Đông Chí - Chương 161

5-10 CHAP MỖI NGÀY

Ngay khi vừa lên xe, Yi Hyun buồn ngủ, gật liên tục. Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cậu mở cửa nhà và bước vào. Dù rất muốn nằm xuống giường ngay lập tức, cậu vẫn cố kìm nén rồi đi thẳng vào nhà tắm, bật nước nóng cho người thư giãn, khiến cơ thể vốn đã nặng nề càng thêm mệt mỏi.

Vừa mới tắm xong và bước ra, cậu nhìn thấy Seung Hyuk đang dựa vào đầu giường chăm chú nhìn điện thoại, còn Horang cuộn tròn nằm ngủ dưới chân giường. Có thể do nhà chật hay giường nhỏ, Yi Hyun lại một lần nữa nhận ra vóc dáng to lớn của Seung Hyuk.

Dù đã ở cùng nhau suốt mấy ngày liền, cậu vẫn chưa thể tin Seung Hyuk thật sự đang sống ở đây. Đứng ngây người trước cửa nhà tắm nhìn cậu ấy, Seung Hyuk nhận ra ánh mắt mình và ngẩng đầu nhìn Yi Hyun.

“Làm gì vậy? Đứng đó chi?”

“À... không có gì.”

Cố tránh ánh mắt, Yi Hyun lảng tránh rồi dùng khăn lau tóc, bước đến gần công tắc điện và chuẩn bị tắt đèn. Đã khá muộn rồi, cậu lo lắng không biết có phải vì cậu mà Seung Hyuk vẫn chưa ngủ được hay không.

“Anh tắt đèn đây.”

“Định ngủ luôn hả?”

Cậu thấy câu hỏi của Seung Hyuk thật lạ, bởi cậu cũng nghĩ chỉ cần tắt đèn rồi nằm xuống là sẽ ngủ ngay. Cúi đầu nhìn trang phục thoải mái mình đang mặc, rồi ngẩng lên nhìn cậu ta, ánh mắt họ chạm nhau và Seung Hyuk nhăn mày.

Không biết tại sao cậu ấy lại thế, Yi Hyun chỉ chậm rãi nhắm mắt rồi mở lại. Nhìn vậy, Seung Hyuk thở dài, liếc cậu rồi đứng dậy.

“Ngồi xuống.”

Chỉ đến khi nhìn thấy Yi Hyun lấy máy sấy tóc từ ngăn kéo, Seung Hyuk mới hiểu được điều cậu ấy muốn nói. Đôi tay đang vuốt tóc còn vương hơi ẩm. Cậu thì thầm khe khẽ, “Không sao đâu...” nhưng Seung Hyuk lại nhăn mày rồi chỉ xuống phía dưới giường nơi mình đang ngồi.

Không còn cách nào khác, Yi Hyun đành bước đến ngồi xuống đó. Ngay lập tức, tiếng máy sấy khẽ vang lên, làn gió ấm áp thổi lên mái tóc cậu. Ngồi co gối, nhẹ nhàng vuốt ve mắt cá chân rồi lẩm bẩm nhỏ:

“Thật ra thì anh có thể ngủ luôn cũng được mà...”

Việc có người sấy tóc giúp khiến cậu cảm thấy hơi ngại ngùng, nhưng Seung Hyuk thì thoải mái, tay cậu ấy luồn vào từng kẽ tóc, nhẹ nhàng thổi hơi ấm. Cảm giác lạ lẫm khiến cậu cảnh giác một chút, nhưng rồi lại dần buông lỏng vì những cái chạm dịu dàng và hơi ấm dễ chịu, đầu Yi Hyun từ từ gục xuống.

Yi Hyun ngồi thiếp đi, không thể chống lại cơn buồn ngủ. Máy sấy dừng lại, tay Seung Hyuk rời tóc cậu thì cậu lập tức đặt trán lên giường. Cậu nghĩ mình sẽ ngủ quên lúc đó, nhưng đột nhiên có tiếng lắc lư mắng nhỏ bên tai. Rồi bàn tay Seung Hyuk chui vào dưới cánh tay, nhẹ nhàng nâng cậu dậy.

Sau khi đặt cậu nằm gọn trên giường, Seung Hyuk khéo léo vòng tay dưới cổ cậu, kéo chăn lên đến cổ rồi nhẹ nhàng nói:

“Ngủ đi.”

Nhưng thay vì buồn ngủ, tay cậu ta vỗ nhẹ lên ngực cậu lại khiến cậu tỉnh táo hơn. Tim đập nhanh, đầu ngón tay bỗng ngứa ngáy khó tả.

Sau khi biết được cậu khó ngủ nếu không có thuốc an thần hay rượu, Seung Hyuk bắt đầu có những cử chỉ dịu dàng, trái ngược với tính cách thường ngày của cậu ấy, khiến Yi Hyun vừa thấy lạ vừa thấy vui. Cậu vừa muốn ngủ ngay lúc đó, vừa muốn ở lại thêm một chút trong khoảnh khắc này. Nghĩ ngợi một lúc, cậu lợi dụng men rượu làm cớ, như một đứa trẻ yếu đuối, nhẹ nhàng chui vào vòng tay ấm áp của Seung Hyuk.

“… Lúc nãy thấy em đứng trước cửa quán, anh thấy cảm giác lạ lắm.”

Yi Hyun vòng tay quanh eo Seung Hyuk, áp trán vào ngực rồi thì thầm. Lời cậu vang lên nhẹ nhàng trong không gian. Seung Hyuk trả lời bình thản:

“Tại sao?”

“Chỉ là… cảm giác lạ khi biết có người đang đợi mình thôi.”

Nghe vậy, Seung Hyuk dùng ngón trỏ vuốt ve nhẹ lên mu bàn tay Yi Hyun. Tiếng da chạm vào da khô khốc, khẽ vang vọng trong căn phòng. Hành động nhỏ ấy như một sự an ủi dành cho Yi Hyun. Cậu bỗng thấy lòng mình ấm nóng, rồi chậm rãi hé môi kể tiếp:

“Ngày trước có lần sau giờ làm thêm, anh bắt xe buýt về nhà thì trời đổ mưa rất to. Lúc đó, anh cùng một cô bạn mặc đồng phục xuống xe tại trạm ngay gần nhà, cả hai đều không có ô.

“...

“Lúc đó anh đang ở phòng trọ trên tầng thượng, phải đi qua nhiều ngõ nhỏ, mà gần đó cũng không có cửa hàng tiện lợi. Thế là đành phải ngồi chờ mưa tạnh trên băng ghế cùng với cô bạn kia. Một lúc sau, có một người phụ nữ mang theo chiếc ô lớn đến đón hai đứa.”

Dù biết những lời mình đang nói là sự yếu lòng mà chưa từng thổ lộ với ai, nhưng dựa vào men say, Yi Hyun vẫn thì thầm nhỏ nhẹ:

“Cô bé đi cùng mẹ trước rồi, còn anh ngồi một mình ở trạm xe buýt. Lúc đó em biết anh nghĩ gì không?”

“... Gì vậy?”

“À, từ giờ dù dự báo thời tiết không báo mưa thì anh cũng nhất định phải mang theo ô.”

“...”

“Vì anh không có ai đợi mình rồi cầm ô ra đón cả.”

Khi Yi Hyun dừng lời, không gian im ắng như nín thở căng ra. Cậu lặng lẽ nghe tiếng tủ lạnh kêu ‘ù ù’ rồi nhẹ nhàng mở môi nói tiếp:

“Lúc đó phản ứng của anh không phải là ghen tị với cô bé hay oán trách bố mẹ mà chỉ đơn giản là chấp nhận một cách quen thuộc. Nghĩ lại thì thấy hơi buồn cười.”

“...”

“Lúc đó đầu đôi mươi, thật sự còn rất trẻ.”

Khi giọng nói dịu dàng ấy dứt, Seung Hyuk lùi người ra sau, nhẹ nhàng nắm lấy vai Yi Hyun. Khoảng cách giữa họ hé mở, lộ ra khuôn mặt cậu. Seung Hyuk nhìn Yi Hyun bằng đôi mắt khó hiểu, khẽ đặt lên trán cậu một nụ hôn nhẹ nhàng rồi rời đi. Yi Hyun không nói gì, chỉ mỉm cười nhẹ, cảm nhận được đây chính là cách an ủi đúng chất của Seung Hyuk.

Cậu không muốn không khí trở nên nặng nề vì những lời trong cơn say lúc rạng sáng. Vậy nên lại nép vào vòng tay Seung Hyuk, nhẹ nhàng nói để làm dịu bầu không khí.

“Lúc đó anh đang làm thêm ở tiệm pizza, từ khi nghỉ làm thì chẳng thèm động đến pizza nữa, ngán đến tận cổ rồi.”

Nghe vậy, Seung Hyuk đột nhiên ngập ngừng. Có vẻ như Yi Hyun cũng nhớ lại chuyện đó nên cười khẽ, tiếng cười lẫn trong tiếng gió.

“Thế nên khi em bảo anh ăn pizza ở Nexus, anh thật sự ghét cái đó lắm ý.”

Seung Hyuk nhếch mép cười đáp một cách chế giễu lại.

“Em đúng là thằng khốn.”

Yi Hyun cười khúc khích không có cao độ, rồi rời trán khỏi ngực cậu ấy, ngước mắt nhìn lên. Gần ngay đó, ánh mắt họ chạm nhau, trong mắt đen kia phản chiếu khuôn mặt cậu.

Khi khuôn mặt gần lại, tưởng như mũi chạm mũi, Seung Hyuk mới dừng lại và mở lời:

“Giờ thằng khốn ấy rất muốn hôn anh một cái, anh có đồng ý không?”

Tim đập thình thịch dưới cổ, tai đỏ bừng bừng, Yi Hyun không tránh ánh mắt ấy, nhẹ nhàng trả lời:

“Ừm.”

Chưa kịp nói hết, Seung Hyuk đã chồm đến, môi áp chặt vào môi cậu như muốn nuốt chửng. Rồi cậu ta nhẹ nhàng mở ra khe nhỏ giữa môi, liếm nhẹ bên trong.

Do nằm trong chăn ấm, cơ thể đã nóng hơn bình thường, lưỡi Seung Hyuk cũng ấm áp, nhẹ nhàng lướt qua khắp khoang miệng cậu — vòm miệng, bên trong má, dưới lưỡi — rồi cậu ấy lại nâng người lên, đặt tay lên vai cậu và hông.

Yi Hyun cũng úp gáy vào gối rồi ngẩng đầu lên, định vòng tay ra sau cổ Seung Hyuk thì ngay lúc đó, một vị khách không mời bất ngờ phá tan không khí đang nóng lên.

“Meoo.”

Nghe tiếng kêu không ngờ ấy, cậu vội rút đầu ra sau và quay nhìn thì thấy chú mèo Horang, vốn đang cuộn tròn ngủ trong góc phòng, đã trèo lên góc giường ngồi đó. Lo sợ lỡ đá phải mèo, Yi Hyun vội đẩy ngực Seung Hyuk ra và ngồi dậy. Lập tức, Horang như chờ đợi cơ hội, nhảy lên đùi cậu rồi cuộn tròn lại chuẩn bị nghỉ ngơi. Nhìn cảnh đó, Seung Hyuk há miệng ngơ ngác.

“...Ha.”

Nghe tiếng cười khẩy thất vọng bên cạnh, cậu quay đầu nhìn thì thấy Seung Hyuk nhướn mày, vuốt tóc mái, lẩm bẩm cười khẽ vì sự tình trớ trêu này.

Vì phòng trọ một phòng nên không có vách ngăn riêng, thỉnh thoảng đang muốn tạo không khí lãng mạn thì bị Horang làm phiền nên Yi Hyun cắn môi ngượng ngùng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng mèo.

Chú mèo như thấy đùi cậu rất thoải mái, cuộn tròn lại như một chiếc bánh sừng bò rồi kêu rừ rừ. Nhìn cảnh ấy, Seung Hyuk lên tiếng.

“Vậy… khi nào anh định đi xem căn hộ em mua cho anh vậy?”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo