Dòng Sông Nô Lệ - Chương 1

Dòng Sông Nô Lệ (River of Bondage) Quyển 1 

Tác giả: Haeroun

Chương 1. Đêm đó

Hơi thở đứt quãng từng hồi.

Mặc dù có lý do cao cả rằng “đây là lần đầu tiên trải nghiệm chuyện này”, nhưng lời giải thích vẫn còn quá thiếu sót. Miệng khô khốc, cặp mông sưng tấy vì bị đánh run rẩy không ngừng. Cơn đau và khoái cảm từ chiếc máy rung phát ra âm thanh thô bạo, di chuyển loạn xạ giữa hai chân và lan tỏa rõ rệt khắp cơ thể.

Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai. Vì bị dây bịt miệng mà nước dãi chảy dài xuống cằm từng giọt. Tứ chi bị trói chặt cứ giật lên liên hồi vì khoái cảm. Quá sướng đến mức khóe miệng như muốn co giật. Điên mất thôi. Không, điên cũng chẳng sao.

***

Trong cuộc sống luôn có những điều tự nhiên thấm vào người. Rằng con người luôn cô đơn trong khoảnh khắc khủng hoảng. Chẳng hạn như khi nhận ra không còn giấy vệ sinh trong nhà vệ sinh hay xa hơn nữa là lúc trên đường tan học không kìm được mà làm ướt quần. Nhưng khi lớn lên những tình huống như thế dần ít đi.

Dẫu vậy thì ngày mà Seo Ha thấm thía câu châm ngôn ấy một cách sâu sắc nhất là vào sinh nhật tuổi ba mươi khi anh nghĩ mình đã đủ trưởng thành.

“Kang… Jae Hyuk.”

Trong buổi giảng dạy đầu tiên, bài giảng đầu đời của mình anh gặp lại người bạn tình đêm qua kẻ đã đánh đòn anh tơi tả giờ đây lại là sinh viên trong lớp của anh.

“Vâng.”

Đôi mắt cậu ta ban đầu mở to kinh ngạc khi nhìn anh, rồi nhanh chóng ánh lên nụ cười nham nhở khi đáp lại lời gọi của anh.

Seo Ha cố gắng trấn tĩnh trước đôi mắt đang tối sầm lại anh khó khăn mở miệng để gọi nốt danh sách điểm danh. Anh dám chắc rằng trong ba mươi năm cuộc đời không hề ngắn ngủi của mình cũng chưa từng có cuộc khủng hoảng nào tầm cỡ thế này. Đây là cuộc khủng hoảng lớn nhất đời anh.

***

Khi giọng nói trầm thấp và ngọt ngào mà anh từng yêu thích thốt ra những lời ấy, Seo Ha run lên vì giận dữ. Kết hôn. Anh đã từng nghĩ rằng một ngày nào đó những lời này sẽ vang lên từ miệng người ấy nhưng ít nhất thì cũng không phải hôm nay.

“Ha, muốn hút thuốc quá…”

Seo Ha ngậm một điếu thuốc, dậm chân theo tâm trạng tồi tệ của mình. Chiếc bàn tồi tàn ở cửa hàng tiện lợi rung lên mạnh mẽ. Va chạm làm mấy lon bia rỗng lăn đổ. Vài giọt bia sực vương vãi trên bàn. Mùi hương còn sót lại thật tệ, tệ không chịu nổi. Anh vốn không thích uống đến thế. Nếu phải nói thì nó chỉ như một món ăn kèm… Vậy mà kết hôn sao?

“…….”

Điều khiến anh càng phẫn uất hơn là sau khi nghe câu nói ấy,

Anh đã nói ra câu ấy. Lời chúc mừng bật ra một cách vô thức lại một lần nữa khiến cổ họng anh nghẹn ngào và khó chịu.

Nụ cười ngại ngùng không hợp chút nào trên gương mặt ấy càng làm tăng thêm cảm giác tự ti của Seo Ha. Anh không thể nhìn thẳng vào khuôn mặt đó thậm chí còn phải né tránh ánh mắt. Rồi anh bắt đầu lẩm bẩm những câu nói vô nghĩa chẳng đâu vào đâu. Cuối cùng khi mà Kim San có vẻ chán nản và ngỏ ý muốn về trước thì Seo Ha mới có thể đứng dậy khỏi ghế. Anh chỉ muốn chết quách đi cho xong.

Nói lại lần nữa anh không hẳn là yêu thích Kim San đến thế. Chỉ là, người ấy… là người duy nhất thỏa mãn những ham muốn đen tối và lệch lạc của anh. Hay là không phải vậy? Anh đã thích thật rồi sao? Trong suốt mười năm không hề ngắn ngủi ấy anh đã đi đến mức thích người ấy thật rồi sao? Seo Ha khẽ thở dài. Khói thuốc lá bay lượn vô định trong không trung.

Nơi Seo Ha lần đầu gặp Kim San là tại buổi chào đón của một câu lạc bộ ở trường đại học nơi anh tham gia hồi còn non dại. Như bao tân sinh viên khác anh hiếm khi cảm thấy hào hứng. Chính vì thế mà anh đã tham gia câu lạc bộ và thậm chí còn xuất hiện ở những dịp như vậy dù điều đó chẳng giống anh chút nào.

Có phải vì còn trẻ nên anh mới như vậy. Nếu là bây giờ thì anh chắc chắn sẽ không làm những việc như thế. Kim San mà anh gặp ở đó rõ ràng là một người nổi bật với vẻ ngoài gọn gàng, chỉn chu là người cao nhất trong câu lạc bộ và thoạt nhìn mang một ấn tượng dịu dàng. Nếu phải miêu tả thì anh ta trông như một phát thanh viên trên bản tin 9 giờ tối trông sạch sẽ và lịch lãm.

Kim San là người chủ động chào hỏi anh trước. Anh không biết làm sao người ấy lại biết tên của mình. Nhưng dù vậy thì anh cũng không cảm thấy khó chịu. Ban đầu anh không phải đã rung động trước Kim San. Mà chỉ đơn giản là nghĩ anh ta như một tiền bối tốt bụng và cool ngầu. Nhưng Kim San lại có một điểm gì đó rất đặc biệt.

Cách anh ta ra lệnh trông thật thuần thục, và điều đó lại bất ngờ kích thích Seo Ha. Sau này anh mới biết đó chỉ là thói quen tự nhiên của Kim San chỉ vì anh ta là con cả trong một gia đình có đến năm anh em. Là anh cả của năm người cho nên hành xử như vậy cũng không có gì là lạ. Với Seo Ha thì đó là một thế giới mà anh không thể hiểu nổi.

Những cái vuốt ve ngọt ngào như phần thưởng khiến Seo Ha rơi vào đủ loại tưởng tượng. Trước khi gặp Kim San thì Seo Ha đã hoàn toàn nhận thức được khuynh hướng kỳ lạ của mình.

Seo Ha thích được ra lệnh, thích được phục tùng. Hơn tất cả anh luôn khao khát được một “chủ nhân” mạnh mẽ trói buộc và đánh đập. Từ rất lâu, anh luôn muốn bị trừng phạt luôn muốn bị ai đó kiểm soát. Chỉ là chưa từng có ai làm điều đó cho anh.

Những đêm yên tĩnh ở một mình. Anh luôn nghĩ về việc muốn bị đánh, bị hành hạ, bị sỉ nhục. Ham muốn mãnh liệt ẩn sâu trong anh là một thứ rất lâu đời và đậm sâu. Nhưng anh sợ hãi việc để lộ khuynh hướng này ra ngoài.

Nếu bị phát hiện là một người đồng tính và có sở thích khổ dâm thì việc bị xã hội vùi dập là điều dễ như trở bàn tay. Thế giới học thuật mà anh đang theo đuổi vốn bảo thủ và cả đời anh chỉ học được mỗi thứ này. Không có nơi nào để bấu víu cho nên anh buộc phải cẩn trọng. Đó là vấn đề liên quan đến miếng cơm manh áo. Vì vậy anh chỉ dám tưởng tượng một mình và tự tìm cách giải quyết trong phạm vi có thể. Trong quãng thời gian đó, không thể phủ nhận rằng anh đã lấy Kim San làm chất liệu cho những tưởng tượng của mình. Và có lẽ anh đã dần dành tình cảm cho người ấy. Mười năm dài đằng đẵng. Từ khi gặp Kim San cho đến giờ. Thời gian trôi qua thật dài. Chẳng hiểu sao lại thành ra như vậy.

Nhưng “chủ nhân” trong trí tưởng tượng của anh giờ không còn nữa. Vì người ấy sắp kết hôn.

Và giờ là hiện tại. Ngồi bệt trên chiếc ghế nhựa trước cửa hàng tiện lợi anh nốc hết lon bia này đến lon bia khác, phì phèo điếu thuốc liên tiếp.

Seo Ha hoàn toàn quên mất rằng chỉ hai ngày nữa là ngày giảng dạy đầu tiên của anh. Anh đã sống một cuộc đời bận rộn. Đại học, quân đội, rồi lại đại học. Tiến sĩ thạc sĩ. Tốt nghiệp thạc sĩ. Lại tiếp tục học tiến sĩ. Vì lý do tài chính và vì cuộc sống cứ thế lao đi khiến cho anh mệt mỏi đến mức phải xin nghỉ học tiến sĩ. Mọi người xung quanh cũng bảo anh nên nghỉ ngơi một chút.

Trong lúc nghỉ ngơi như vậy, anh nhận được lời đề nghị từ một giáo sư về việc dạy một khóa học giáo dục đại cương. Ừ thì, Kim San cũng đang làm việc ở trường. Chẳng có lý do gì để từ chối cả. Rồi Kim San đã liên lạc với anh. Anh ta nói bận chuẩn bị cho kỳ học mới, rủ đi uống rượu nên Seo Ha đâm ra có chút kỳ vọng. Nhưng rồi lại nhận được tin anh ta sắp kết hôn. Trong khoảnh khắc này Seo Ha chỉ cần một nơi để trút bỏ tâm trạng u uất và buồn bã này. Bộ não ngập trong men rượu khiến anh quên đi những thứ khác.

Trong cơn say Seo Ha đã lấy điện thoại ra. Hôm nay bỗng dưng anh cảm thấy chiếc điện thoại trở nên nặng trịch. Anh đăng nhập vào một cộng đồng BDSM mà anh đã tham gia từ lâu nhưng chưa từng hoạt động thật sự.

“Đám người phát cuồng đông thật.”

Có phải vì là tối thứ Bảy chăng. Trong đám đông hỗn loạn những người tìm kiếm bạn tình một cách bừa bãi, Seo Ha phát hiện ra một biệt danh đặc biệt nổi bật. Đó là một thành viên anh từng thấy trong cộng đồng này từ ba năm trước, mỗi khi cơn khát khao trỗi dậy không thể kìm nén và anh đều giải tỏa bằng mắt qua thành viên. Không có thông tin cá nhân chi tiết, nhưng giữa đám “dom” khoe khoang sở thích thô tục một cách dài dòng thì người này lại nổi bật như hạc giữa bầy gà.

“…….”

Người ấy dường như thường tìm đối tác một cách ngẫu hứng và không thực sự thiết lập mối quan hệ DS (Dominant/Submissive), nhưng trong tình huống như hiện tại thì một người như vậy lại càng phù hợp hơn. Seo Ha dồn hết quyết tâm của mười năm mà không có lẽ là còn lâu hơn thế để gửi một tin nhắn cho người ấy. Hỏi rằng liệu có thể gặp ngay bây giờ không. Và chưa đầy năm phút sau thì tin nhắn trả lời đã đến. Tim anh đập thình thịch.

「Khách sạn A Jamsil phòng 2407」

Đây rõ ràng là một lựa chọn mà chắc chắn khi tỉnh rượu anh sẽ thấy hối hận. Nhưng hôm nay anh không muốn để lý trí chiến thắng. Seo Ha đứng phắt dậy rồi phủi ghế và bước đi nhanh chóng. Lên taxi anh nói tên khách sạn A rồi cho đến khi gần đến nơi thì anh lại chăm chú đọc những bài đăng mà người ấy từng viết. Đầu óc đang nóng ran chưa kịp nguội thì cổng chính của khách sạn đã hiện ra trước mắt. Ngày mai có thể anh sẽ đấm ngực tiếc nuối thế nhưng hôm nay thì anh muốn quên đi những suy nghĩ ấy.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo