉ lặng im mím môi. Khuôn mặt cậu hiện rõ vẻ “có gì đó mờ ám nhưng thôi kệ”. Yi Hyun nhẹ nhàng xoay cổ tay ra khỏi bàn tay Seung Hyuk đang nắm, rồi quay người đi về phía bếp. Seung Hyuk lặng lẽ nhìn theo tấm lưng gầy của Yi Hyun đang dần khuất xa trước mắt mình.

Khuôn mặt Yi Hyun vẫn bình thản ngay cả khi cậu mang nước đến cho các bàn khác. So với lần đầu Seung Hyuk gặp lại cậu ở club, có lẽ trông cậu gầy đi đôi chút, nhưng bầu không khí đặc trưng của cậu thì vẫn không thay đổi. Seung Hyuk chẳng thèm để mắt đến bát súp lòng được ai đó mang ra, ánh mắt cậu ta chỉ dõi theo mỗi Yi Hyun đang tất bật qua lại trong quán.

Phải một lúc lâu sau Yi Hyun mới quay lại bàn của Seung Hyuk. Không rõ có phải cố ý không, nhưng suốt lúc làm việc, Yi Hyun chưa từng một lần liếc nhìn về phía cậu. Sau khi cúi chào những người làm cùng và khoác áo khoác lên, Yi Hyun bước lại gần Seung Hyuk với vẻ hơi ngập ngừng.

“Sao không ăn hết súp lòng? Quán này làm ngon lắm mà.”

“Tôi muốn ăn tối với cậu. Xong rồi thì đi thôi.”

Seung Hyuk nắm lấy tay Yi Hyun, kéo cậu ra ngoài quán. Dù Yi Hyun có hơi lúng túng khẽ động đậy tay, Seung Hyuk cũng chẳng buông, ngón tay vẫn đan chặt.

“Muốn ăn gì nào.”

“...Tôi phải về thôi. Chưa cho mèo ăn.”

“Mèo?”

“Con mèo hồi tôi còn đi học nuôi ấy, từng gửi nhờ chị một thời gian, giờ tôi đón về lại rồi.”

Nghe Yi Hyun nói vậy, Seung Hyuk khẽ bật cười, giọng lẩm bẩm nhẹ đến mức không rõ có phải đang nói với chính mình không.

“Nuôi cũng phải nuôi thứ y chang mình nhỉ.”

Ngữ điệu không hề mang vẻ giễu cợt, mà chỉ như một câu lẩm bẩm vu vơ. Yi Hyun ngước lên nhìn Seung Hyuk, khuôn mặt cậu ta vẫn không khác mọi khi, nhưng bầu không khí quanh người lại lặng đi lạ thường khiến Yi Hyun khẽ bận tâm. Cắn nhẹ môi, cúi mắt xuống, Yi Hyun bước một bước rồi khẽ nói nhỏ:

“Trên đường về, ghé siêu thị nhé. Tôi cần mua ít đồ.”

“Gì vậy.”

“Lúc... sinh nhật cậu.”

“......”

“Tôi cứ thấy áy náy vì hôm đó không nấu canh rong biển cho cậu. Giờ chỉ cần mua rong biển thôi, mấy thứ khác tôi có sẵn.”

Vừa dứt lời, bàn tay đang nắm lấy tay Yi Hyun của Seung Hyuk siết chặt hơn. Cậu ấy cắn chặt răng đến mức cơ quai hàm gồ lên rõ. Seung Hyuk cắn mạnh má trong, như đang nghĩ điều gì đó, rồi cất giọng trầm thấp.

“Để lần sau.”

“......”

“Lần sau nấu cho tôi. Chúng ta còn nhiều thời gian mà, đúng không?”

Chỉ riêng việc cậu và Gu Seung Hyuk giờ được gắn với nhau bằng từ “chúng ta” thôi cũng khiến tay Yi Hyun hơi run lên vì nhột nhạt. Cậu siết chặt bàn tay còn lại thành nắm đấm để kiềm lại nhịp tim đang đập thình thịch, nhưng không thể làm gì với cảm giác đang lan tỏa khắp ngực. Yi Hyun chỉ lặng lẽ gật đầu, rồi bước tiếp.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo