5-10 CHAP MỖI NGÀY
“Bên ngoài lạnh lắm đấy.”
Lúc đó, Soo Bin tiến lại gần, khoác tay lên vai Yi Hyun. Khi hơi ấm của anh ấy chạm vào gáy, cảm giác thực tại mới bắt đầu quay trở lại. Yi Hyun siết chặt bàn tay rồi lại từ từ buông ra. Cảm giác tê rần bắt đầu lan khắp toàn thân từ lòng bàn tay.
“Dù sao thì cũng sẽ không gặp lại lần nữa đâu…”
Một tiếng lẩm bẩm khẽ khàng, chỉ như hơi thở lọt qua khe môi mím chặt của Yi Hyun khi cậu cúi mắt xuống.
“Hử? Em nói gì cơ?”
“…Không có gì.”
Soo Bin nghiêng đầu, vẻ mặt không hiểu. Nhưng rồi lại khẽ cười, nhẹ nhàng áp lòng bàn tay lên vành tai Yi Hyun.
“Sao em lâu thế hả?”
Yi Hyun thoáng do dự định gạt tay anh ấy ra nhưng rồi chỉ khẽ lắc đầu. May thay, phần lớn nhân viên đang mệt nhoài chẳng ai chú ý đến hai người, và cả bởi vì hơi ấm ấy khiến cậu thấy dễ chịu phần nào. Cậu khe khẽ cất lời:
“Có chút chuyện.”
Club này không hẳn là nhỏ, nên ngay cả khi chỉ gọi các nhân viên chính thức mà không tính part-time, số lượng cũng đã đáng kể. Và lý do Yi Hyun có thể đứng trong hàng ngũ đó, phần lớn là nhờ Soo Bin. Khi còn ở tuổi đôi mươi, bị vây bủa bởi học phí, sinh hoạt phí và hàng tá công việc làm thêm, Yi Hyun đã chọn nhập ngũ để trốn chạy tất cả. Cậu đã nhận ra mình không thể tiếp tục cuộc sống đại học nếu không có sự giúp đỡ nào từ bố mẹ. Trái với lo lắng ban đầu rằng bản thân sẽ không hợp với môi trường quân đội đầy quyền lực và áp bức, Yi Hyun lại thích nghi khá nhanh. Có lẽ bởi vì ít nhất, trong quân đội, cậu không cần lo chuyện tiền bạc. Một năm rưỡi trôi qua như cơn gió, và thứ còn lại sau khi xuất ngũ chỉ là vài trăm nghìn won và tuổi đời nhỉnh thêm hai tuổi. Cậu quay lại với cuộc sống làm việc ngày đêm, gom góp học phí, nhưng những học kỳ còn lại bỗng trở nên xa vời. Dù đã từng quyết tâm học xong đại học, nhưng giờ đây, nhiệt huyết và ý chí năm xưa dường như đã biến mất, để lại một tình cảnh lưng chừng, chẳng thể tiến cũng chẳng thể lùi.
Chính vào lúc đó, Soo Bin liên lạc với cậu. Dù chỉ là mối quan hệ hời hợt thoáng qua khi cùng làm ở một club hồi đầu hai mươi tuổi, nhưng lời đề nghị của anh ta lại khá hấp dẫn. Nơi anh ấy đang làm việc vừa được làm mới và đang thay toàn bộ nhân viên, hỏi liệu Yi Hyun có muốn thử không. Dù club chẳng để lại kỷ niệm đẹp nào ngoài mùi rượu, mùi thuốc lá bám cả vào tóc tai, nhưng với mức lương gấp đôi tối thiểu, Yi Hyun chẳng còn lựa chọn nào khác.
Bị gia đình ruồng bỏ, một mình vật lộn với tuổi trẻ đầy ương ngạnh và cứng đầu, rồi đến khi xuất ngũ cũng vẫn cô đơn như thế—trong hoàn cảnh ấy, Soo Bin là một trong số ít người mà Yi Hyun có thể gọi là “bạn”. Cũng chính vì thế, dù đôi khi anh ta có những hành động quá đà, Yi Hyun vẫn chọn làm ngơ.
Cậu liếm nhẹ vào phần trong của môi dưới rồi cúi đầu xuống. Soo Bin thì mân mê những ngón tay đang đặt trên vai Yi Hyun theo nhịp nhạc nền đang vang nhẹ trong không gian sảnh chính. Yi Hyun liếc nhìn cậu ta, rồi lại đưa cổ tay lên kiểm tra giờ.
7 giờ 10 phút.
Thông thường thì giờ này cậu đang đuổi theo chuyến xe buýt đầu tiên.
Khi bắt đầu thấy bực vì người mà tất cả đang đợi—ông chủ mới—vẫn chưa chịu xuất hiện, thì từ phía đỉnh cầu thang lớn giữa sảnh vang lên tiếng bước chân. Những nhân viên đang trò chuyện rì rầm lập tức im bặt.
“Lũ này là ai vậy?”
Một giọng trầm, khô khốc vang lên giữa không gian vốn chỉ có tiếng nhạc nền rì rầm. Âm điệu ấy còn lạnh nhạt hơn cả lần lướt qua tai Yi Hyun trước đó. Bóng lưng trong bãi đậu xe, gương mặt gặp nơi sảnh thang máy dưới ánh đèn sáng rực, và cuối cùng là dáng người hiện tại đang đứng ngược sáng trên tầng cao, tất cả chồng khớp lại làm một.
“…A.”
Yi Hyun cắn môi, trách bản thân đã không nhận ra sớm mối liên hệ giữa “ông chủ mới sắp tới” mà mọi người nhắc đến và người tên Seung Hyuk. Một cuộc tái ngộ sau từng ấy năm, trong một thời điểm và nơi chốn đặc biệt thế này, không thể chỉ coi là ngẫu nhiên được. Dù cậu biết bản thân khó lòng thoát khỏi tầm nhìn từ tầng trên ấy, nhưng vẫn bản năng lùi lại một bước để tránh khỏi ánh mắt kia. Tuy nhiên, Soo Bin—không nhận ra hành động ấy—lại ghé sát tai Yi Hyun thì thầm.
“Chết tiệt… cái bầu không khí gì thế này?”
Không phải một câu hỏi, mà đúng hơn là cảm thán.
Không cần hỏi cũng biết Soo Bin đang nói đến điều gì. Khi gặp Seung Hyuk lần đầu, có lẽ Yi Hyun cũng cảm thấy tương tự. Soo Bin nhìn lướt nhanh từ trên xuống dưới thân hình của Seung Hyuk bằng ánh mắt pha trộn giữa cảnh giác và thán phục. Yi Hyun thì sợ rằng nếu ngẩng đầu, mình sẽ lại phải đối mặt với đôi mắt băng giá kia, nên chỉ khẽ nghiêng đầu, nép sát hơn vào người Soo Bin. Trong lúc đó, Seung Hyuk vẫn dõi mắt nhìn toàn bộ dáng vẻ của Yi Hyun. Giữa đám đông không ít người đang lấp đầy sảnh, hai người họ lại là kẻ duy nhất đứng gần nhau đến thế — vì vậy, càng trở nên nổi bật hơn bao giờ hết.
“Vì nghĩ cậu có điều gì muốn căn dặn đặc biệt nên tôi đã gọi tất cả đến đây. Đây đều là các nhân viên chính thức đã làm việc trên một năm.”
Thằng nhóc từng lặng lẽ ngồi đọc sách với chiếc áo sơ mi đồng phục rộng thùng thình, giờ lại làm việc ở cái nơi thế này – chẳng phải mấy câu lạc bộ nhỏ ở Hongdae hay Itaewon mà là ở đây, hơn cả một năm trời – nghĩ đến cũng thật nực cười. Cái kiểu vẫn cúi gằm mặt, bất chấp mọi ánh nhìn đang đổ dồn về phía mình, vẫn y như xưa, chẳng đổi khác gì. Một cảm giác khó chịu trào lên từ sâu trong bụng, lan ra khắp cơ thể. Cậu ta vẫn y như chín năm trước, không thay đổi chút nào, chính điều đó lại khiến Seung Hyuk cảm thấy buồn nôn.
“…Haha.”
Một tiếng cười nhạt bật ra từ miệng Seung Hyuk, khiến đám người phía sau lập tức căng người cảnh giác.
“Thưa phó giám đốc… không biết có chuyện gì không ạ…?”
“Quản lý Kim.”
“V–vâng, xin ngài cứ nói.”
Giọng nói trầm khàn, nặng nề như đè ép cả người khác khiến vai tên kia co rúm lại.
“Nếu còn muốn được ở lại đây lâu thêm chút nữa, thì làm ơn chỉ im lặng và làm đúng những gì được giao.”
“À, vâng…”
“Tôi bảo chuẩn bị hàng dưới tầng hầm, chứ có nói muốn nhìn mặt lũ bưng rượu chạy bàn đâu?”
Cánh tay của Seung Hyuk đặt nặng nề lên vai Kim khiến ông ta bất giác hít vào một hơi gấp gáp.
“Có thể chủ tịch cũ thích mấy trò này, nhưng tôi thì phát ghét.”
Seung Hyuk nghiêng người như thể thân thiết, khoác vai gã chủ club rồi xoay cổ một vòng, nghe rõ tiếng khớp kêu răng rắc.
“Dưới chân bày ra cả đám người, rồi muốn tôi phát biểu đôi câu cảm nghĩ chắc?”
“X–xin lỗi…!”
“Không cần. Dẹp hết đi.”
Giọng nói đang đùa cợt bỗng chốc sắc lạnh. Quản lý Kim mặt mày tái nhợt, cúi gập đầu không ngừng. Nhìn bóng ông ta vội vã lùi ra xa, Seung Hyuk khẽ day mạnh thái dương đang giật giật vì nhức đầu. Thấy ông ta chạy như có lửa đốt sau lưng cũng đủ hiểu đã từng lăn lộn dưới trướng Chủ tịch Gu, nên ít nhất vẫn biết nhìn sắc mặt mà hành xử. Chứ nếu hôm nay mà dám do dự hay chần chừ lấy nửa giây thôi, có khi chỗ nằm tối nay của ông ta không phải giường nhà mà là đất lạnh ở bìa núi nào đó rồi. Seung Hyuk bẻ cổ một cái rắc rồi gọi Tae Sik – người đang đứng phía sau.
“Tae Sik, mày còn dư cái gì tụi nó rải dưới tầng không? Mang lên đây cho tao.”
Seung Hyuk vốn không phải kiểu người ưa dùng thuốc. Nhưng hôm nay thì khác. Chỉ có điều, Tae Sik gãi má, gương mặt thoáng khó xử.
“Anh không dặn trước nên tụi em chỉ mang loại dùng thử để mồi thôi ạ… Em sẽ cho người mang hàng xịn lên ngay.”
Sắc mặt Seung Hyuk tối lại. Hắn nghiến bên má trong, cố nuốt cơn khó chịu trào lên cổ họng, rồi nhắm mắt, thở ra một hơi ngắn.
“Thôi khỏi.”
“D–dạ…”
Tae Sik sợ bị vạ lây, lùi một bước nhanh như phản xạ. Rồi vội vàng ấn nút thang máy riêng dẫn xuống tầng B3, vừa len lén liếc nét mặt của Seung Hyuk. Seung Hyuk hé mắt. Đôi mắt hắn lạnh đến rợn người. Tae Sik khẽ nuốt nước bọt. Lâu lắm rồi mới thấy anh Seung Hyuk sắc như lưỡi dao thế này. Lỡ có đứa nào vô tình chọc giận, thể nào cũng phải gọi xử lý hiện trường từ sớm. Tae Sik nhanh chóng lướt qua danh sách những người đang ở dưới trong đầu. Chỉ mong là không có mấy thằng ngu không biết phân biệt tình hình... Trái ngược với tâm trạng rối như tơ vò, âm thanh cơ khí trong trẻo lại vang lên một cách rõ ràng giữa không gian: Ting!.
“Đại ca cứ xuống trước đi ạ. Em kiểm tra danh sách khách rồi xuống sau.”
Thang máy mở ra, để lộ nội thất đen nhám, không bóng loáng. Nhưng Seung Hyuk không bước vào. Hắn quay đầu, ánh mắt lặng lẽ hướng xuống phía dưới sân khấu. Có vẻ nhân viên vẫn chưa ai được thông báo gì. Họ vẫn tụm lại thì thầm, thỉnh thoảng len lén nhìn về phía này. Ánh mắt lạnh băng của Seung Hyuk lướt qua những gương mặt tò mò kia, rồi dừng lại cạnh chiếc cột nơi góc sảnh. Một tên tóc xoăn đang lơ đãng nghịch vành tai người bên cạnh, cười cợt. Người kia thì chỉ đứng yên lặng, ánh mắt cụp xuống, không biểu lộ gì. Hai người vẫn đứng sát nhau như lúc nãy. Cảnh tượng ấy khiến nụ cười nhạt của Seung Hyuk méo mó đi. Không chỉ là khinh miệt. Mà là rõ ràng, không che giấu gì, ghê tởm.
Cái thằng đứng cạnh kia… cũng là loại bóng lộ sao?
“…Đại ca ?”
Tae Sik khẽ lên tiếng. Seung Hyuk hất cằm về phía trước, nói bằng giọng khẽ nhưng đầy đe dọa:
“Cho thằng đó đi xuống cùng.”
“Ai cơ ạ…? À, cái con bé buộc tóc đứng cạnh loa ạ?”
“Phía sau nó.”
Một khoảng ngắn im lặng. Rồi giọng nói trầm đục tiếp tục vang lên, lạnh đến gai người.
“Cái thằng trắng bệch như búp bê ấy.”