Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navyteamm.com, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.
“Xin lỗi.”
Juliet đột ngột nói. Dominic ngẩng đầu lên như muốn hỏi cậu đang nói gì vậy. Juliet vẫn nhìn xuống và tiếp tục thú nhận.
“Tôi xin lỗi vì đã lừa dối anh. Tôi đang hối hận. Nhưng H&J là một công ty tốt, anh sẽ hài lòng thôi.”
Lời nói sau đó gần như là sự biện minh cho bản thân. Một người đàn ông như Dominic sẽ được đối xử đặc biệt ở bất cứ đâu, trong bất kỳ lĩnh vực nào. Tuy nhiên, việc cậu nói ra những lời như vậy chỉ là sự an ủi cho chính mình.
Dominic không hề phản ứng. Anh chỉ nhìn Juliet đang không dám đối diện với mình. Sau một tiếng cười ngắn, anh lên tiếng:
“Em hối hận nhưng không hối tiếc, đúng không?”
Juliet kiên quyết nhìn xuống và trả lời:
“Đúng vậy, tôi không hối tiếc.”
Chắc hẳn anh sẽ nghĩ cậu là kẻ vô liêm sỉ. Có lẽ im lặng còn hơn. Nhưng Juliet cũng không hối tiếc về điều này. Nếu cậu không xin lỗi bây giờ, chắc chắn sau này cậu sẽ hối hận vì đã không nói.
“Vậy thì tốt rồi.”
Juliet bất chợt khựng lại trước câu nói đột ngột ấy. Cậu không hiểu mình vừa nghe thấy gì. Ngẩng đầu lên, cậu thấy Dominic đang mỉm cười nhìn mình.
“Tôi cũng vậy.”
“…Á?”
Juliet chỉ biết ngơ ngác chớp mắt. Dominic vẫn nhìn cậu rồi thoải mái dựa lưng vào ghế.
“Bữa tối thế nào? Em có thích không?”
“Hả?”
Juliet lại thốt ra một tiếng cảm thán ngu ngốc. Dominic nhếch mép cười khẽ. Đầu óc Juliet bắt đầu hoạt động trở lại. Bữa tối? Bữa tối nào? Cậu không uống rượu. Vậy là đồ ăn sao? Món salad lúc nãy? Hay là món bít tết? Hay là món cá, hoặc có lẽ là món pudding cuối cùng? Hay là… tất cả?
“Anh… đã làm gì?”
Juliet lẩm bẩm, rồi muộn màng bật dậy. Cơn chóng mặt ập đến, trần nhà quay cuồng.
“…Ư …”
Cậu suýt chút nữa đã úp mặt xuống sàn, may mà kịp giữ thăng bằng.
“Hộc… hộc…”
Juliet thở dốc, Dominic nói:
“Cẩn thận đấy, thuốc sắp ngấm rồi.”
Giọng nói dịu dàng đó khiến Juliet khó nhọc lắm mới nhìn được Dominic. Vẻ mặt cậu vẫn đầy vẻ khó tin.
“Anh… bỏ thuốc…”
Mặt cậu trắng bệch, run rẩy nói:
“Chuyện này… không thể nào… anh cũng ăn mà? Anh ăn giống tôi… mà…”
“Ừ, đúng vậy.”
Dominic cười rạng rỡ thừa nhận.
“Nhưng thể chất của tôi khác em mà.”
“Hộc…”
Một tiếng thở dài đầy kinh ngạc vang lên từ miệng Juliet. Cậu phải thoát khỏi đây. Cậu phải chạy trốn khỏi người đàn ông này ngay lập tức. Ngay bây giờ.
“A… ư… ưm…”
Juliet cố gắng di chuyển cơ thể. Cậu nghĩ mình phải chạy đến cửa, nhưng đó chỉ là suy nghĩ. Cơ thể cậu chẳng chịu nghe lời, ngã vật xuống sàn như một khúc gỗ.
“Hộc… hộc…”
Tiếng thở dốc của Juliet vang vọng bên tai. Cậu run rẩy, tưởng tượng ra đủ thứ chuyện sắp xảy đến.
Là vậy sao?
Mình đáng lẽ phải nghi ngờ tại sao mọi chuyện lại yên bình đến vậy. Dominic chắc chắn đã đợi mình mất cảnh giác.
Nguy hiểm quá.
Chuông cảnh báo réo inh ỏi trong đầu. Cậu không biết mình đã uống loại thuốc gì. Nhưng có một điều chắc chắn, Dominic không có ý định thả cậu đi lành lặn.
Dominic từ từ đứng dậy phía sau khi cậu đang cố gắng bò về phía cửa.
“Gamma lúc nào cũng tự tin thái quá.”
Dominic vừa nói vừa từ tốn bước về phía Juliet. Đôi mắt tím lạnh lùng của anh lọt vào tầm nhìn của Juliet. Người đàn ông vừa cười nói với Juliet đã biến mất.
“Ư… ưm…”
Dominic đứng dạng chân qua người, nhìn xuống Juliet đang rên rỉ đau đớn.
“Tại sao vậy nhỉ? Dù không dùng pheromone thì cũng có nhiều cách khác mà, sao em lại nghĩ chỉ cần cẩn thận với pheromone là đủ? Trong khi em còn chưa từng trải nghiệm pheromone là gì.”
Cậu nghiêng đầu như thể thực sự không hiểu. Dominic chỉ đứng nhìn Juliet đang quằn quại dưới chân mình như một đứa trẻ đang ngắm một con bướm bị xé cánh mà không hề giúp đỡ.
“Do… mi… nic…”
Juliet thở hổn hển cầu xin anh.
“Làm ơn… làm ơn… gọi xe cứu thương… đưa tôi đến… bệnh viện… Tôi… tôi sai rồi… tôi sai rồi…”
Cậu thậm chí không thể nói hết câu, chỉ có thể rên rỉ trong đau đớn. Dominic bật cười.
“Đây là lọ thuốc độc. Ta sẽ uống nó vì chàng.”
Đây là một câu thoại trong Romeo và Juliet. Anh lặp lại lời Juliet trong vở kịch trước khi uống thuốc độc, giọng thoáng chút cười cợt.
“Đừng lo, Juliet. Juliet không chết vì độc dược. Em cũng vậy.”
Anh bình thản nói tiếp:
“Tôi đã bảo rồi mà, tôi không giết người.”
Tiếng cười lớn của Dominic vang lên, nhưng đó chỉ là ảo giác. Anh chỉ đang mỉm cười một cách kỳ lạ và nhìn Juliet. Cậu vùng vẫy trong nỗi sợ hãi, cảm thấy nghẹt thở khi bị ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn chằm chằm. Não bộ tê liệt chẳng còn nghĩ được gì nữa.
Dối trá, tất cả đều là dối trá. Anh ta đang cố giết mình.
Ánh mắt Dominic nhìn Juliet không hề dao động. Anh chỉ nhìn cho đến khi cậu ngừng thở ngay trước mắt mình. Điều đó càng đẩy cậu vào sự tuyệt vọng hơn.
Thấy chưa, anh ta chắc chắn đã từng giết người rồi.
Juliet thở hổn hển nhìn lên Dominic. Trong tầm nhìn mờ ảo, bóng dáng người đàn ông hiện lên lờ mờ rồi tan biến.
Giống như mình bây giờ, giết ai đó….
Dominic lẩm bẩm khi nhìn Juliet dần mất ý thức:
“Nemo me impune lacessit.”
Kẻ nào dám trêu ngươi ta sẽ phải trả giá.
Câu nói cổ xưa ấy là điều cuối cùng mà cậu nghe được, trước khi hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navyteamm.com, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.