Đông Chí - Chương 6

5-10 CHAP MỖI NGÀY

 Thứ khiến  Yi Hyun đang bất động khẽ cựa mình, là cánh tay của Tae Sik áp nhẹ lên khuỷu tay cậu từ phía sau. Dù lực không mạnh đến mức cưỡng ép, nhưng lại nặng nề, đầy áp chế. Cậu bị dẫn tới và ngồi xuống chiếc sofa cạnh Seung Hyuk mà không thể kháng cự.

Ngay khi  Yi Hyun vừa đặt người xuống ghế, Seung Hyuk nhấc điếu thuốc đang kẹp giữa ngón tay khỏi môi, rồi lười nhác bật người dậy với tiếng "hự" khẽ bật ra. Khi hắn cúi xuống lấy ly thủy tinh đặt giữa bàn, mùi khói thuốc nồng nặc lập tức ập thẳng vào mặt từ khoảng cách quá gần. Cậu siết chặt người, vô thức cắn vào má trong. Một chiếc ly đặt xuống trước đầu gối cậu. Ngay sau đó, chai rượu đắt đỏ—thứ mà cậu từng nghe nói rất khó kiếm—bị nghiêng xuống một cách thô bạo. Thứ chất lỏng màu hổ phách đổ ào ào vào ly, không đá, không tiết chế. Qua lớp thủy tinh gồ ghề của chai, hình bóng những kẻ trần truồng như thú vật phía sau tấm kính lúc ẩn lúc hiện.  Yi Hyun cố gắng giữ ánh mắt dán chặt vào ly rượu trước mặt.

“Uống đi. Đắt lắm đấy.”

Seung Hyuk nhếch mép nói như đùa, rồi dùng đáy chai khẽ hất nhẹ ly về phía cậu. Khi  Yi Hyun đang nhìn chăm chăm thứ chất lỏng màu vàng sậm lắc lư trong ly, hắn đã đưa ly của mình lên môi.

“Nghĩ lại thì, lâu lắm không gặp rồi, thế này mà kết thúc thì uổng quá.”

“……”

“Chẳng thay đổi tí gì. Tám… không, chín năm rồi nhỉ?”

Seung Hyuk cười khẩy, lấy mu bàn tay lau qua vệt rượu bám nơi khóe môi. Mặc cho câu hỏi đó,  Yi Hyun chẳng có phản ứng gì. Cậu ngồi lặng im, mắt khẽ cụp, để hàng mi dày che khuất ánh nhìn. Thái độ ấy khiến Seung Hyuk khẽ bật cười, đầy giễu cợt.

“Người ta nói chuyện, cậu thì vẫn cứ câm như hến, cái tính đó chả thay đổi gì mấy.”

Hắn xoay nhẹ ly whisky trên tay, tiếng va chạm của chất lỏng và ly thủy tinh vang lên lanh canh, len vào giữa khoảng lặng nặng nề.  Yi Hyun vẫn không nói gì, chỉ ngồi đó với vẻ mặt mệt mỏi, mắt nhìn chăm chú vào đâu đó trên mặt bàn.

Chậc.

Seung Hyuk tặc lưỡi, rồi quay đầu nhìn qua bức tường kính.

Phản chiếu trên lớp kính là hình ảnh của  Yi Hyun: giữa những thân thể đang trần truồng quấn lấy nhau như súc vật, cậu ngồi đó, bất động, nét mặt vô cảm. Không chút bối rối, không lo sợ, không xấu hổ. Chỉ lặng lẽ cúi đầu, mím môi.

Trông như một đóa sen trắng mọc lên giữa bùn lầy.

Từ đâu đó trong bụng, một cảm giác khó chịu nhơm nhớp bắt đầu lan dần ra. Dáng ngồi thẳng lưng, ánh mắt cố tình nhìn xuống đất của cậu cứ như đang rạch một ranh giới: “Tôi khác với mấy người.”

Biểu cảm Seung Hyuk khẽ méo đi, lành lạnh. Hay là phải ném gì đó đập vỡ tan tành, cậu ta mới chịu nhìn lên? Hắn nén lại cơn thôi thúc trào lên trong lòng, đưa tay gãi nhẹ mí mắt.

Chậc.

Tiếng lưỡi bật ra lần nữa, như gọi chó. Cuối cùng, đầu của  Yi Hyun cũng từ từ ngẩng lên. Seung Hyuk nghiêng đầu, cố nhếch một nụ cười méo mó.

“ Yi Hyun à... Người ta nói thì ít ra cũng phải trả lời chứ.”

“……”

“Hmm?”

Dù chất giọng đầy tính uy hiếp,  Yi Hyun vẫn không trả lời. Chỉ thở ra một hơi ngắn, rồi thẳng thắn đối diện với ánh mắt gắt gao đang khóa chặt mình. Ánh nhìn chạm nhau. Và sau một thoáng, cánh môi đỏ hồng của  Yi Hyun cũng chậm rãi mở ra.

“Nghe nói... gọi tôi.”

“…Haha.”

Câu trả lời khô khốc, vô hồn như thể đang nói chuyện với người lạ. Seung Hyuk bật ra một tiếng cười ngắn, nhưng nụ cười hoàn toàn không chạm đến mắt.

“Hồi nãy thì ‘đi trước đi’, giờ lại ‘gọi tôi’.”

“……”

“Gặp lại sau bao nhiêu năm, mở miệng được mỗi câu như vậy thôi à?”

Seung Hyuk khẽ đung đưa chân đang bắt chéo, bật cười khẽ vài tiếng rồi lại đưa ly rượu lên môi.  Yi Hyun lặng lẽ nhìn người đàn ông đang cười đó bằng ánh mắt hoàn toàn không thấy buồn cười chút nào.

Chín năm.

Cái vẻ non nớt từng vương lại trên mặt hắn giờ đã biến mất không chút dấu vết. Gò má cao, cằm vuông, gương mặt thô ráp—mọi đường nét đều sắc sảo hơn trước. Nhưng khí chất thì chẳng khác là bao. Vẫn có gì đó bất ổn, bất an. Và mệt mỏi.

“Không nói gì à? Thường thì gặp nhau kiểu này cũng phải hỏi một câu ‘lâu quá không gặp’, ‘cậu làm gì ở đây?’ đại loại vậy chứ?”

Seung Hyuk đặt chai rượu xuống, rồi buông lỏng người trên ghế. Dù uống cạn ly whisky mạnh như nước lọc, mặt hắn vẫn chẳng hề biến sắc. Nhắm mắt lại, nghiêng cổ trái phải cho đỡ mỏi, hắn lầm bầm.

“Mà… trước khi hỏi mấy cái đó, tưởng cậu sẽ hỏi ‘chuyện đó là sao’ trước chứ.”

Hắn bật cười, ngẩng đầu lên rồi hất cằm về phía sau lớp kính. Một gã đàn ông đang hì hục làm việc giữa hai người phụ nữ. Hắn vẫn không rời mắt khỏi đó, vừa khẽ cười vừa hỏi:

“Không tò mò à?”

“…Tôi nghĩ không cần biết cũng được.”

“Ồ.......Xem ra quản lý Kim cũng biết cách dạy dỗ nhân viên ha, phải không Tae Sik?”

Seung Hyuk ngửa đầu cười khúc khích, ngoái lại nhìn Tae Sik một cái.  Yi Hyun, thì lại lặng lẽ dời mắt khỏi hắn, đưa ánh nhìn quay trở lại chiếc bàn trước mặt.

"......"

Không ai nói gì thêm.

Ngay từ đầu đã chẳng có gì để nói. Hai người không thân thiết tới mức cần phải hỏi thăm, mà cho dù có thân cũng không phải là lúc, đúng nơi. Khi tiếng rên rỉ, tiếng thở gấp đứt quãng vẫn không ngừng vọng ra sau lớp kính, làm gì có ai mở miệng hỏi han nhau rằng “dạo này cậu sống sao?” Hành động xác thịt đan xen với những chiếc lưỡi lạ hoắc—mọi thứ đều lồ lộ như một màn trình diễn. Mùi tanh mặn như đang trôi lơ lửng trong không khí, dù không thấy cũng có thể tưởng tượng được vị nó như thế nào.

 Yi Hyun chỉ muốn thoát khỏi cái nơi ghê tởm này càng nhanh càng tốt. Cậu không thấy một ai còn giữ được sự tỉnh táo, kể cả Gu Seung Hyuk đang ngồi ngay cạnh. Cậu giơ cổ tay lên xem giờ. 7 giờ 30 sáng.  Yi Hyun siết chặt nắm tay một lần, rồi đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi – cậu thật sự không tìm được lý do nào để tiếp tục ở lại đây nữa.

“Nếu không có việc gì đặc biệt thì tôi xin phép đi trước.”

“Ngồi xuống.”

Giọng nói cất lên, lạnh băng như đá. Thái độ suồng sã, đùa cợt khi nãy bỗng chốc tan biến như thể chưa từng tồn tại – tất cả đều là đóng kịch. Trước sự thay đổi sắc mặt đột ngột ấy, ánh mắt  Yi Hyun cũng trở nên sắc lạnh, cậu nhìn chằm chằm vào Seung Hyuk.

“Sao phải lạnh nhạt thế chứ.”

“……”

"Tôi chỉ thấy vui vì gặp lại cậu sau từng ấy năm thôi mà.”

Lực từ phía sau đè lên vai như ép cậu ngồi xuống còn mạnh hơn cả lúc trước.  Yi Hyun cau mày, xoay người gạt tay Tae Sik ra rồi bước đi thẳng không chút do dự.

“Thằng kia với con kia.”

“……”

“Chẳng phải bọn nó mới lên báo vài hôm trước vì cái bài ‘tin sốt dẻo’ gì đó à?”

Giọng hắn chậm rãi nhưng đầy ý đồ, như muốn lôi kéo, như muốn khiến cậu quay đầu lại. Và quả nhiên, bước chân  Yi Hyun khựng lại. Phản ứng của đôi mắt là hoàn toàn vô thức. Ánh nhìn của Seung Hyuk hướng về phía sau lớp kính, nơi mà đám người đang quấn lấy nhau như những mớ thịt sống lăn lộn trên sofa, trên người chỉ vắt vưởng vài mảnh vải đến mức chẳng còn gọi nổi là quần áo.

“Nói gì mà cùng chuẩn bị nhạc kịch, rồi nương tựa nhau mà yêu? Ha, đúng là vớ vẩn…”

“……”

“Bọn nó gặp nhau ở đây đấy.”

Gã đàn ông mặt đỏ gay đang quấn lấy một cô gái, lưỡi lưỡi dây dưa, là gương mặt quen thuộc – một diễn viên nổi tiếng gần đây vì tin đồn hẹn hò với thành viên nữ của một nhóm nhạc thần tượng. Nhưng người hắn đang cắn môi lại không phải cô idol kia, mà là một cô gái tóc ngắn hoàn toàn khác. Còn cô idol, người vốn nổi tiếng với mái tóc dài mượt mà, thì đang ôm chặt cổ một gã đàn ông khác, lắc lư theo nhịp cơ thể. Đạo đức, luân lý, pháp luật – dù có dùng bất kỳ thứ gì trong số đó, cũng không thể làm tổn thương nổi những người như họ.

Từ lúc tròn hai mươi tuổi, tiếp xúc với đủ thứ chuyện đời,  Yi Hyun đã sớm hiểu ra: trên con người là bạo lực. Trên bạo lực là luật pháp. Trên luật pháp là tiền. Và trên tất cả những thứ đó, là những kẻ đang ngồi chễm chệ như thể sở hữu cả thế giới này. Cậu chắc chắn – không chỉ là linh cảm – rằng giờ đây, Gu Seung Hyuk chính là một trong số những kẻ đó.  Yi Hyun cắn môi dưới, quay đầu nhìn Seung Hyuk. Không rõ lý do gì khiến hắn phải gọi cậu đến tận nơi cấm người lui tới này, rồi bắt chứng kiến những cảnh tượng như vậy. Nhưng cậu hiểu, đây không chỉ đơn giản là trò khoe khoang. Seung Hyuk nhìn thẳng vào mắt  Yi Hyun, tặc lưỡi trêu chọc rồi nghiêng đầu một cách ngạo mạn.

“Sao lại nhìn người ta bằng ánh mắt như thế? Tổn thương đấy.”

Hắn cười như thể đang làm nũng. Nhưng từng chữ lại thấm đẫm độc khí.

“Cô nàng đó, là ái nữ thứ hai của tập đoàn Young-won đấy. Hình như nhỏ hơn cậu hai hay ba tuổi gì đó. Lừa dỗ khéo khéo một chút, cũng kiếm được vài căn officetel ngay trung tâm Seoul chứ chẳng chơi.”

Seung Hyuk cong mắt cười như thể đang kể chuyện đùa.

“Cậu đó, sao lại phải làm mấy việc như bưng rượu ở cái chỗ này? Không phải ai khác, mà là Kwon  Yi Hyun cơ mà.”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo