5-10 CHAP MỖI NGÀY
Chậc.
Seung Hyuk chép lưỡi khe khẽ, môi hé ra một cách hờ hững rồi bước vào thang máy. Cánh cửa kim loại nhanh chóng khép lại, con số sáng đèn màu trắng cũng lập tức thay đổi.
Tae Sik – người còn lại đứng một mình trên bậc cầu thang – chầm chậm quay đầu nhìn xuống tầng dưới. Cuối tầm nhìn của anh ta là chàng trai vừa giáp mặt ở sảnh lúc nãy. Điều đầu tiên đập vào mắt là đôi môi đỏ ửng chẳng kém gì những cô gái đứng bên cạnh. Không rõ có thoa son không hay chỉ là làn da trắng sẵn bị ánh đèn làm nổi bật, nhưng bờ môi khép chặt, đầy đặn ấy đặc biệt thu hút ánh nhìn.
Dù có nới tay đánh giá lắm thì ngoại hình cậu ta cũng chỉ trông như đang ở độ tuổi đầu hai mươi. Gương mặt vô cảm, ánh mắt cụp xuống lắng nghe không nói một lời – thái độ đó khiến người ta có cảm giác cậu không hẳn là quá non nớt, nhưng dù vậy cũng chỉ đoán chừng hai mươi hai, hai mươi ba. Nhìn thế nào cũng không quá hơn được nữa.
…Không lẽ chưa đủ tuổi?
Dù làm đủ mọi chuyện phi pháp trên đời, nhưng Seung Hyuk lại là kẻ cực kỳ nghiêm khắc với chuyện liên quan đến vị thành niên. Nếu anh ta biết cậu này chưa đủ tuổi, thì thái độ lúc nãy cũng dễ hiểu phần nào. Một cơn bất an lướt qua khiến Tae Sik cắn nhẹ môi dưới. Nếu quản lý Kim còn chút ý thức cơ bản thì chắc chẳng để trẻ vị thành niên lang thang ở đây. Nhưng nhìn mấy nhân viên vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện, anh ta lại chẳng dám chắc điều gì nữa. Khẽ liếc nhìn Yi Hyun lần nữa – người vẫn đứng yên như búp bê với tư thế chẳng đổi chút nào – thầm mong rằng sáng nay sẽ không phải đào hố chôn xác trên đồi hoang.
Gương mặt trắng bệch, như còn đọng nước, một cách khó hiểu khiến hắn liên tưởng đến những đứa trẻ bỏ nhà đi hoang từng bị một trung cấp trong tổ chức lén đưa vào đường dây mại dâm. Có lẽ chỉ là ảo giác thôi. Nhưng rồi, cái cảm giác rờn rợn khi nghĩ đến ngón tay mà gã đó đã đánh mất khiến Tae Sik vội lắc đầu thật nhanh, gạt bỏ suy nghĩ rồi quay gót bước xuống tầng dưới. Tập hợp toàn bộ nhân viên lại, vậy mà lời quản lý Kim nói được gói gọn trong câu “Vì có sếp mới nên chúng ta cùng cố gắng làm việc chăm chỉ hơn”. Một phát ngôn nhạt như nước ốc khiến thời gian tan ca bị kéo dài thêm những ba mươi phút.
Nếu bây giờ mà ra ngoài, thì thế nào cũng phải chen chúc lên cái xe buýt đầy người đi làm cho coi....Đi taxi thì mất bao lâu nhỉ? Giờ cao điểm chắc kẹt xe lắm. Yi Hyun thở dài khe khẽ, lật cổ tay xem đồng hồ rồi xoay người rời đi. Nếu tranh thủ thì may ra tránh được khung giờ đông nhất. Cậu đóng cửa tủ đồ, vừa dụi nhẹ khóe mắt đau rát sau một đêm dài, vừa chậm rãi bước đi—thì bất ngờ có người bốn trước mặt.
Đôi giày da đen bóng loáng như vừa đánh xong hiện lên trong tầm mắt. Chắc chắn không phải là đôi của Soo Bin, người vừa bị đám nhân viên bar lôi đi uống một chầu soju giải rượu.
“…”
Cậu ngẩng đầu lên chậm rãi, và rồi một gương mặt ngoài dự đoán hiện ra. Chính là người đi theo như cái bóng sau lưng Seung Hyuk lúc trước. Khi đứng cạnh nhau thì không để ý, nhưng tách ra mới thấy gã này khá to con, trông có phần đe dọa. Cái khí chất toát ra từ hắn ta cũng khác biệt hẳn người thường.
“Có chút thời gian không?”
“……”
“ Phó giám đốc muốn gặp cậu một lát.”
Giọng điệu không cho phép từ chối, như thể việc đó là đương nhiên vậy. Đôi mắt sắc quan sát kỹ lưỡng, ánh nhìn dừng lại trên khuôn mặt cậu lâu hơn mức cần thiết. Với ánh mắt thiếu thiện cảm như vậy, đáng lý ra phải tỏ ra dè chừng hay lúng túng, nhưng trên gương mặt trắng bệch của Yi Hyun chỉ là một biểu cảm vô cảm, không chút dao động. Cậu chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào hắn ta rồi cất tiếng:
“Có chuyện gì vậy?”
Trong đầu bỗng vang lên hình ảnh ánh mắt lạnh toát của Seung Hyuk – cái ánh nhìn băng giá hướng thẳng vào cậu lúc ở sảnh. Yi Hyun vốn muốn bỏ qua cuộc chạm mặt bất ngờ này như một sự trùng hợp chẳng mấy dễ chịu trong đời. Nhưng xem ra, đối phương lại không nghĩ thế.
“Chuyện đó, đi rồi sẽ biết.”
Giọng điệu hơi ép buộc, cộng với dáng đứng chặn trước mặt như thể không cho cậu đường lùi khiến Yi Hyun biết có từ chối cũng vô ích. Ngược lại, có khi còn nên biết ơn vì được “tự nguyện” bước đi thay vì bị kéo lê đi.
Yi Hyun bật cười khẽ, như cười vào chính hoàn cảnh mình.
Tae Sik có vẻ không thích cái nụ cười ấy, anh ta lập tức quay người đi trước. Một vài nhân viên đang đi ngang qua bắt đầu dán mắt vào họ đầy tò mò, nhưng Yi Hyun chẳng buồn để ý, chỉ lặng lẽ theo sau. Thay vì băn khoăn vì sao Seung Hyuk lại gọi mình, trong đầu Yi Hyun lúc này chỉ có một suy nghĩ: thời gian ngủ lại bị rút ngắn. Có lẽ sẽ phải ghé tạm nhà nghỉ gần đó chợp mắt, rồi lại vội vàng đi làm ca tiếp theo. Treo quần áo trong toilet một lúc thì chắc mùi thuốc lá cũng bay bớt. Yi Hyun đưa tay dụi mắt, nơi đã bị hành hạ suốt đêm bởi làn khói cay xè, giờ đây bắt đầu rát lên từng chút một.
Rẽ qua một khúc cua, một cánh cửa đóng kín hiện ra ở cuối hành lang. Phía sau đó là khu vực nhân viên không được phép lui tới – nơi mà Yi Hyun chưa từng bước chân vào. Nhưng khi thấy Tae Sik tới gần, hai gã bảo vệ đứng chắn lập tức cúi đầu chào rồi tránh ra. Một cánh cửa kim loại – nặng nề và lạnh lẽo – mở ra trơn tru hơn bao giờ hết. Phía sau cánh cửa là cầu thang đi xuống tầng dưới. Đúng lúc ấy, Tae Sik định bước xuống lại dừng lại, quay đầu nhìn Yi Hyun. Anh ta nghiêng đầu, ánh mắt sắc sảo đảo qua một vòng từ đầu đến chân Yi Hyun.
“Cậu hai mươi hai tuổi?”
“Không phải à? Nhìn còn nhỏ hơn mà.”
Lời nói cụt lủn giữa chừng, còn ngón tay đang dụi khóe mắt của Yi Hyun cũng khựng lại.
Câu hỏi có phần thiếu lễ độ kia lại càng khẳng định: người này đúng là người của Seung Hyuk. Yi Hyun hạ tay xuống, ngước mắt lên, lần này là cái nhìn thẳng không né tránh.
“……Tôi cần phải trả lời với đằng đó sao?”
Gương mặt trắng bệch vì mệt mỏi giờ đây lộ rõ sự sắc sảo. Không buồn giấu đi sự bực bội và khó chịu, thái độ của Yi Hyun khiến Tae Sik nheo mắt, cau mày nhẹ. Không một chút e dè, thậm chí còn gọi anh ta là “đằng đó” một cách đầy ngạo mạn. Đến mức này thì chỉ có hai khả năng… Một là thằng nhóc đầu còn chưa ráo máu, chẳng hiểu nổi tình hình đang xoay thế nào. Hai là, trái ngược với vẻ ngoài non nớt ấy, nó đã nếm trải đủ mọi đắng cay trên đời để gan phình to ra rồi. Dù là vế nào đi nữa, cũng chẳng phải tin tốt lành gì.
Tae Sik nuốt lấy tiếng thở dài đang trào lên cổ họng rồi bước xuống cầu thang dẫn đến tầng dưới. Trong đầu chợt nảy ra suy nghĩ—có khi nên cho người chuẩn bị sẵn chỗ trên núi, gửi quản lý Kim cùng bọn dọn dẹp đến đó trước, vẫn còn kịp.
Khu VIP Lounge tầng hầm thứ ba là một thế giới hoàn toàn tách biệt khỏi phía trên. Có lối vào riêng, bếp riêng, kho riêng, thậm chí cả nhân viên cũng tách biệt hoàn toàn. Tiếng nhạc ầm ầm không ngừng đập vào tường như thể chẳng quan tâm gì đến giờ giấc hoạt động. Khác hẳn với tầng trên – nơi mặt sàn đen mờ lấm lem bia rượu, nước bọt và vô số vết bẩn không rõ nguồn gốc – ở đây sàn nhà sạch sẽ một cách kỳ lạ. Không có cửa sổ, không có ánh sáng từ bên ngoài, khiến người ta mất hết khái niệm về thời gian hay không gian. Cái hành lang vắng lặng – vốn sẽ chen chúc người vào giờ mở cửa – giờ đây lại mang đến cảm giác bất an mơ hồ.
Trong khi Yi Hyun len lén quan sát xung quanh, gã đàn ông mặc vest đen phía trước vẫn bước đi thoăn thoắt, chẳng mảy may do dự. Càng đến gần cánh cửa trong cùng. Âm nhạc cũng dần lớn hơn. Lúc đó, một ý nghĩ muộn màng mới kịp trỗi dậy trong đầu Yi Hyun. Cậu đâu có muốn ôn lại ký ức chẳng mấy vui vẻ trong quá khứ, cũng không phải vì vô tình gặp lại người quen cũ mà mừng rỡ gọi cậu đến.
…Vậy thì rốt cuộc gọi cậu tới đây là vì cái gì?
“Thưa đại ca, em vào nhé.”
Không có tiếng đáp lại, nhưng Tae Sik vẫn đẩy cánh cửa kim loại nặng trịch ra. Ngay khoảnh khắc khe cửa hé mở, tiếng nhạc đập thình thịch như trút vào tai. Tae Sik giữ tay trên tay nắm cửa, nghiêng đầu ra hiệu. Yi Hyun khẽ thở dài rồi cất bước.
Cạch.
Tiếng cửa đóng lại vang lên sau lưng. Cậu ngẩng đầu lên chậm rãi. Và trước khi kịp nhận ra Seung Hyuk đang ngồi thong dong trên chiếc ghế sofa lớn giữa phòng, cậu đã đứng sững tại chỗ, môi mím chặt, toàn thân cứng đờ trước khung cảnh trải rộng trước mắt. Một căn phòng không hề nhỏ với một mặt tường hoàn toàn bằng kính. Bên kia kính là một không gian rộng mở, một bên là hồ bơi, một bên như phòng tiếp khách, nơi bày ra ghế sofa, giường và các vật dụng linh tinh. Trên bàn và sàn là bia rượu, tàn thuốc, giấy vụn, quần áo... vương vãi như rác. Và giữa tất cả đó, vô số cơ thể trần truồng quấn lấy nhau trong hỗn độn.
Róc rách — đâu đó vang lên âm thanh chất lỏng đổ vào ly thủy tinh.
Như bị thứ gì vô hình điều khiển, đầu Yi Hyun từ từ xoay sang bên cạnh.
Và ở điểm cuối của ánh nhìn là một người đàn ông ngồi vắt vẻo ở chính giữa ghế sofa rộng. Hắn đang nghiêng bình whisky rót vào ly, đầu điếu thuốc kẹp hờ nơi khóe miệng.
Seung Hyuk.
Rót đầy rượu vào chiếc ly pha lê lấp lánh, hắn đưa bật lửa châm thuốc một cách thản nhiên, như thể không hề thấy sự hiện diện của cậu. Ánh lửa từ đầu bật lửa phản chiếu trong đồng tử đen sâu hút, hiện lên rồi biến mất. Một làn khói trắng cuồn cuộn bốc lên, và hàng mi vừa nãy rũ xuống bỗng khẽ động.
Không như lúc ở đại sảnh – khi ánh mắt hai người chỉ lướt qua nhau – lần này, ngay khoảnh khắc ánh nhìn giao nhau, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Yi Hyun. Gương mặt cậu cứng đờ, còn hắn thì nửa khóe môi khẽ nhếch lên. Seung Hyuk khẽ đưa tay ra hiệu.
“Ngồi đi.”
Giọng nói vang lên nặng như đè bẹp không khí xung quanh. Miệng đắng ngắt. Tim đập loạn. Yi Hyun không rõ là vì cảnh tượng bệnh hoạn đang diễn ra sau lớp kính—hay vì chính người đàn ông đang ngồi đó thản nhiên nhìn hết mọi thứ như thể đang xem phim chiếu chậm.