5-10 CHAP MỖI NGÀY
Bầu trời u ám như thể tuyết có thể rơi bất cứ lúc nào, mặt đường đóng băng trắng xóa khiến đường đi vô cùng trơn trượt. Yi Hyun nắm tay Seung Hyuk, cả hai chậm rãi bước đi, thì từ phía đối diện, một người đàn ông đang đạp xe với tốc độ khá nhanh lao tới. Người đó còn đang đeo tai nghe, vô tư đạp xe mà không quan sát xung quanh.
Ánh mắt Yi Hyun vô thức liếc xuống, cậu nhìn thấy một đống tuyết mà mấy cô chú lao công đã gom lại ven đường, liền khẽ nhíu mày. Ở góc độ của người đi xe đạp, đống tuyết ấy hoàn toàn khuất tầm nhìn. Trớ trêu thay, hướng di chuyển của xe đạp lại đúng ngay phía bên phải của Seung Hyuk, Yi Hyun lập tức nắm lấy cánh tay Seung Hyuk, kéo lại.
Nhưng ngay khi cơn dự cảm chẳng lành vừa thoáng qua, chiếc xe đạp lảo đảo tránh đống tuyết, mất lái và lao thẳng về phía hai người. Yi Hyun theo phản xạ kéo mạnh Seung Hyuk về phía mình, và thay vào vị trí Seung Hyuk vừa đứng, chính cậu ngã xuống đất. Ngay lập tức, một cơn đau nhói buốt truyền từ cổ chân lên.
“Ưm...!”
“Yi Hyun!”
Seung Hyuk, hiếm khi nào lộ vẻ hoảng hốt, lập tức đỡ Yi Hyun dậy trong một lần kéo, gương mặt cậu ta nhăn lại đầy giận dữ khi trừng mắt nhìn chiếc xe đạp vừa phóng đi mà không một lời xin lỗi. Nghiến răng, Seung Hyuk như thể đang nuốt cả một câu chửi thề vào trong, nhưng thay vì đuổi theo, cậu quay lại phủi sạch những mảng tuyết bám khắp người Yi Hyun bằng tay.
“Cậu làm cái gì vậy hả? Suýt nữa thì bị thương rồi biết không!”
Cậu muốn quát lên vì Yi Hyun đã đẩy mình ra để tự ngã xuống thay, nhưng rốt cuộc Seung Hyuk chỉ nén lại, khẽ run giọng khi kiểm tra xem Yi Hyun có bị thương chỗ nào không. Khuôn mặt Seung Hyuk nhăn nhó, hiển nhiên là đã bị một phen hoảng sợ, bàn tay đang nắm lấy cánh tay Yi Hyun cũng siết lại không rời.
Yi Hyun chau mày, xoay nhẹ cổ chân đang đau nhói, khẽ buông giọng nhìn Seung Hyuk:
“Cậu còn vết thương ở bụng… nếu nhiễm trùng thì sao.”
Nghe câu nói đó, Seung Hyuk nghiến răng chặt đến mức phát ra tiếng. Cậu ta siết chặt tay, giọng nói bật ra khe khẽ như đang cố kìm nén điều gì đó:
“Cổ chân đau à? Để tôi xem.”
“Không có gì đâu. Thật sự không sao.”
Yi Hyun vừa nói vừa nhẹ nhàng dậm chân xuống đất, tỏ ý không có vấn đề gì, nhưng gương mặt Seung Hyuk vẫn không giãn ra chút nào. Cậu ấy nắm lấy tay Yi Hyun, kéo cậu ngồi xuống chiếc ghế băng bên cạnh, ấn cậu ngồi xuống như ép buộc.
“Tôi nói rồi, tôi ổn mà…”
“Ngồi yên.”
Nói rồi, Seung Hyuk không chút do dự, quỳ một chân xuống trước mặt Yi Hyun, bắt đầu cởi giày của cậu ra. Yi Hyun hơi rụt người lại khi cơn đau nhói lên ở cổ chân, nhưng Seung Hyuk vẫn tháo luôn cả tất ra, nhẹ nhàng giữ lấy mắt cá chân của Yi Hyun.
“...Seung Hyuk, quần cậu ướt hết rồi, đứng dậy đi.”
Thực ra chỉ là một vết bong gân nhẹ, nhưng Yi Hyun lại lo lắng cho đầu gối của Seung Hyuk, vì tuyết vẫn đang phủ đầy trên mặt đất lạnh giá. Hơn nữa, bàn chân trần giá buốt của cậu được Seung Hyuk giữ lấy khiến cậu thấy khó xử, dù lòng cũng khẽ rung lên.
Thế nhưng người đang nắm lấy bàn chân trần của cậu lại mang gương mặt còn căng thẳng hơn lúc nãy. Seung Hyuk nhìn bàn chân đỏ bừng vì lạnh của Yi Hyun, mím chặt môi. Nhìn thấy Yi Hyun dù đang lạnh đến mức chân tím tái vẫn lo lắng cho mình, cảm xúc trong lòng Seung Hyuk vốn đã dâng trào từ sáng, giờ lại càng cuộn lên nghẹn ngào đến mức cổ họng cay xè.
Seung Hyuk nhắm mắt lại thật chặt rồi mở ra, cố kìm nén cảm xúc đang cuộn trào trong lồng ngực. Rồi cậu ấy từ từ cúi đầu xuống, đặt môi lên mu bàn chân của Yi Hyun.
“Này, này…! Cậu đang làm cái gì vậy…!”
Yi Hyun hoảng hốt, vội túm lấy vai Seung Hyuk, nhưng cậu ấy không hề nhúc nhích. Chỉ lặng lẽ đặt môi mình lên mu bàn chân cậu, như thể đó là thứ trong sạch và thiêng liêng nhất trên đời.
Một lúc sau, Seung Hyuk mới rời môi khỏi mu bàn chân Yi Hyun, vẫn quỳ ở đó, ngẩng đầu lên nhìn cậu. Ánh mắt cậu nhìn Yi Hyun đang sững sờ nhìn mình, giọng nói bật ra, cố gắng giữ bình tĩnh đến mức tối đa:
*Tình cảm quá trời nên mình đổi xưng hô nho. Top nhỏ tuổi hơn nên làm “em” nhé.
“Yi Hyun à. Dù sau này em có trải qua chuyện gì đi nữa… thì cũng không phải lỗi của anh.”
“…”
“Mọi nỗi buồn của anh… để em gánh hết đi.”
Nói rồi, Seung Hyuk cắn nhẹ vào môi dưới một cái, cúi đầu xuống, bắt đầu xỏ lại tất và giày vào chân Yi Hyun, giọng nói khe khẽ tiếp tục vang lên:
“Em biết rõ… em không phải là một lựa chọn tốt cho anh. Nhưng… lần này thôi, chỉ lần này thôi, anh hãy thương hại em một lần được không? Hãy nhìn em như một kẻ đáng thương… được không?”
Rồi cậu từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Yi Hyun không một chút lay chuyển, kiên định đến đau lòng. Seung Hyuk nhìn sâu vào đôi mắt đen của Yi Hyun, môi khẽ động, giọng nói khàn khàn cất lên:
“Em sẽ trở thành một tai ương… lặng lẽ đi theo phía sau anh.”
“Em sẽ trở thành một vệt bẩn… vương lại ở gấu áo anh.”
Giọng nói trầm thấp vang lên, ánh mắt lạc trong khoảng không cuối cùng cũng giao nhau.
“Như vậy thì… anh cũng có thể vờ như không thấy, biết mà coi như không biết, cứ vậy mà bỏ qua cho em… được không?”
Âm giọng khẽ run ở đoạn cuối cứ thế vang vọng bên tai Yi Hyun. Bàn tay Seung Hyuk đang giữ lấy cổ chân cậu lạnh đến mức khó chịu. Nghe những lời ấy, Yi Hyun cắn mạnh vào môi dưới, cố nuốt ngược lại tiếng nức nghẹn vô cớ suýt trào ra. Rồi giọng nói bình thản vang lên, vang vọng trong không khí.
“Anh chưa từng oán trách em.”
“…”
“Cũng không phải vì thấy em đáng thương, lại càng không phải vì thương hại. Anh chỉ là…”
Yi Hyun khẽ nín thở trước khi thốt ra lời, rồi thở ra một hơi, giọng nhẹ tựa gió.
“Trước kia đã vậy, bây giờ cũng vậy.”
“…”
“Anh chỉ đơn giản là yêu em thôi.”
Bàn tay đang giữ cổ chân cậu của Seung Hyuk khẽ run lên. Yi Hyun thấy rõ ánh mắt đen nhánh ấy khẽ lay động, chính là đôi mắt mà cậu đã yêu gần nửa cuộc đời, đôi mắt ấy đang nhìn cậu. Yi Hyun nhìn sâu vào đó, nhẹ nhàng nói thêm:
“Nên em cũng chỉ cần… yêu anh là đủ.”
Ngay khoảnh khắc vừa dứt lời, một thứ gì đó lạnh giá rơi xuống sống mũi cậu. Yi Hyun từ từ ngẩng đầu lên, bầu trời xám xịt lại bắt đầu buông xuống những bông tuyết trắng. Tựa như vang vọng bên tai là giọng nói của người phát thanh viên thời tiết từng dự báo sẽ có một trận tuyết lớn.
Người qua lại bắt đầu lần lượt lấy ô ra. Những chiếc ô bung nở trên phố như những đóa hoa khẽ nở. Yi Hyun ngước nhìn những bông tuyết đang lặng lẽ rơi xuống từ bầu trời bao trùm nửa thế gian, khẽ mở miệng:
“Tuyết rơi rồi.”
Và rồi, cậu rút chân ra khỏi tay Seung Hyuk, chậm rãi bước đi.
“…Gu Seung Hyuk.”
Yi Hyun dừng lại cách Seung Hyuk khoảng năm bước chân. Chậm rãi quay người lại, cậu nhìn Seung Hyuk, giọng nói trầm thấp, vững vàng, dường như chỉ để mình anh nghe thấy:
“Hôn anh đi.”
“…”
“Ngay tại đây, hôn anh.”
Seung Hyuk, người vẫn đang quỳ trước băng ghế nơi Yi Hyun ngồi, khẽ bật ra một tiếng cười khô khốc như gió thoảng qua, rồi từ từ đứng dậy.
Ngay cả khi đứng dậy, ánh mắt cậu vẫn không rời khỏi Yi Hyun, bước chân dứt khoát tiến lại gần cậu. Seung Hyuk giơ tay, dùng ngón tay cái khẽ nâng cằm Yi Hyun, nghiêng đầu, đặt môi mình lên môi cậu.
Giữa nụ hôn ấy, một nụ cười không lời len qua kẽ môi cả hai. Trong những chiếc ô bung nở tựa những bông hoa giữa mùa đông, giữa vô vàn bông tuyết lơ lửng rơi xuống, tuyết rơi trên mái tóc họ, phủ lên bờ vai họ.
Trong không gian trong vắt phủ kín quá khứ đã qua và những cảm xúc cũ kỹ, hơi thở trắng và hơi thở trắng quấn lấy nhau.