***
Trái với lo lắng thì đến tận thứ Sáu Kang Jae Hyuk vẫn không liên lạc. Seo Ha cảm thấy hơi hụt hẫng và với chút hy vọng anh đã lướt cộng đồng SM nơi anh từng gặp cậu ta nhưng kể từ ngày đó không có bất kỳ dấu vết hoạt động nào của Kang Jae Hyuk.
“Thông thường một play partner là quan hệ 1:1 à?”
Seo Ha đột nhiên tò mò nhưng anh lại cảm thấy nhẹ nhõm một cách kỳ lạ khi biết Kang Jae Hyuk không hoạt động. Có phải play partner vốn dĩ là như vậy không. Với Seo Ha chưa từng có một bạn tình thì đây là một câu hỏi quá khó. Có lẽ trong khoảng thời gian đó Kang Jae Hyuk đã tìm được một sub hợp ý hơn. Ngay cả khi không qua cộng đồng vẫn có vô số cách để tìm đối tác.
“Thôi, đừng nghĩ nữa.”
Cảm giác tâm trạng chùng xuống một cách kỳ lạ đương nhiên không dễ chịu chút nào. Việc Kang Jae Hyuk gặp một đối tác khác không thành vấn đề nhưng nếu vì thế mà cậu ta mất hứng thú với anh thì anh sẽ lại trở thành 'quả trứng vịt trên sông Nakdong'. Người mà anh chia sẻ bí mật này chỉ cần một người biết là đủ. Anh chưa đủ can đảm để làm với một người khác ít nhất là cho đến bây giờ. Seo Ha ngồi xuống bàn mở laptop để chuẩn bị cho bài giảng thứ Hai. Thôi kệ chuyện gì đến sẽ đến.
* 'quả trứng vịt trên sông Nakdong': ám chỉ tình trạng bị bỏ rơi, cô đơn, hoặc rơi vào hoàn cảnh bơ vơ, không ai quan tâm.
Và chẳng bao lâu sau điện thoại reo lên. Như mọi khi Seo Ha nghĩ đó là quảng cáo lười biếng nhấc điện thoại lên với vẻ mặt chán chường. Hoặc có lẽ là Kim San. Mối quan hệ xã hội nghèo nàn của anh đang phát huy tác dụng.
「Anh nói đã biết về sở thích của mình từ lâu nên chắc cũng hiểu về gu của mình đúng chứ? Kiểm tra cái này và gửi lại nhé.」
Seo Ha đang nhìn chằm chằm vào dòng chữ giật mình ngồi thẳng dậy. Người gửi tin nhắn là Kang Jae Hyuk. Tâm trạng chùng xuống ban nãy bỗng trở nên vui vẻ. Và anh bắt đầu cảm thấy phấn khích một cách kỳ lạ khiến bản thân hơi xấu hổ. Tất cả là vì sự mong đợi về buổi chơi.
Tệp hình ảnh đi kèm tin nhắn trông giống như một bảng khảo sát.
“Cái gì kỳ lạ thế này.”
Ở góc trên bên trái của bảng có hướng dẫn đánh dấu màu xanh cho những thứ yêu thích, màu vàng cho những thứ muốn thử và màu đỏ cho những thứ không thể làm. Các ô được sắp xếp từ những thứ nhẹ nhàng đến hardcore. Nó trông giống bảng mà anh từng tưởng tượng và đánh dấu vô số lần trong đầu. Dù đã từ bỏ việc này vì cảm thấy vô ích nhưng khi nhìn thấy một bảng thực sự khiến anh không khỏi hồi hộp. Hơn nữa việc có một đối tác để chia sẻ bảng này…
*trong BDSM:
Softcore ≈ nhẹ nhàng, nhập môn, ít rủi ro.
Hardcore ≈ “nặng đô”, nhiều rủi ro hơn.
“....Thật sự rất bất ngờ luôn.”
Đúng vậy, cuối cùng cậu ta cũng liên lạc. Lo lắng về việc cậu ta liên lạc liên tục hay tâm trạng chùng xuống vì không có tin tức tất cả đều trở nên vô nghĩa chỉ với một tin nhắn ngắn ngủi này. Dù sao thì đây cũng giống như một yêu cầu gửi đến play partner của anh nên không thể tiếp cận một cách hời hợt như trước. Có lẽ đây là chuyện liên quan đến số phận của anh.
“Trước tiên từ trên xuống...”
Seo Ha gác việc chuẩn bị bài giảng sang một bên và bắt đầu xem xét bảng. Trong khoảnh khắc này anh phải xóa hình ảnh Kang Jae Hyuk ngồi trong lớp học của mình ra khỏi đầu. Hình dung cậu ta là người chủ sẽ khiến anh rối bời trên giường không phải là điều khó. Chỉ cần thay khuôn mặt của Kim San trong những tưởng tượng trước đây bằng Kang Jae Hyuk là được. Hơn nữa vì đã trải qua một lần việc này thậm chí còn dễ hơn.
Cậu ta cao lớn hơn Kim San, xương cốt rắn chắc hơn, và có lẽ... dương vật cũng lớn hơn... Nghĩ đến đó vành tai Seo Ha hơi đỏ lên. Anh nhớ lại khoảnh khắc dương vật cậu ta đâm sâu vào cổ họng đến mức khóe miệng như muốn rách ra. Cái lỗ không có gì bên trong cũng bắt đầu nhói lên. Anh nhớ lại lúc dạng chân đến giới hạn để những viên bi được đưa vào cơ thể trong khi đang đón nhận dương vật. Mông anh giờ đã lành lại bắt đầu ngứa ngáy. Anh muốn bị đánh thêm đánh đến khi khóc...
“Điên thật.”
Nhìn vào bảng anh muốn giải tỏa căng thẳng và ham muốn tích tụ cả tuần qua. Nhưng không thể đột nhiên nhắn tin cho Kang Jae Hyuk bảo gặp ngay bây giờ. Lòng tự trọng của một giảng viên không cho phép anh làm vậy. Dù sao thì cậu ta cũng là học sinh của anh.
Điều đó khiến anh cảm thấy chút tội lỗi nhưng con người Lee Seo Ha được xây dựng trong ba mươi năm không dễ dàng cho phép anh làm vậy. Hơn nữa chỉ là một play partner đơn thuần nên việc hẹn gặp ngay lập tức cũng không ổn.
“Hay là như thế sẽ dễ liên lạc hơn chăng.”
Trước tiên anh phải hoàn thành cái này. Seo Ha cố gắng kìm nén ham muốn đang sôi sục bắt đầu dùng bút màu xanh đánh dấu những kiểu chơi anh mà yêu thích trên bảng hiển thị trên màn hình.
Vài phút trôi qua nhìn bảng gần như được tô kín màu xanh Seo Ha bỗng cảm thấy muốn tự tử. Trừ những thứ hoàn toàn không phải sở thích như cạo đầu, scat, blood, hay needle thì hầu như... anh đều muốn thử hết. Từ public training, outdoor play đến forced play. Ý nghĩ muốn bị cưỡng bức trong một nhà vệ sinh công cộng không người. Tất nhiên là chỉ trong giới hạn của một buổi chơi.
*scat, blood, hay needle: thuộc dạng fetish / kink nặng
*public training, outdoor play đến forced play: huấn luyện công cộng, Chơi ngoài trời, giả lập ép buộc
“Mình đúng là đồ biến thái. Điên thật.”
Seo Ha vừa rửa mặt bằng nước lạnh vừa nhìn vào gương tự trách mình như thể đang mắng chính khuôn mặt phản chiếu. Có nên liên lạc không. Cậu ta đã gửi bảng này để anh đánh dấu vậy gửi lại và hỏi xem bây giờ cậu ta rảnh không cũng được. Tuần sau cậu ta sẽ đến lớp anh nhưng dù vậy... Hay là nhờ đổi lớp nhỉ. Đúng lúc đó chiếc điện thoại đang im lìm bỗng reo lên.
“Alo.”
Anh lau khô nước trên mặt nhấc máy với giọng vô cảm.
[Sao trả lời chậm thế?]
Là Kang Jae Hyuk. Seo Ha cắn môi cố gắng điều chỉnh giọng nói.
“…Đang định gửi nhưng,”
[Nhưng gì.]
“…Tôi xin lỗi.”
Giọng cậu ta nghiêm khắc gần như ra lệnh khiến anh vô thức thốt ra lời kính ngữ. Mặt anh nóng bừng. Không ngờ cậu ta lại gọi điện anh cảm giác như bị lột trần trong chớp mắt.
[Sao không chủ động liên lạc trước?]
Sau một khoảng lặng giọng cậu ta cũng dịu đi. Seo Ha thở ra chọn lời mà đáp.
“Tôi không chắc là có nên liên lạc không.”
[Anh Lee Seo Ha cứ hứng lên là liên lạc được mà. Hay trong thời gian này anh đã đi banh háng cho người khác?]
Seo Ha quyết định không bận tâm đến cách gọi của Kang Jae Hyuk nữa. Ở trường cậu ta cứ gọi anh là giáo viên là được. Dù sao anh cũng quen dùng kính ngữ. Trước câu hỏi tục tĩu của cậu ta anh trả lời một cách đàng hoàng. Và đó cũng là sự thật.
“Tôi không có làm vậy.”
[Anh chứng minh được không?]
“Gì cơ?”
Cái gì… Giọng cậu ta trộn lẫn giữa kính ngữ và thân mật khiến anh bối rối không biết đây là đang trong buổi chơi hay chỉ là cuộc trò chuyện bình thường. Giọng cậu ta vang lên bên tai âm trầm.
[Tôi hỏi là anh có thể banh lỗ ra để tôi kiểm tra không.]
“…Bây giờ sao?”
[Đừng bắt tôi lặp lại nhiều lần.]
“Nhưng làm sao…”
Giọng anh run rẩy thốt ra. Đứng trước bồn rửa trong phòng tắm Seo Ha ấn mạnh tay xuống dương vật đang cương lên không kiểm soát. Bình tĩnh chút đi cái của nợ này.
[Anh sống một mình đúng không? Gửi bảng đã đánh dấu qua tin nhắn cùng với địa chỉ nhà và mật khẩu. Nằm trên giường, banh lỗ ra và đợi sẵn. Tôi vào sẽ kiểm tra, đánh và đâm vào ngay.]
“A…”
[Chỉ cần xuất một chút thôi là hết vui đấy.]
Chỉ nghe thôi đã khiến anh tưởng tượng ra và khiến chân run lên. Sống một mình anh không có lý do gì để từ chối yêu cầu này. Anh đang chuẩn bị tắm và anh muốn bị đánh. Muốn bị cưỡng đoạt một cách tùy tiện.
“…Tôi sẽ làm vậy.”
Anh vừa trả lời xong cuộc gọi lập tức ngắt. Seo Ha ngẩn người một lúc rồi vội gửi tin nhắn cởi áo sơ mi và bắt đầu chuẩn bị. Không biết cậu ta sẽ đến khi nào anh trở nên sốt ruột. Đây là buổi chơi đầu tiên kể từ khi trở thành play partner và đây cũng là mệnh lệnh đầu tiên mà cậu ta đưa ra. Anh muốn thực hiện nó một cách hoàn hảo không một sai sót.