Eat Me Up If You Can - Chương 44

Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navyteamm.com, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

“Chúc mừng, Juliet!”

“Chúc mừng nhé, hai người đúng là một cặp xứng đôi!”

“Hạnh phúc nha, nghe nói hai người sẽ đi hưởng tuần trăng mật ở châu Âu nhỉ? Ghen tị thật đấy, có một cô vợ xinh đẹp thế này cơ mà.”

Trong tiếng chúc phúc vang dội, ông chủ tịch của công ty luật bước đến, ôm chầm lấy cậu. 

“Ta tự hào về con lắm. Đừng lo lắng về công việc ở đây, sau khi con về, ta sẽ sắp xếp một cuộc họp với các giám đốc, con chuẩn bị tinh thần đi nhé.”

Ông giơ ngón cái đùa vui. Juliet cười lớn, bắt tay ông thật chặt. Cậu quay lại và thấy cha mẹ mình đang đứng đó.

“Ôi, con yêu của mẹ.” 

Mẹ ôm cậu đầu tiên, khuôn mặt rạng rỡ. 

“Con đúng là đứa con đặc biệt. Mẹ cảm thấy công sức nuôi con bấy lâu nay thật xứng đáng.”

Cha cậu nắm chặt tay cậu rồi vỗ mạnh vào vai. 

“Cha luôn tin tưởng con sẽ làm rạng danh dòng họ Dawson. Cuối cùng con cũng làm được.” 

Rồi ông thì thầm vào tai cậu. 

“Giờ chỉ còn chiếc ghế chủ tịch của H&J thôi.”

Juliet cũng mỉm cười. 

“Vâng, thưa cha.” 

Cậu nói với nụ cười rạng rỡ. 

“Lần này con cũng sẽ làm được.”

Mẹ cậu cũng cười tươi, đứng bên cạnh người cha đang hài lòng. Juliet tiếp tục cười và cười. Mặt cậu bắt đầu đau nhức nhưng cậu phải chịu đựng. Cậu phải giả vờ hạnh phúc, phải giả vờ không mệt mỏi, giả vờ mình vẫn tràn đầy năng lượng, giả vờ mình có thể tiếp tục chạy tiếp.

Như vậy…

Cả đời.

***

“Hộc…” 

Juliet giật mình tỉnh dậy, mở to mắt, vội nhìn quanh. Tiếng ồn vừa lấp đầy tai cậu đã biến mất, xung quanh chỉ còn sự tĩnh lặng. Thứ duy nhất mà cậu có thể nghe thấy là tiếng thở dốc của chính mình. 

Cha mẹ cậu đâu? Ông chủ tịch của công ty luật đâu? Cô vợ mới cưới của cậu đâu? Những người phù dâu và tất cả những vị khách mời đâu rồi?

Những bông hoa lộng lẫy, chiếc bánh cưới mười tầng, ban nhạc đang biểu diễn đâu?

Không có ai. Không có gì cả.

Nơi Juliet đang nằm khác xa so với lễ đường xa hoa. Không gian chật hẹp, có lẽ chỉ bằng một căn phòng với chiếc đèn treo trên trần nhà là nguồn sáng duy nhất.

Cậu vội vàng quay đầu lại nhưng bức tường xi măng thô ráp không hề có cửa sổ. Đó là một không gian hoàn toàn kín, ngoại trừ một cánh cửa ẩn trong một góc của bức tường.

Juliet điên cuồng đảo mắt, thở hổn hển. Cậu cố ngồi dậy nhưng lập tức bị thứ gì đó ngăn lại.

“Á!”

Cánh tay vừa nhúc nhích đã bị giật mạnh khiến cả người cậu giật nảy. Cậu cảm thấy đau nhói như bị trật khớp vai. Thứ gì đó đang siết chặt cổ tay cậu.

“Hộc… hộc…”

Cậu cố gắng trấn tĩnh hơi thở, rồi ngập ngừng ngẩng đầu lên. 

Không, không thể nào, không thể nào… 

“A!”

Juliet kinh hãi trước cảnh tượng trước mắt. Hai cổ tay cậu bị còng vào hai đầu giường. Cậu giãy giụa, vội giật mạnh cánh tay, nhưng chỉ nghe thấy tiếng kim loại va chạm kêu leng keng.

Không chỉ cánh tay bị cố định, hai chân cũng vậy. Cậu bị trói chặt vào giường, tứ chi dang rộng. Kinh hoàng hơn là cậu hoàn toàn không mặc gì cả, không một mảnh vải che thân. Tỉnh dậy thấy mình khỏa thân và bị trói trên giường, đó chẳng phải là cơn ác mộng tồi tệ nhất sao?

“Không thể nào… chuyện này… chuyện này không thể nào…” 

Juliet hoảng loạn hét lên. Cậu vùng vẫy giãy giụa, nhưng chẳng có gì thay đổi, chỉ có tiếng kim loại vang lên chói tai.

“A a a a!”

Cậu gào thét đến khản giọng nhưng chẳng có ai đáp lại. Trong không gian trống rỗng, chỉ còn Juliet và chiếc giường tồi tàn mà cậu đang nằm.

Khi tiếng hét hòa lẫn tiếng kim loại, một âm thanh khác vọng đến từ bên ngoài. Tiếng bước chân ai đó mỗi lúc một đến gần. Juliet căng thẳng nhìn về phía cửa.

Tiếng kim loại nặng nề vang lên, ai đó đang mở khóa ư? Sau âm thanh lạch cạch khó chịu của ổ khóa, cánh cửa cuối cùng cũng mở ra. Một bóng người lọt vào tầm nhìn của Juliet.

Ánh đèn mờ ảo chiếu lên đôi chân của người đàn ông bước vào, rồi đến eo, ngực và cuối cùng là khuôn mặt. Tiếng bước chân chậm rãi dừng lại. Juliet nhìn lên với vẻ mặt đầy kinh hãi, đối diện với người đàn ông đang cúi xuống nhìn cậu.

Dominic.

Juliet muốn gọi tên anh nhưng cổ họng nghẹn ứ chẳng thể thốt nên lời. Tên anh chỉ vang vọng trong đầu cậu rồi tan biến. Cả hai mắt đối mắt nhìn nhau, chìm trong im lặng.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navyteamm.com, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo