Dòng Sông Nô Lệ - Chương 2

Dẫu vậy thì khi đứng trước cửa phòng khách sạn tay anh cũng không dễ dàng vươn ra. Hay là quay về thôi nhỉ. Vẫn còn kịp để rút lui. Khi hơi men dần tan thì lý trí cũng bắt đầu trỗi dậy và giãy giụa dữ dội. Lúc này Seo Ha cũng đã tỉnh táo hơn được một chút và lùi lại một bước. Đúng vậy anh đã quá liều lĩnh. Không cần phải làm đến mức này. Cứ như mọi khi chỉ cần một mình……

“Không vào sao?”

Giọng nói vang lên ngay phía sau khiến Seo Ha giật mình mà quên cả thở. Hơi ấm từ cơ thể người đàn ông chạm vào vai anh dường như khiến anh bất động. Tim anh đập loạn xạ cứ như thể là bị hỏng. Cánh tay to lớn của người đàn ông lướt qua người anh quẹt thẻ khóa. Tiếng cửa phòng khách sạn mở ra vang vọng khắp hành lang tĩnh lặng.

Seo Ha cố gắng trấn tĩnh, định nói rằng nhầm người rồi và chuồn đi. Đó là lựa chọn tốt nhất. Nhưng khi anh quay lại định đẩy người đàn ông đứng sau lưng để chạy trốn…

“Ghi chú.”

“…”

“Đúng người rồi. Vào đi.”

Anh không biết mình đã vào phòng bằng cách nào. Bị bàn tay lớn đẩy nhẹ vào lưng, anh lảo đảo bước qua ngưỡng cửa. Chiếc giường khách sạn trắng tinh và bàn trà bằng gỗ mun hiện ra trước mắt. Ngoài cửa sổ ánh sáng từ các tòa nhà rực rỡ. Hơi thở không đều khiến anh ngạt thở.

Người đàn ông cao lớn thoạt nhìn thì trông còn cao hơn cả Kim San. Dù anh không thấp nhưng cũng vẫn phải ngước lên nhìn. Chắc chắn cậu ta cao hơn 1m90. Thân hình rắn rỏi cơ bắp trông như một con báo săn. Mái tóc ngắn để lộ phần gáy đầy nam tính. Vầng trán thoáng lộ ra cũng toát lên vẻ cuốn hút. Gương mặt ấy dù bất kỳ ai nhìn cũng sẽ cho rằng đẹp trai trông vừa tự tin cứ như quen thuộc với chuyện này lại vừa trẻ trung. Cậu ta bao nhiêu tuổi nhỉ. Seo Ha đứng như hóa đá ở ngưỡng cửa anh đứng bất động cho đến khi người đàn ông đặt một chiếc túi đen lên bàn.

“Lần đầu đúng không? Vì tôi thấy không có lịch sử hoạt động.”

Câu hỏi vang lên trong lúc cậu ta cầm điện thoại khiến Seo Ha lúng túng tìm cách trả lời. Hình như cậu ta đã kiểm tra tài khoản ghi chú của anh. Nên nói gì mới được đây. Anh phát hiện ra cộng đồng BDSM từ thời đại học tính ra cũng đã “lặng lẽ theo dõi” được 9 năm. Anh nhận ra mình có xu hướng chịu đau từ nhỏ. Anh mong chờ được đánh cũng thích bị kiểm soát. Sau một loạt chuyện cho nên khi sống một mình anh thường tự dằn vặt bản thân bằng những tưởng tượng. Anh xem các video trên mạng, học hỏi, tự nới lỏng phía sau, tự trói, tự đánh trong phạm vi có thể.

Nhưng như thế vẫn luôn thiếu. Seo Ha cần một “chủ nhân” thực sự. Một người sẽ hành hạ anh đến khi anh lắc đầu xin dừng. Kim San chỉ là một nhân vật trong tưởng tượng. Vì vậy nó luôn luôn…

Thấy Seo Ha im lặng quá lâu người đàn ông đó thở dài giọng giọng điệu cũng pha chút bực dọc.

“Vậy tối nay anh có làm được với tôi không?”

“…Tôi làm được.”

Seo Ha buột miệng trả lời trong lúc vẫn chưa dứt khỏi những dòng suy nghĩ anh vô thức nuốt nước bọt. Chắc là vì men rượu vẫn chưa tan. 

‘Mình muốn làm.’

Ánh mắt cậu ta nhìn xuống khiến anh phải rùng mình. Cảm giác thực sự lần đầu tiên trải qua khiến anh như bị trói chặt. Nghĩ đến việc bỏ chạy khi đã đứng trước cửa phòng giờ đây khiến anh thấy thật nực cười. Anh khao khát điều này. Dù chỉ là một ngày, hay dù chỉ một lần. Anh muốn thỏa mãn cơn khát cháy bỏng từ lâu trong anh.

“Không biết anh có biết không nhưng tôi thích kiểu chơi hơi mạnh có thể sẽ quá sức với người mới.”

“……”

“Nếu chỉ thích bị phạt nhẹ nhàng thì tốt nhất là đừng nên bắt đầu.”

Cằm cậu ta siết chặt như nghiến răng. Lời cảnh báo thì thầm của cậu ta khiến tinh thần Seo Ha dần trở lên tê liệt. Ánh mắt cậu ta quét qua anh sắc lạnh và dính dớp. Đôi chân anh bỗng trở nên run rẩy.

Kiểu chơi mạnh mà cậu ta nói là gì. Anh biết rõ trước khi chơi phải thảo luận kỹ nó như một cuốn sách giáo khoa khắc sâu trong đầu anh. Cần đặt từ an toàn, xác định rõ những gì có thể và không thể làm.

Nhưng giờ đây Seo Ha chỉ thấy phấn khích khi nghĩ đến những đau đớn và sự trói buộc mà cậu ta sẽ mang lại. Đánh đến khi bầm tím cũng được, hành hạ đến rã rời cũng không sao. Anh muốn bị phá hủy hoàn toàn, một thôi thúc nguy hiểm không ngừng trỗi dậy.

“Tôi… làm được.”

Đầu óc như thể đang sôi sục. Người đàn ông vốn đang nhìn vào những ngón tay run rẩy của Seo Ha bật cười như thể xì hơi rồi thêm vào.

“Tôi cũng không thích những thứ quá bẩn thỉu hay làm tổn hại cơ thể đâu. Thậm chí còn ghét nữa. Và vì có vẻ đây là lần đầu của anh nên tôi sẽ cân nhắc và bắt đầu với những thứ đơn giản. Quay về bây giờ thì tiếc quá còn gì.”

Giọng nói bình thản cùng bàn tay đè lên vai khiến đầu gối Seo Ha phải khuỵu xuống thoáng chốc đã quỳ trên sàn. Mặt sàn cứng chạm vào đầu gối mang lại cảm giác chân thực. Đôi mắt cậu ta nhìn xuống anh khiến chân anh không ngừng run rẩy, nhưng như thế này lại tốt. Anh thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn hẳn. Quan trọng hơn là có vẻ cậu ta dường như thấy hài lòng.

Người đàn ông thong dong ngồi xuống ghế, rồi nhìn Seo Ha và ra lệnh tiếp theo.

“Cởi đồ ra và bò đến đây.”

Giọng trầm thấp như thể đang quyến rũ anh. Nghe lời cậu ta nói Seo Ha ngập ngừng đưa tay bắt đầu cởi từng món quần áo. Chẳng mấy chốc, ngực anh lộ ra chỉ còn lại đôi tất và một chiếc quần lót gần như trần truồng.

‘Điên mất thôi.’

Dù có trong phòng thì cởi bỏ lớp quần áo dày cũng khiến anh thấy lạnh. Khi cởi nốt tất và quần lót cảm giác xấu hổ lại càng thêm mãnh liệt. Đầu ngực mềm mại giờ hơi săn lại. Trong khoảnh khắc ấy thì người đàn ông vẫn ung dung ngồi trên ghế mà nhìn xuống anh.

“Lại đây và liếm.”

Seo Ha quỳ bò chậm rãi không có lẽ là khá nhanh, tiến về phía giữa hai chân của cậu ta. Dưới ánh đèn mờ nhạt, làn da đỏ ửng lên vì men rượu của anh lấp đầy tầm mắt của cậu ta khi khoảng cách thu hẹp. Khi anh hoàn toàn chui vào giữa hai đùi rắn chắc, người đàn ông cuối cùng cũng nắm lấy cằm anh đang run rẩy. Ngón tay ấm áp khi chạm vào môi anh nhưng khi luồn vào trong miệng thì nó lại mang cảm giác lạnh hơn. Những ngón tay thô bạo khuấy đảo miệng anh khiến “thứ đó” của Seo Ha phản ứng dữ dội. Đây là lần chơi đầu tiên trong đời. Thứ mà anh đã tưởng tượng và khao khát biết bao lâu nay.

“Vậy thì để xem anh mút giỏi thế nào nhé.”

Dù nói là sẽ cân nhắc vì anh là người mới thế nhưng lời mong đợi anh mút giỏi của cậu ta lại mâu thuẫn. Chắc hẳn nếu anh làm không tốt thì cậu ta sẽ trừng phạt anh. Chỉ lời nói thôi mà cũng khiến anh rạo rực đầu gối tê dại. Da anh nổi gai.

Bàn tay run rẩy của Seo Ha kéo khóa quần cậu ta xuống tạo âm thanh sắc lạnh. Ngay sau đó, trước mắt anh là “thứ ấy” đang cương nửa vời. Nó quá lớn, lớn đến mức thoáng chốc khiến anh nghĩ nó không thực. Là người châu Á sao? Hơi thở Seo Ha run rẩy.

Đôi môi mỏng khẽ hé ra và chậm rãi ngậm lấy “thứ ấy” nóng hổi từ đỉnh đầu. Dù chưa cương hoàn toàn nhưng trọng lượng trong miệng anh khiến khóe mắt anh ươn ướt. Để ngậm sâu hơn, Seo Ha phải cố gắng rất nhiều. Và khi cậu ta nắm lấy tóc anh, đâm mạnh vào trong khiến nước bọt trong miệng anh bắt đầu trào ra. Cuộc chơi bắt đầu.

***

Anh không biết mình đã hoàn thành buổi định hướng như thế nào. Hương vị tinh dịch của cậu ta vẫn ám trong miệng anh cùng với cảm giác đau nhức từ mông sưng tấy vì bị đánh khiến đầu óc anh rối loạn. Seo Ha cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh để đọc thuộc lòng lịch trình giảng dạy sắp tới. Việc giả vờ bình thản đến mức này có lẽ nhờ quãng thời gian dài ở trường sau đại học. Cuối cùng thì bài phát biểu định hướng cũng kết thúc. Anh cố lờ đi ánh mắt mà cậu ta bám theo định nói rằng sẽ gặp lại vào tuần sau, thì…

“Em có câu hỏi, sau giờ học em hỏi thầy được không ạ?”

Người giơ tay hỏi chính là cậu ta. Gương mặt Seo Ha lạnh đi. Anh cần đặt ranh giới. Tốt nhất là phải giả vờ như không quen biết.

“Hỏi ngay bây giờ đi. Nếu câu hỏi của em liên quan đến bài học thì các bạn khác cũng nên biết.”

Dù tuần đầu khai giảng nên lớp còn nhiều ghế trống, Seo Ha vẫn bình tĩnh đáp lại lời Kang Jae Hyuk. Không ngờ lại biết tên thật của cậu ta theo cách như thế này. Miệng anh đắng chát.

“Không ạ, là câu hỏi cá nhân của em.”

Nghe đến “câu hỏi cá nhân” gương mặt cứng đờ của Seo Ha khẽ giật. Câu hỏi cá nhân. Có thể hiểu theo nhiều cách. Một sinh viên hỏi giáo sư câu hỏi cá nhân có thể chỉ liên quan đến thời khóa biểu. Nhưng người đàn ông đang định hỏi không phải sinh viên bình thường. Dù cố nghĩ tích cực thì anh cũng không thể.

Trong lúc Seo Ha im lặng, vẻ mặt các sinh viên bắt đầu lộ rõ sự sốt ruột. Họ cảm thấy buổi học đã kết thúc lại đang phải kéo dài thêm. Bị dồn vào thế bí nên Seo Ha đành phải gật đầu.

“Buổi học đến đây là xong, những bạn có câu hỏi cá nhân vui lòng ở lại.”

“Cảm ơn giáo sư.”

Tiếng chào nhỏ vang lên đây đó, và chẳng mấy chốc giảng đường đã trống rỗng. Nhanh thật. Ngay khi giảng đường vắng tanh, Kang Jae Hyuk người vẫn ngồi tại chỗ và nhìn chằm chằm Seo Ha bỗng lên tiếng.

“Rất vui được gặp.”

“Cậu đang nói gì vậy.”

Ánh mắt nhìn xuống từ giảng đường bậc thang khiến anh thấy áp lực. Seo Ha giả vờ chỉnh lại khuy áo rồi thu dọn chiếc túi đựng laptop. Dù không nhìn thẳng nhưng anh vẫn cảm nhận được ý tứ trong ánh mắt của cậu ta. Anh cầm túi lên định bước nhanh lên cầu thang để lướt qua Kang Jae Hyuk. Nhưng cửa ra vào lại ở tít phía sau, cho nên có muốn tránh cũng tránh không được.

‘Sao lại thiết kế giảng đường thế này cơ chứ.’

Seo Ha bực bội nghĩ rồi ngẩng đầu tỏ ra vẻ ngơ ngác. Cứ giả vờ không nghe thấy. Nếu tiếp tục giả lơ kiểu gì cậu ta cũng chẳng làm được gì. Nhưng đó chỉ là ảo tưởng của anh.

“Tôi… chưa nói là anh được đi mà nhỉ.”

Giọng nói vừa lạnh lùng vừa dịu dàng trầm sâu như trói chặt chân anh.

“Lee Seo Ha.”

“…….”

“Lại muốn bị đánh à?”

Bất ngờ bị gọi tên khiến Seo Ha thấy nghẹn thở. Trong một khoảnh khắc, anh có ảo giác mông mình nóng rát lên như đêm hôm đó. Dù bị tát vào mặt có lẽ anh cũng không sốc đến vậy.

“Anh thích bị đánh còn gì.”

“…Tôi không biết cậu đang hiểu lầm gì. Nhưng cậu Kang Jae Hyuk hãy giữ phép lịch sự.”

Seo Ha cố giữ bình tĩnh quát lên với sắc mặt lạnh lùng. Giọng anh hơi run nhưng anh lờ đi. Anh mong cậu ta dừng lại ở đây. Anh không biết phải đối phó thế nào. Sao lại xui xẻo thế này chứ. Chỉ là một đêm buông thả vậy mà lại… Rồi tiếng bước chân vang lên.

“Tôi làm sao?”

“...Cái gì?”

“Tại sao tôi phải làm thế?”

Kang Jae Hyuk tiến tới lấp đầy tầm mắt Seo Ha.

“A…!”

Bàn tay bất ngờ bóp lấy mông anh và ánh mắt đầy uy hiếp khiến Seo Ha run rẩy. Cơn đau từ chỗ mông vẫn còn sưng ran lên và…

“Tại sao… tôi phải nói kính ngữ với anh?”

“A ức…!”

“Nói đi xem nào.”

Anh sướng đến không chịu nổi. Ánh mắt va chạm giữa không trung rồi trở nên rối bời. Giảng đường rộng đủ chứa cả trăm người bỗng chốc lại ngột ngạt như chỉ còn hai người. Gương mặt Seo Ha vốn cố tỏ ra vô cảm đã sụp đổ từ lâu. Gương mặt người đàn ông từng trói buộc anh lấp đầy tầm mắt cơn đau từ mông sưng tấy khiến anh không thể chịu nổi. Ngón tay Seo Ha bấu chặt vào tay áo Kang Jae Hyuk. Khi cơ mặt căng thẳng của anh thả lỏng cũng là lúc gương mặt cậu ta tràn ngập vẻ hài lòng.

“Đứng im. Tôi muốn làm anh ngay bây giờ.”

Dù là giảng đường trống, dù hai tiếng nữa cũng sẽ không có ai vào nhưng nỗi sợ ai đó bất chợt bước vào vẫn không dễ tan. Vì chuyện đó không phải sẽ không thể xảy ra. Một sinh viên có lịch học tiếp theo hoàn toàn có thể đến sớm. Nỗi bất an dâng trào khiến Seo Ha liếc về phía cửa nhưng bàn tay đang bóp mông anh vẫn không chút khoan nhượng kéo mạnh thịt da anh.

“A ức…!”

“Anh bỏ đi mất mà không nói tiếng nào làm tôi tiếc nuối biết bao.”

“Đợi đã, khoan…”

Giọng nói anh cứ run lên. Đau đớn, rát bỏng, nhưng vì sướng mà phía dưới càng lúc càng nặng nề. Ký ức về lần chơi đầu tiên mãnh liệt và ngọt ngào cứ thế ùa về khiến đầu ngón tay Seo Ha trở nên run rẩy. Anh cắn môi để kìm nén tiếng rên nhưng cơn đau càng nhói thì anh lại càng thấy kích thích. Tiến thoái lưỡng nan. Anh lại muốn bị đánh.

“Lại định chạy trốn à?”

Giọng nói thô ráp vang bên tai khiến Seo Ha lắc đầu nguầy nguậy. Ký ức đêm đó vẫn còn sống động. Ngón tay dài luồn qua lớp quần áo, chạm vào vùng nhạy cảm khiến anh gần như quên mất mình đang ở đâu. Hơi thở hổn hển của anh phả vào gáy Kang Jae Hyuk. Cuối cùng vì đôi chân run rẩy không ngừng và bàn tay lớn giữ chặt mông, Seo Ha tựa nửa người vào vai cậu. Anh oán trách cơ thể bất lực của mình. Lúc này anh chỉ còn cố đứng vững để không bị ngã quỵ.

“Tôi, tôi sẽ không đi đâu.”

“Tôi không tin.”

“Tôi không chạy. Hức, thả tôi ra…”

Bàn tay dai dẳng vuốt ve vùng kín khiến Seo Ha quên cả lòng tự trọng của một giảng viên mà thì thầm van xin. Bình thường hoặc nếu không phải trước mặt cậu ta thì anh nhất định sẽ không bao giờ nói thế. Seo Ha luôn khao khát được van xin ai đó, được cho phép, được kiểm soát. Như một phép màu bàn tay cậu ta rời khỏi người anh. Nhưng cảm giác hụt hẫng đến trước khiến anh bất giác cắn môi. Ngay sau đó gương mặt cậu ta mang nụ cười rạng rỡ lấp đầy tầm mắt anh. Không còn vẻ áp bức như trước mà là một gương mặt khác. Ngón tay dịu dàng vuốt qua khóe mắt ươn ướt của anh khiến Seo Ha không giấu nổi vẻ bối rối. Đặc biệt đó là vì chính bàn tay ấy vừa không khoan nhượng mà bóp lấy mông đau của anh.

“Không ngờ lại gặp anh thế này chúng ta đi ăn gì đó nhé?”

Giọng nói tươi sáng mang đậm phong cách phóng khoáng của một nam sinh đại học. Hoàn toàn khác với đêm đó hay chỉ vài phút trước. Quan trọng hơn là cậu ta đang dùng kính ngữ.

“Không thích ăn thì uống cà phê cũng được. Trà cũng ổn.”

Seo Ha ngơ ngác chớp mắt không thể đoán nổi hành động của cậu ta. “Thứ đó” của anh vốn đang cương nửa vời giờ thì thấy thật lố bịch. Trước mắt anh thì cậu ta đang thu dọn túi xách trông cứ như một sinh viên hoàn toàn bình thường. Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Nhận ra mình đã sụp đổ trước mặt Kang Jae Hyuk mặt Seo Ha nóng bừng lên như bị thiêu. Anh không biết phải làm sao để giấu đi gương mặt đang rực lửa này.

“Sao anh cứ đứng đó thế. Tôi thấy chúng ta có nhiều chuyện để nói lắm đấy.”

Anh không thể từ chối lời mời của Kang Jae Hyuk một người đang trông thoải mái gấp vạn lần anh.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo