Eat Me Up If You Can - Chương 8

Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Chương 8

Tiếng chuông ngắn vang lên lúc chập tối khiến Dominic khựng lại giữa chừng khi đang rót rượu, ánh mắt khẽ liếc nhìn về phía đó. Đó là chuông báo từ quầy lễ tân, thông báo rằng có khách đến. Vì đã được báo trước về cuộc gặp mặt, nên chắc hẳn cậu ta đã dễ dàng vượt qua cổng kiểm soát. Sau khi đăng ký danh tính ở quầy lễ tân và được nhân viên an ninh hướng dẫn, anh có thể hình dung rất rõ cảnh người đàn ông ấy bước vào thang máy riêng, từ từ đi lên tầng cao nhất.

Đúng như dự đoán, chẳng bao lâu sau, thang máy dừng lại. Tiếng cửa mở vang lên, tiếp theo là tiếng bước chân loạt xoạt trên sàn nhà.

“Anh Miller, tôi là Ashley.”

Giọng cậu có phần cao hơn bình thường, thoáng chút căng thẳng, còn lẫn vào đó một chút rung nhẹ như tiếng dây đàn bị kéo căng. Dominic ung dung nhấp một ngụm rượu, thả lỏng người, tiếp tục chờ đợi cho đến khi người đàn ông tìm thấy anh. Tiếng bước chân lộn xộn vang vọng trong căn penthouse rộng lớn, hết dạo quanh bên này rồi lại vòng sang bên kia, cho đến khi càng lúc càng gần hơn. Rồi cuối cùng, người đàn ông kia cũng tìm thấy anh đang ngồi ở quầy bar, thong thả thưởng thức rượu.

“Hóa ra anh ở đây.”

Ashley thở phào nhẹ nhõm, giọng nói nhỏ nhẹ gần như thì thầm, nhưng ngay sau đó, cậu nhanh chóng lấy lại sự tự tin và tiếp tục cất lời.

“Cảm ơn anh đã mời tôi đến đây. Tôi rất vui vì anh đã liên lạc sớm như vậy.”

Cậu đứng cách một khoảng không xa, gương mặt hơi ửng đỏ, thể hiện rõ sự phấn khích dù đang cố kìm nén. Dù cuộc gặp mặt này hoàn toàn đột ngột, nhưng cậu vẫn lập tức đến ngay sau khi được gọi. Nhanh nhẹn, sẵn sàng, giống hệt một chú chó trung thành luôn chờ lệnh từ chủ nhân. Sự sốt sắng trong ánh mắt lấp lánh, đôi vai khẽ căng cứng, tất cả đều phơi bày tâm trạng của cậu lúc này.

Dominic chậm rãi quan sát đối phương, vẫn là bộ vest hoàn hảo không một nếp nhăn giống như lần gặp đầu tiên. Mái tóc được vuốt gọn gàng không một lọn rối. Khi tầm mắt hạ xuống, anh nhìn thấy chiếc cổ mảnh mai và trắng muốt như của một chú nai con.

Nếu đeo dây cổ cho chó và bắt cậu ta nằm sấp khỏa thân trên sàn thì sao nhỉ? Liệu người đàn ông ấy có chấp nhận điều đó như một lẽ đương nhiên không?

Một ý cười nhàn nhạt lướt qua trong đôi mắt anh.

“Việc anh mời tôi đến tận đây… có thể coi là một dấu hiệu tích cực về đề nghị hợp tác của chúng ta phải không?”

Ashley mở lời, giọng đầy mong đợi. Điều này cũng dễ hiểu thôi. Nếu đã chủ động sắp xếp một cuộc gặp mặt như thế này, tức là ít nhiều cũng có ý định cân nhắc. Niềm hứng khởi trong mắt cậu gần như không thể che giấu được, nhưng chính điều đó lại tạo thành một điểm yếu chí mạng.

Dominic chậm rãi nghiêng ly rượu trong tay, đáp lại bằng giọng điệu hờ hững.

“Có lẽ là vậy.”

Anh cố tình kéo dài câu nói, như đang trêu đùa đối phương. Nhưng Ashley không hề nao núng, mà trái lại, càng thêm phần nhiệt huyết.

“Bất cứ điều kiện gì, chúng tôi đều sẵn sàng chấp nhận.”

Dominic chỉ mỉm cười đầy ẩn ý. Không đáp lại, anh xoay người, lấy ra một chiếc ly rỗng, rót rượu rồi đẩy về phía người đàn ông kia. Ashley thoáng ngập ngừng. Cậu lén nhìn chiếc cặp tài liệu mình đang cầm, rồi lại liếc quanh như thể đang tìm nơi đặt nó xuống. Nhưng rõ ràng, khi chưa có sự cho phép, cậu không thể tùy tiện làm vậy.

Hơn nữa, người đang đứng trước mặt không phải là người mà cậu có thể sơ suất dù chỉ một chút. Cậu chọn chịu đựng sự bất tiện thay vì làm mất lòng chỉ vì một hành động nhỏ nhặt.

Vậy nên, ngay cả khi một tay vẫn giữ chặt chiếc cặp, Ashley vẫn bước lên, vươn tay nhận lấy ly rượu, đứng thẳng người trước quầy bar.

“Cảm ơn anh.”

Nụ cười lịch thiệp, hoàn hảo đến mức không thể bắt bẻ được. Dominic chẳng buồn đáp lại, chỉ lặng lẽ rót rượu vào ly của mình.

Ashley khẽ căng thẳng khi thấy Dominic uống cạn ly rượu chỉ trong một hơi. Anh ta chẳng hề hỏi xem cậu muốn uống loại nào, cũng không cần biết sở thích của cậu ra sao, anh ta chỉ rót ra thứ rượu mà mình đã chọn, rồi đưa cho cậu như một mệnh lệnh ngầm.

Người đàn ông không chút do dự đưa ly lên miệng.

Dominic lặng lẽ quan sát khi Ashley ngửa đầu ra sau, cổ họng căng lên, yết hầu khẽ nhấp nhô vài lần, nuốt trọn ly rượu. Chỉ đến khi cậu đặt chiếc ly rỗng xuống bàn, khẽ thở ra một hơi ngắn ngủi, Dominic mới cất tiếng.

“Cũng liều lĩnh nhỉ. Ngay cả khi không biết bên trong có gì, cậu vẫn uống ngon lành mà chẳng cần suy nghĩ.”

Giọng anh trơn tru, bình thản, nhưng ẩn sâu bên trong là sự mỉa mai lộ liễu. Một sự chế giễu rõ ràng dành cho sự ngoan ngoãn đến mức đáng thương của Ashley. Nhưng cậu chẳng hề bận tâm.

“Không phải anh cũng đã uống còn gì.”

Giọng cậu vang lên, như thể điều đó có thể là một sự đảm bảo chắc chắn. Thế nhưng, đáp lại cậu chỉ là một nụ cười mỉa mai của Dominic.

“Nhưng cậu là gamma mà.”

Trong câu nói đó dường như ẩn chứa nhiều hàm ý, nhưng suy cho cùng cũng chỉ có một điều duy nhất, đó là giữa cậu và Dominic chẳng có điểm chung nào ngoài việc cả hai đều là con người.

Khi chợt nhớ ra rằng thể chất của người đàn ông đó thuộc loại alpha trội đặc biệt, miễn nhiễm với độc dược hay thuốc men, cậu mới vô thức đưa mắt nhìn chiếc ly rỗng.

Không lẽ bên trong đó…

Một bầu không khí căng thẳng hoàn toàn khác với sự im lặng gượng gạo lúc trước chợt bao trùm lấy cả hai.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo