Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.
Chương 9
Tiếng tim đập dữ dội của người đàn ông dường như vang vọng khắp căn penthouse. Dĩ nhiên, đó chỉ là một tưởng tượng vô lý, thực tế chẳng có âm thanh nào phát ra cả. Nhưng ánh mắt dao động của cậu khi nhìn về phía Dominic đã nói lên tất cả.
Dominic rót thêm rượu vào chiếc ly rỗng của mình và lên tiếng:
“Tôi đùa thôi.”
Giọng điệu của anh thản nhiên, ngay sau đó đưa ly lên miệng. Đúng như dự đoán, người đàn ông kia để lộ vẻ mặt ngơ ngác. Có vẻ như cậu ta đang phân vân không biết có nên cười vì câu nói ấy hay không. Sau một thoáng bối rối, cậu chỉ có thể nhăn mặt một cách khó xử, cái vẻ mặt đặc trưng của những người không biết phải phản ứng ra sao.
Sau khi lựa chọn phương án an toàn nhất để xử lý tình huống, cậu khẽ ho một tiếng, nở một nụ cười xã giao và hỏi:
“Hôm nay là ngày nghỉ của anh sao?”
Dominic trả lời:
“Tôi đang nghỉ phép. Vụ kiện đã kết thúc rồi.”
“À, vâng.”
Thấy Dominic chịu tiếp lời, người đàn ông nhanh chóng nắm bắt cơ hội.
“Tôi cũng đã theo dõi phiên tòa đó. Quả nhiên là anh Miller. Có rất nhiều điều để học hỏi từ anh.”
Cậu ta nheo mắt cười, nhưng Dominic chỉ nhếch mép nhẹ nhàng nhìn cậu ta, đôi mắt dài khẽ nheo lại:
“Cậu không giỏi nịnh nọt lắm nhỉ.”
Giọng nói dịu dàng, nhưng đủ để khiến người đàn ông kia cảm thấy lúng túng. Tuy vậy, cậu ta là một kẻ dai dẳng hơn mong đợi.
“Tôi vẫn đang cố gắng. Biết đâu vào một ngày nào đó tôi sẽ làm tốt hơn thì sao.”
Dominic quan sát khuôn mặt của người đàn ông qua thành ly rượu đang uống dở. Cậu ta vẫn mỉm cười, nụ cười giả tạo không tì vết.
Thú vị đấy.
Dominic đặt chiếc ly xuống bàn.
“Tôi có một đề nghị.”
“Vâng, xin cứ nói.”
Người đàn ông ngay lập tức ngồi thẳng lưng, mắt nhìn chăm chú dõi theo Dominic. Trong khi đó, anh lại cố ý kéo dài thời gian, chậm rãi vuốt ve bề mặt ly thủy tinh trong tay. Người đàn ông nhìn không chớp mắt, như thể đang cố gắng đọc từng chuyển động trên môi anh.
“Juliet.”
Khoảnh khắc cái tên ấy được thốt ra, người đàn ông khựng lại, nụ cười giả tạo trên môi chợt biến sắc. Dominic thấy thích thú với phản ứng đó. Anh chậm rãi nhấm nháp cái tên đệm ấy trong miệng.
“Nếu tôi yêu cầu, cậu sẽ làm bất cứ điều gì chứ?”
“Bất cứ điều gì.”
Người đàn ông nhanh chóng vượt qua cú sốc và sự khó chịu, trả lời một cách tự tin. Đúng là một luật sư, cậu ta nhanh chóng nắm bắt cơ hội và nhìn Dominic với ánh mắt thách thức.
Dominic đặt hai tay lên bàn, rướn người về phía trước. Hơi thở của người đàn ông gần đến mức anh có thể cảm nhận được. Chỉ cần đưa lưỡi ra một chút thôi, anh liền có thể nếm được đôi môi đỏ mọng, đầy đặn và mềm mại ấy.
Anh đưa tay chạm nhẹ vào cổ áo sơ mi của người đàn ông. Ngón tay anh lần theo đường may rồi lướt qua cổ cậu. Một cử chỉ đầy ẩn ý. Nhưng người đàn ông vẫn không hề tỏ ra khó chịu hay lúng túng, thậm chí còn không nhúc nhích.
Cậu ta sẵn sàng đánh đổi đến đâu để đạt được thỏa thuận này?
Dominic nhận ra mùi pheromone của mình đột nhiên trở nên đậm đặc hơn. Nếu người đàn ông này là omega, chắc chắn cậu ta đã rơi vào chu kỳ phát tình ngay tức khắc. Thậm chí nếu chỉ là beta, cậu ta cũng sẽ đỏ bừng mặt và lúng túng.
Nhưng người này vẫn đứng thẳng, không hề có bất kỳ phản ứng nào. Điều duy nhất cậu quan tâm lúc này chỉ là khoảng cách giữa họ quá gần. Cậu thậm chí còn không nhận ra rằng pheromone của Dominic đang bao trùm lấy toàn bộ cơ thể mình.
Lông mi của người đàn ông khẽ rung. Khoảng cách giữa họ gần đến mức chỉ cần chớp mắt cũng có thể tạo ra những gợn sóng khuấy động không khí…
“Cờ vua.”
Dominic thì thầm.
Người đàn ông nhìn Dominic bằng ánh mắt hoang mang. Như thể cậu không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy, chỉ biết chớp mắt liên tục. Sau vài giây im lặng, cậu mới lên tiếng:
“Cờ… vua ư?”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.