5-10 CHAP MỖI NGÀY
“.......”
“À, cậu không chỉ phục vụ rượu thôi hả?”
Giọng điệu chế giễu lộ liễu không khiến máu dồn lên đầu, trái lại đầu óc Yi Hyun càng lạnh đi. Cậu chỉ nhắm mắt, không trả lời. Ánh đèn đỏ len qua hàng mi khép lại, cậu thầm tính xem còn mấy tiếng để ngủ trước khi đi làm thêm.
“Thấy không ổn vì là gay hả? Vậy thử cái bên cạnh coi.”
Yi Hyun đang ngẫm xem quanh đây có club nào dễ xin việc hơn thì dòng suy nghĩ khựng lại. “ Gay “ Một từ được buông ra hờ hững khiến môi cậu khẽ khô đi.
Khi Yi Hyun từ từ mở mắt, hình ảnh Seung Hyuk hiện ra trong tầm nhìn. Hắn đang ngồi thoải mái hơn lúc nãy, gác chân lên bàn, mũi giày khẽ đong đưa, nhả khói thuốc, ánh mắt lơ đãng nhìn qua vách kính. Khi bắt gặp ánh mắt Yi Hyun đang nhìn mình, Seung Hyuk nhướng cằm chỉ về phía bên kia kính.
“Thằng ngồi trước con bé đó hình như là con trai út của một vị bộ trưởng.”
“.......”
“À, nhưng mà này Yi Hyun. Dù thế nào thì, tôi cũng không nuốt nổi cái kiểu đó đâu.”
“.......”
“Tiện thể, sao cậu không thử chơi với con gái một lần đi?”
Seung Hyuk nghiêng đầu nhìn Yi Hyun, cười khẽ rồi ngồi thẳng lại. Ngậm điếu thuốc giữa môi, hắn ta cất giọng, khói thuốc phả ra theo từng chữ.
“Thông thường, những đứa muốn dự tiệc ở đây phải trả tiền. Nhưng khi thiếu người, bọn tôi cũng trả tiền để lôi chúng nó đến.”
Hắn lôi từ túi áo khoác ra một chiếc ví da đen, nhướn mày rút ra mấy tờ séc.
“Khoảng… thế này?”
“……”
“Nếu muốn bịt miệng, thì phải trả hơn giá tụi em nó nhận ở ngoài.”
Những tờ séc ghi “1 triệu won” rơi phất phơ xuống bàn từ tay Seung Hyuk, nhẹ hẫng như ném khăn giấy. Lần đầu tiên kể từ khi bước vào đây, Yi Hyun bật cười. Gọi là cười, nhưng thật ra chỉ là tiếng gió rít qua kẽ môi.
“Sao? Thiếu à?”
“……”
“À… Chảnh ghê.”
Seung Hyuk cười khẩy, rút thêm hai tờ séc đặt lên chồng giấy, rồi đặt luôn ly whiskey của Yi Hyun – ly cậu còn chưa động đến – lên trên như vật chặn giấy.
“Cho cậu trải nghiệm gái, lại còn đưa tiền.”
“……”
“Đến loại người từng đâm sau lưng tôi, tôi còn tử tế thế này đây.”
Seung Hyuk nghiêng đầu, cười nhạt.
“Bạn bè nào trên đời này được như tôi, đúng không?”
Hôm nay có quá nhiều người muốn đưa tiền cho cậu, Yi Hyun nghĩ. Từ Subin, người muốn cậu bỏ làm thêm, đến “một người bạn cũ” tự xưng là bạn học cũ sau nhiều năm, đều dễ dàng buông lời cho tiền như bố thí.
Yi Hyun rời mắt khỏi mặt bàn, đưa cổ tay lên xem giờ. Kim đồng hồ mảnh và sắc chỉ vào thời điểm đã trễ hơn một tiếng so với giờ tan ca.
Năm tờ séc một triệu won nằm yên dưới ly whiskey, số tiền đủ trả lương vài tháng. Thế nhưng cậu không chút luyến tiếc quay lưng, bởi vì cậu biết rõ số tiền đó dơ bẩn đến mức nào.
“Nếu không còn gì để nói, tôi xin phép đi trước, Seung Hyuk.”
“.......”
Lời cuối khô khốc như một đường rãnh cắt đứt chữ “bạn”. Cậu vẫn giữ kính ngữ đều đặn, như thể đang nhắc lại ranh giới. Seung Hyuk, đang lật ví một cách vô nghĩa, khẽ bật cười khi nhận ra điều đó.
“Vẫn chưa đủ hả?”
“Không.”
Gương mặt Yi Hyun trắng đến mức không nhìn rõ cảm xúc.
“Giờ làm xong rồi.”
Yi Hyun cúi đầu, không chút do dự quay người bước đi. Tae Sik đứng cạnh liếc Seung Hyuk để dò ý, nhưng gương mặt hắn vẫn dõi ra ngoài cửa kính, không cảm xúc.
Tae Sik đang bối rối không biết có nên ngăn lại không thì Seung Hyuk cất giọng.
“ Kwon Yi Hyun.”
“.......”
“ Cậu còn nhớ câu cuối cùng tôi nói với cậu chín năm trước không?”
Những hình ảnh mờ nhạt lướt qua đầu: công viên tối, con hẻm bẩn thỉu, con phố tuyết rơi. Chín năm đã trôi qua, Yi Hyun không có thời gian để giữ lại những ký ức đã phai.
Yi Hyun khẽ liếm môi, dừng bước giây lát rồi lại bước tiếp, tay đặt lên tay nắm cửa. Tae Sik nhìn bóng lưng cậu khuất dần với ánh mắt bất an.
Hình ảnh cánh cửa khẽ mở rồi đóng lại in hằn lên tấm kính trong suốt, phản chiếu như một tấm gương. Seung Hyuk nhìn nó hồi lâu trước khi chậm rãi quay đầu về phía bàn.
Chiếc ly whisky nằm lẻ loi trước ghế sofa trống, bên dưới là năm tờ séc trắng được đặt gọn gàng. Khi đặt mấy tờ đó xuống, gương mặt của Kwon Yi Hyun lúc ấy trông thế nào nhỉ.
Seung Hyuk lặng lẽ nhìn chỗ ngồi trống, một nụ cười giễu cợt thoáng qua trước khi hắn đứng dậy. Rồi hắn vươn tay, nhấc lấy chiếc ly whisky Yi Hyun để lại.
“ Chậc… đồ đắt tiền đấy.”
Hắn uống cạn một hơi, cố tỏ ra bình thản, nhưng dạ dày quặn lại vì thứ cảm xúc không rõ là phẫn nộ hay ghê tởm. Cứ ngỡ uống lạnh sẽ dễ chịu hơn, nhưng lồng ngực lại nóng bừng lên.
Hắn cầm bao thuốc, lắc nhẹ một tay nhưng bên trong đã trống rỗng. Khi hắn đưa tay ra sau, Tae Sik lập tức hiểu ý, nhanh chóng đưa đến một bao mới.
Cậu ta ngậm lại lời nhận xét dạo này Seung Hyuk hút nhiều hơn hẳn, chỉ lặng lẽ đưa bật lửa lên trước mặt hắn.
Khói thuốc mỏng manh cuộn lên, rồi tan biến. Seung Hyuk ngửa cổ, thở dài, nhìn trần nhà.
Không biết đã bao lâu, khi ánh mắt quét qua phòng, hắn nhìn thấy một gã trai gầy gò lảo đảo ở góc. Tóc đen dài rối bù, mỗi bước đi loạng choạng, cậu ta run rẩy, nước da nhợt nhạt.
Ký ức về khuôn mặt trắng bệch nào đó lại hiện lên. Một cảm giác kì quái nơi cổ họng nhanh chóng chuyển thành ghê tởm. Seung Hyuk nuốt mạnh, vị chua tràn miệng.
Khói thuốc trong phòng bỗng trở nên nồng nặc khó chịu, anh dụi tắt điếu thuốc, nhưng mắt vẫn dán vào cậu trai gầy gò đang run rẩy.
Khi định ra hiệu cho Tae Sik xử lý trước khi rắc rối xảy ra, bất ngờ một gã cơ bắp túm lấy tay cậu trai gầy.
Trong lúc đang bận ôm eo một cô gái, gã ghì cằm cậu trai gầy, cưỡng hôn, nhét lưỡi sâu vào miệng.
“…..”
Tae Sik nín thở, cắn môi, liếc nhìn Seung Hyuk. Cứ ngỡ đêm nay sẽ yên ổn, vậy mà…
“Xin lỗi, em sẽ dọn dẹp ngay.”
Dù đã dặn dò kỹ mọi thứ, có lẽ hắn ta chỉ xem đó là mấy lời cảnh cáo cho có lệ. Lâu lâu vẫn có kẻ say thuốc, say rượu, không biết tự lượng sức mình mà bỏ ngoài tai mọi cảnh báo.
Có lẽ thích cảm giác kích thích lạ, gã to xác kia đang dừng lại động tác hông, gần như xoay cả người về phía gã trai gầy. Chỉ cần buông ra thêm chút nữa, chắc sẽ ngã nhào xuống chiếc sofa ngay phía sau. Tae Sik định nhanh chóng bước tới ngăn lại, nhưng người cản cậu lại chính là Seung Hyuk, kẻ vừa đứng dậy và ra hiệu bằng tay.
Tae Sik liếc nhìn thoáng qua gương mặt Seung Hyuk rồi im lặng, lặng lẽ kéo cánh cửa ra. Âm nhạc vốn bị ngăn lại bởi một lớp kính mỏng lập tức tràn vào, hòa cùng những âm thanh rên rỉ, va chạm, vọng khắp tường và trần nhà như hiệu ứng trong rạp chiếu phim.
Tiếng gót giày nện xuống sàn gạch vang lên đều đặn, dứt khoát, hướng thẳng về phía hai gã đàn ông đang quấn lấy nhau một cách cuồng loạn.
“Đại ca… để em…”
Tae Sik hối hả cất lời từ phía sau, nhưng vô ích. Seung Hyuk bất ngờ kéo phăng gã đàn ông to xác ra khỏi kẻ gầy gò, rồi tung một cú đấm thẳng vào vùng thượng vị của gã ta.
Ngay cả khi tỉnh táo còn khó mà đỡ, huống hồ là kẻ đang say thuốc, say rượu. Thân hình trần trụi, mất thăng bằng, đổ ập xuống sàn nhà. Đứng phía sau, Tae Sik nuốt vội những lời còn dang dở, đưa hai tay lên che mặt, khẽ vuốt xuống một cái.
“Khụ… khụ…!”
Seung Hyuk nhìn hắn lạnh lùng, rồi giơ chân, đá mạnh. Cô gái hoảng hốt hét lên, tránh sang bên.
“Dù có… động dục….”
“Khụ… khụ…!”
“Cũng phải biết xem… đang đụ vào đâu… hiểu không?”
Tiếng nhạc chát chúa vẫn rền vang, hòa lẫn tiếng ho sặc đau đớn và âm thanh nặng nề của những cú đá dồn dập. Nhưng chẳng ai trong căn phòng ấy bận tâm đến gã đàn ông đang lăn lộn dưới sàn. Họ chỉ mải mê áp môi vào người bên cạnh, dính lấy nhau, trộn lẫn hơi thở và cơ thể.
Càng bị đá, hắn càng trở nên thảm hại, oằn mình dưới sàn, bẩn thỉu và bê bết. Và những kẻ đang dõi theo cảnh đó, chỉ có ba người. Gu Seung Hyuk, Kwon Tae Sik, và kẻ gầy gò với mái tóc dài đang tròn xoe mắt, co rúm người dưới gầm sofa.
“Khụ… khụ… khục…”
Dù gương mặt đã nát bấy, máu me chảy ròng ròng, giữa cơn đau đớn ấy, dương vật của gã vẫn gồng lên một cách gớm ghiếc, run rẩy giữa không trung. Gu Seung Hyuk nhìn gã với vẻ mặt pha lẫn ghê tởm, hệt như đang nhìn một túi rác ai đó đã làm vỡ toang giữa con hẻm bẩn thỉu.
Và rồi, như thể cố tình cho kẻ đang co rúm người nhìn trộm trong góc thấy rõ, Seung Hyuk đá mạnh vào thân hình to lớn kia, lật nghiêng gã về phía cậu trai gầy gò kia…
Đôi mắt đỏ hoe vì sợ hãi nhìn lên Seung Hyuk. Hắn dán mắt vào cậu ta, rồi lạnh lùng giẫm mạnh lên dương vật gã đàn ông đang rên rỉ.
“A… ư…!”
Tiếng rên thoát ra, Seung Hyuk không thèm liếc, vẫn nhìn chằm chằm vào cậu trai gầy đang run lên vì sợ.
“Bọn gay như mày… nghĩ đây là chỗ nào hả.”
“Ư… hức… hức…”
“Ghê tởm.”