Eat Me Up If You Can - Chương 34

Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navyteamm.com, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Khi Dominic nói rằng anh sẽ chuyển sang hãng luật khác, phản ứng của người đại diện giống như thế giới đang sụp đổ.

“Hãy suy nghĩ lại một lần nữa thôi! Lý do là gì? Bên đó đã đề nghị gì với cậu? Tôi sẽ đáp ứng tất cả, bất cứ điều gì cậu muốn! Vậy nên làm ơn… xin cậu đừng rời đi…!”

Ông ta vội vàng níu kéo, bỏ qua cả thể diện, khẩn khoản đến mức tuyệt vọng. Đôi mắt ông ta ngấn lệ như sắp khóc đến nơi nhưng Dominic không hề cảm thấy gì cả. Không lời cầu xin nào lay chuyển được trái tim của Dominic. Anh muốn một điều duy nhất, và thật không may, người đại diện không thể cho anh điều đó.

“Cảm ơn anh vì tất cả.”

Dominic nói những lời lịch sự cuối cùng rồi rời khỏi văn phòng. Giờ đây anh đã hoàn toàn tự do.

Ngày anh đến làm việc tại công ty luật mới được ấn định là ba tháng sau. Họ không hài lòng với việc anh trì hoãn lâu như vậy, nhưng đó là điều kiện duy nhất anh đưa ra để đồng ý chuyển sang.

Ba tháng là khoảng thời gian có vẻ dài, nhưng với Dominic thì nó lại quá ngắn. Vì anh có rất nhiều việc phải làm trong thời gian đó. Anh dự định kết hôn với Juliet.

Anh không cần thiết phải hỏi ý kiến của Juliet. Cậu cũng yêu anh, còn từng nói rằng muốn có con với anh, đáng tiếc rằng điều đó là không thể, nhưng nhận con nuôi cũng là một lựa chọn nên không có vấn đề gì cả.

Các thư ký của anh tất bật tìm kiếm địa điểm tổ chức hôn lễ, một ngôi nhà mới phù hợp, tuần trăng mật… để làm vừa lòng vị sếp khó tính. Nhưng riêng nhẫn cưới, Dominic tự mình chọn thiết kế nhẫn.

Anh đã mất ba ngày lang thang giữa vô số cửa hàng trang sức nhưng chẳng tìm được chiếc nhẫn nào ưng ý. Cuối cùng, anh quyết định tự thiết kế một chiếc dành riêng cho Juliet, một viên kim cương lớn bao quanh bởi những viên kim cương hồng. Nó gợi nhớ đến những cánh hoa anh đào, sẽ rất hợp với những ngón tay thon dài của Juliet.

Mọi sự chuẩn bị đều diễn ra suôn sẻ. Ngay cả thời tiết, vốn hay thay đổi thất thường cũng trở nên rất đẹp, đến mức mọi thứ dường như hoàn hảo.

Chỉ có một điều khiến Dominic bận tâm là anh không thể liên lạc với Juliet.

Trong khi đặt làm chiếc nhẫn có một không hai và xem xét những ngôi nhà và địa điểm du lịch mà các thư ký đã chọn, anh đã cố gắng gặp Juliet nhiều lần, nhưng ngay cả việc gọi điện thoại cũng khó khăn.

“Bây giờ em đang bận, chúng ta có thể nói chuyện sau được không?”

Mỗi lần anh gọi điện, Juliet đều cố gắng cúp máy ngay lập tức, có khi cậu thậm chí còn không bắt máy. Dường như cậu đang né tránh anh. Nhưng Dominic không nghĩ rằng đó là một vấn đề lớn. Không giống như anh, Juliet đang làm việc trong một công ty, vậy nên việc cậu bận rộn là điều đương nhiên.

Tuy nhiên, khi sự lảng tránh kéo dài gần ba tuần khiến anh không thể tiếp tục phớt lờ.

“Anh đến công ty em được không? Em đang xử lý vụ việc gì mà bận rộn đến vậy?”

Cuối cùng, khi cuộc gọi được kết nối, Dominic không còn giữ nổi kiên nhẫn. Đây đã là giới hạn cuối cùng của anh. Juliet cũng nhận ra điều đó, vì vậy sau một hồi trì hoãn, cuối cùng cậu cũng lên tiếng.

“Trưa thứ tư anh có thể gặp em một lát được không?”

Giờ nghỉ trưa ngày thường sao?

Thời điểm giống như để sắp xếp một cuộc hẹn công việc. Nhưng với vụ án lớn, đôi khi ngay cả bữa trưa cũng chẳng thể sắp xếp nổi.

Đây không phải là địa điểm và thời điểm lý tưởng để cầu hôn, nhưng anh không còn thời gian nữa. Nếu kết hôn, Juliet cũng cần thông báo với công ty để xin nghỉ phép.

“Được thôi.”

Dominic hất tóc một cách thiếu kiên nhẫn, nhưng vẫn cố hạ giọng dịu dàng hơn.

“Anh có một thứ muốn đưa cho em.”

Anh cố tình nói bóng gió trước khi cúp máy.

Juliet cười khẽ, có chút gượng gạo:

“Đó là gì vậy? Em mong chờ đó.”

Tâm trạng khó chịu của anh dịu đi khi nghe thấy giọng nói của cậu.

“Anh yêu em.”

Dominic nói những lời mà anh chưa từng nói trước đây. Anh mỉm cười, mong đợi những lời tương tự sẽ được đáp lại, nhưng điều đó đã không xảy ra.

“Ừm… xin lỗi, em đang bận.”

Juliet ngập ngừng rồi cúp máy.

Dominic nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động đã tắt màn hình.

Cảm giác khó chịu, như thể có thứ gì đó ghê rợn đang bò dọc theo chân anh. Lạ lùng đến mức anh phải cúi xuống nhìn, nhưng dĩ nhiên chẳng có gì cả.

Anh bật cười trước hành động của chính mình. Anh là Dominic Miller, điều đó không thể xảy ra.

Có lẽ anh chỉ đang trở nên nhạy cảm hơn thôi.

Dominic nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó. Sau vài ngày nhàm chán và lo lắng, cuối cùng ngày đó cũng đến.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navyteamm.com, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo