Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navyteamm.com, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.
Một câu trả lời nhạt nhẽo đến khó tin. Chỉ có vậy thôi sao? Dominic vẫn không thể tin nổi.
“Để làm kỷ niệm à?”
Giọng anh trầm thấp, dường như thoáng run rẩy.
“Không.”
Juliet ngập ngừng một chút rồi nói tiếp:
“Tôi nghĩ nói như vậy sẽ khiến anh phấn khích hơn.”
Dominic như ngừng thở. Juliet tiếp tục nói như thể đã buông xuôi tất cả:
“Vì đó là lần cuối cùng, tôi muốn anh có một buổi tối tuyệt vời nhất. Kết quả đúng là như vậy.”
Cậu nháy mắt tinh nghịch rồi hỏi:
“Tôi đoán không sai chứ? Đó là đêm mà anh không bao giờ quên được, phải không?”
Dù hỏi bằng giọng giễu cợt nhưng đương nhiên Dominic vẫn không cười. Juliet cố gắng thay đổi bầu không khí gượng gạo này bằng cách vội vàng nhìn đi chỗ khác. Dominic chăm chú nhìn vào góc nghiêng của Juliet, người lại lần nữa tránh ánh mắt của anh.
Cậu như vừa đang đùa cợt, lại vừa liên tục né tránh ánh nhìn của anh. Dominic luôn nghĩ rằng mình có thể nhìn thấu lòng người, nhưng Juliet trước mắt anh thì không. Anh không thể đoán được khi nào cậu diễn kịch, khi nào là sự thật.
Nhưng có một điều rõ ràng hơn cả. Juliet đã lừa dối anh. Không, đúng hơn là cậu đã đùa giỡn anh. Sự hiện diện của chiếc nhẫn cầu hôn vẫn nằm trong túi áo vest khiến Dominic cảm thấy như bị đè nặng. Anh không muốn chấp nhận sự thật, nhưng anh không thể không hỏi.
“Họ có biết không? Việc em ngủ với tôi để trở thành con rể của ông chủ tịch?”
Đó là một điểm yếu chí mạng, nhưng Juliet không hề nao núng. Như thể đã lường trước câu hỏi này, cậu nhìn thẳng vào Dominic.
“Không. Nhưng anh sẽ không nói ra, phải không?”
Dominic nhìn thẳng vào mắt Juliet, không hề chớp mắt, rồi hỏi ngược lại:
“Tại sao?”
Juliet mỉm cười đáp lại:
“Vì anh không muốn cả thế giới biết rằng anh là một kẻ ngốc bị dụ dỗ chuyển công ty luật chỉ vì tình dục.”
Lại một khoảng lặng khác bao trùm. Sau một hồi im lặng, Dominic mới lên tiếng, giọng anh trầm hẳn đi.
“Rốt cuộc, tại sao?”
Gương mặt anh nhăn nhó khi hỏi:
“Tại sao em lại làm đến mức đó?”
Biểu cảm trên khuôn mặt Juliet biến mất. Gương mặt không chút cảm xúc ấy lại như đang nói rất nhiều điều.
“Tôi đã nói rồi mà.”
Cậu nhếch mép cười khẩy.
“Cha mẹ tôi rất tham vọng.”
Họ muốn quá nhiều từ đứa con duy nhất của mình. Một cuộc sống chạy đua để đáp ứng những mong muốn đó. Cậu lao đi không ngừng nghỉ, bất chấp mọi thủ đoạn, không ngần ngại loại bỏ đối thủ, thậm chí ngủ với giáo sư để có điểm số. Tất cả để đến được ngày hôm nay.
“Tôi không hề hối hận.”
Juliet cố chấp nói.
“Anh cũng từng giẫm đạp lên rất nhiều người để sống sót đến bây giờ, phải không? Lần này chỉ là đến lượt của anh thôi.”
Đó là sự thật. Nhưng những lời của Juliet nghe như một sự biện minh đầy tuyệt vọng.
Trước phản ứng im lặng của Dominic, Juliet bắt đầu tiết lộ sự thật, như thể cậu không còn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa.
“Đằng nào cũng thế này rồi, tôi sẽ nói cho anh biết hết. Lần đó chúng ta gặp nhau ở bệnh viện không phải là ngẫu nhiên. Tôi biết anh ở đó nên mới đến.”
Rồi cậu tiết lộ thêm một bí mật của mình.
“Tôi đã gắn thiết bị theo dõi vào xe của anh.”
Juliet nháy mắt tinh nghịch, rồi lẩm bẩm một mình:
“Tôi đã phải rất vất vả để gỡ nó ra khỏi chiếc xe bị hư hỏng mà không bị phát hiện. Dù sao thì anh còn muốn hỏi gì nữa không? Nói đi, tôi sẽ trả lời hết. Đây là cơ hội cuối cùng.”
Juliet thở dài nhẹ nhõm. Khuôn mặt tươi cười của cậu trông rất thoải mái. Đương nhiên rồi, vì Juliet là người duy nhất đã lừa dối và biến Dominic Miller thành một kẻ ngốc. Anh im lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng.
“Đó có phải là một việc đáng để em đánh đổi cả mạng sống không? Em không nghĩ rằng em có thể bị biến đổi vì pheromone của tôi sao?”
Giọng nói trầm tĩnh khiến Juliet nheo mắt nhìn anh.
“Đánh đổi cả mạng sống thì không cần đâu. Tôi có khả năng kháng pheromone rất mạnh.”
Cậu cười khẩy, như thể không thể tin được.
“Nếu không có sự tự tin đó thì tôi chẳng ngu đến mức ngủ với anh đâu.”
Tất cả đều nằm trong tính toán của Juliet. Dominic đã hoàn toàn bị Juliet tính kế. Lý do rất đơn giản. Anh chưa bao giờ tưởng tượng được rằng sẽ có ai đó đùa giỡn với mình theo cách này. Chính sự kiêu ngạo ấy đã khiến anh ngã nhào một cách thảm hại.
Juliet nhìn Dominic ngồi phía bên kia bàn một lúc rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Tôi đã nói hết những gì cần nói rồi. Tôi đi đây. Chuẩn bị đám cưới đúng là có cả tá việc cần làm, ngày nào cũng bận rộn chết mất.”
“Nếu như.”
Dominic gọi giật lại khi thấy Juliet vội vã định bỏ đi. Bất đắc dĩ dừng bước, Juliet quay lại nghe anh nói, giọng trầm thấp như chính sự im lặng nặng nề ban đầu.
“Nếu như tôi không mắc bẫy thì em định làm gì?”
Juliet cười nhạt như một quả bóng xì hơi.
“Nhưng anh đã mắc bẫy rồi mà.”
Dominic không nói gì thêm. Juliet không đợi nữa mà đi về phía cửa. Nắm tay cầm và xoay nó, cậu bỗng khựng lại, như chợt nhớ ra điều gì và quay đầu nhìn Dominic. Cậu nở một nụ cười tươi tắn với anh, người vẫn đang nhìn mình.
“Tạm biệt, Dominic. Chúc anh làm việc thật tốt ở công ty luật mới. Anh không phải là thành viên ban giám đốc nên chắc sẽ không gặp lại tôi đâu.”
Nói xong câu cuối cùng, cậu rời khỏi phòng riêng. Dominic bị bỏ lại một mình. Cùng với chiếc nhẫn cầu hôn vẫn nằm trong túi áo.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navyteamm.com, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.