Cơn mưa phùn rả rích từ sáng đã tạnh vào đầu giờ chiều. Khi Do Hwa đang mang giày trước cửa ra vào tầng một của nhà nghỉ, cậu bất ngờ chạm mặt bà chủ. Do hành lang tối om và không nghĩ rằng có ai ở đó, vừa bước ra từ cánh cửa dẫn vào quán rượu, người phụ nữ chợt giật mình rồi lên tiếng hỏi.
"Eden? Cậu định ra ngoài dưới thời tiết thế này sao?"
"Vâng, có vẻ như mưa đã tạnh rồi."
"Cậu nói là làm gì nhỉ? Nghiên cứu thiên nhiên à? Đúng là trên đời chẳng có công việc nào dễ dàng cả. Đường đi chắc chắn vẫn còn trơn trượt..."
Ánh mắt bà chủ lướt qua trang phục của Do Hwa, rồi quay sang mở cái tủ giày cạnh cửa ra vào.
"Chờ một chút."
Chỉ chốc lát sau, bà ấy chìa ra một đôi ủng lớn, tiếp theo là đôi màu hồng dành cho trẻ em, cuối cùng là một đôi khác nữa màu xanh lá.
"Vẫn còn đôi khác đang ở đâu đó, trước hết thì cậu muốn mang thử không?"
"Tôi mượn một đôi không sao chứ?"
"Tất nhiên rồi. A, nó đây rồi. Bên ngoài hơi bẩn nhưng đây là đôi mới nhất."
Bà chủ kéo chiếc ghế đẩu cạnh quầy lễ tân, đoạn bảo Do Hwa ngồi xuống. Vì không thể tự mình xỏ ủng, Do Hwa đành nhờ bà chủ giúp đỡ. Bà ngồi xuống trước ghế đẩu, giúp cậu lần lượt thử mang chiếc ủng xanh lá sạch sẽ rồi đến chiếc ủng màu đen dính kha khá bùn.
"Thử đi từ đây đến đó xem. Sao rồi, cái nào ổn hơn?"
"...Cái này ạ."
Cả hai chiếc đều vừa vặn, nhưng chiếc màu đen có vẻ rộng hơn. Do Hwa đứng dậy, thử đi vài bước, nhấc chân lên từng nhịp một rồi lại ngồi xuống, mang nốt chiếc ủng đen khác bà chủ đưa cho.
"Cảm ơn cô."
"Không có chi. Chẳng biết hôm nay trời có mưa không nên tôi cho cậu mượn áo mưa nhé?"
"Dạ không cần đâu, tôi ổn mà."
Bà chủ mở cửa chính và giữ lại. Luồng không khí lạnh bất chợt ùa vào, chuông gió hình ống lay động bởi gió khẽ kêu leng keng.
"Nếu đường trơn quá thì quay lại nhé. Cây cối cũng đâu mọc chân mà chạy mất được."
"Vâng."
Do Hwa quay đầu lại, vẫy tay vài lần như muốn trấn an. Chỉ khi cậu đã đi được một quãng khá xa đường chính, cánh cửa nhà nghỉ mới chịu khép lại.
Với mỗi bước đi, đôi ủng cao su phát ra âm thanh cót ca cót két. Thoải mái giẫm lên những vũng nước đọng rải rác khắp nơi mà không lo âu thì cũng tốt đấy, nhưng vì trọng lượng đôi ủng mà khiến chân cậu nhanh chóng mỏi hơn. Dừng bên vệ đường, Do Hwa dõi mắt nhìn con đường mòn dẫn sâu vào trong. Lối đi quen thuộc sau một trận bão biến thành bãi lầy.
Nếu là mấy ngày trước, có lẽ cậu sẽ chần chừ, tự hỏi liệu mình có phải nhất thiết đặt chân lên con đường đó hay không. Nhưng đã bốn ngày trôi qua kể từ khi cậu mắc kẹt trong nhà nghỉ vì mưa bão, giờ đây ý chí sẵn sàng lên đường.
Mỗi sáng thức dậy, nhìn ra cửa sổ dưới cơn mưa to, dinh thự nơi Tristan Locke đang sống trông xa cách và mờ nhạt. Ngay từ đầu, nơi đó đã mang dáng vẻ không thực tế và mơ hồ, như thể nếu quay lại tìm, có lẽ chỉ còn lại bãi đất trống.
Những con đường mòn đất đá trong rừng hoàn toàn khác hẳn lối đi lát đá chỉn chu trong làng. Bùn nhão lún sâu đến tận mắt cá mỗi khi đôi ủng Do Hwa giẫm xuống, khiến mỗi bước đi trở nên nặng nề và khó khăn hơn. Con đường quen thuộc cũng chợt lạ lẫm. Sau cơn bão, khu rừng vắng lặng lại càng hoang vu, chẳng còn hiện diện dấu vết sự sống.
"...Ah, ức!"
Cuối cùng, Do Hwa trượt chân và ngã nhào xuống, đất và lá rụng bám khắp tay chân, toàn thân lấm lem một cách lộn xộn. Kể từ lúc đó, cậu đành từ bỏ việc cố đi nhanh, cẩn thận dò dẫm từng bước, tiếp tục quãng đường. Đôi ủng mỗi khi lún sâu vào bùn được cậu rút ra, nó lại phát lên âm thanh cọt kẹt.
Vừa leo lên đến ngọn đồi cuối cùng, Do Hwa vô thức dừng bước. Dinh thự đồ sộ đặt trong mắt cậu.
Hôm nay, như bị cuốn theo vết tích chuyển mùa mà biệt thự lớn trông cũ kĩ hẳn. Những dây thường xuân khô héo bám chặt bức tường gạch màu nâu nhạt. Các khung cửa sổ gỉ sét, những ống khói cao đứng lặng như tờ, chẳng có làn khói nào bốc lên trên.
Do Hwa gõ cả hai tay lên cánh cửa gỗ nặng nề, áp bên tai vào bề mặt lạnh lẽo. Từ xa, tựa hồ nghe tiếng chó sủa vọng lại.
Ken két.
Trong vô thức, Do Hwa hạ ánh mắt xuống tìm Ulysses, nhưng sảnh hành lang tối tăm trước mắt chỉ có duy nhất bóng dáng một người, là vị thư ký tóc vàng. Khuôn mặt tái nhợt hướng thẳng về phía Do Hwa, cùng với ánh mắt vô cảm lạnh lẽo.
"Cậu đến muộn hơn bình thường."
"...Vì trời mưa nên đường trơn quá."
Mãi đến lúc này, cậu mới nhận ra quần áo trên người lấm lem bùn đất. Ngay cả khi còn là đứa trẻ nhỏ, cậu cũng chưa bao giờ đi lại trong tình trạng bết bát thế này. Do Hwa định phủi quần áo, sau cùng bỏ cuộc rồi lên tiếng hỏi.
"Ngài Locke... có ở nhà không?"
"Giám đốc hiện tại không có ở đây."
Nhìn chằm chằm khuôn mặt Do Hwa, thư ký nói thêm.
"Hôm nay thực sự không ở nhà."
"...Ngài ấy cũng ra ngoài sao?"
"Hiếm khi, nhưng cũng có lúc ngài ấy ra ngoài."
Do Hwa chần chừ một lúc rồi khẽ cúi đầu. Mái tóc ướt đẫm mồ hôi bết dính vào trán. Dường như thư ký hoàn toàn không có ý định để cậu vào trong.
Cậu đã leo núi suốt mấy giờ liền để mong gặp Tristan Locke, vậy mà nghe tin anh ta không có ở nhà, bất giác cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường. Đôi mắt mệt mỏi vài lần chớp xuống.
"Khi nào ngài Locke trở về... xin hãy chuyển lời giúp tôi rằng tôi muốn gặp ngài ấy thêm một lần nữa, dù chỉ chốc lát cũng được."
Cậu định quay đi, nhưng giọng thư ký giữ chân cậu lại.
"Cậu muốn vào trong một lát không?"
"........"
Trông thấy biểu cảm rõ sự nghi hoặc trên mặt Do Hwa, người thư ký cười chua chát.
"Tôi không giữ cậu lâu đâu. Vào uống ly nước rồi hẵng về."
"...Cảm ơn anh."
Do Hwa bước lên hiên nhà. Có lẽ vì trời âm u, sảnh chính rộng lớn và cầu thang đá cẩm thạch tao nhã dẫn lên tầng hai, tất cả đồng loạt chìm trong bóng tối.
Như thường lệ, thư ký dẫn đường đến phòng tiếp khách, mời Do Hwa vào trong rồi bảo.
"Phòng có hơi lạnh. Để tôi mang nước nóng đến."
"Không sao..."
Thư ký đã biến mất từ lúc nào. Do Hwa đặt mông ngồi xuống mép ghế sofa, nơi cậu thường ngồi. Xa xa, hình như vọng lại tiếng sủa của Ulysses.
Căn phòng không đốt lò sưởi trở nên lạnh lẽo, bóng tối mờ ảo bao trùm lấy mọi ngóc ngách, như thể mặt trời đã lặn từ lâu. Bức tranh tĩnh vật treo trên lò sưởi bỗng chốc nổi bật, sắc màu rực rỡ hơn trong bóng tối. Hoa và trái cây sống động đến mức cảm tưởng chỉ cần duỗi tay ra là hái được. Đó là phong cách hội hoạ Do Hwa từng thấy trên những bức tường bảo tàng mỹ thuật.
"Tôi nghĩ cậu sẽ ổn hơn khi dùng thứ này, nên tôi mang đến."
Thư ký trở lại phòng khách với khay trà bưng trên tay. Trông thấy ấm trà bốc khói, bên cạnh là sữa, vài chiếc bánh sandwich nhỏ xếp gọn trên đĩa, Do Hwa bối rối đến mức bật dậy.
"Không cần phiền anh bận tâm đến tôi..."
"Cậu ngồi xuống đi."
Thư ký đóng cửa phòng khách, đặt khay lên bàn bằng những động tác gãy gọn. Do Hwa không còn lựa chọn nào khác, đành kéo chiếc ghế đặt một bên bàn rồi ngồi xuống. Sau khi sắp xếp bàn trà xong xuôi, thư ký ngồi xuống đối diện Do Hwa, rót trà vào tách cho cậu.
Do Hwa quan sát thư ký nhấp ngụm trà trước, sau đó nâng tách trà lên bằng hai cổ tay. Nước hồng trà nóng khiến môi rát nhẹ, có chút đăng đắng và vị ngọt hậu giống hương khoai lang.
"Trà ngon quá."
"Thật may là nó hợp khẩu vị cậu."
Anh ta đáp lời. Do Hwa đặt tách trà xuống, chờ đợi cuộc trò chuyện chính không biết khi nào bắt đầu. Bùn đất bám dính trên tay làm bẩn bề mặt sứ trắng, dù có chà xát cũng không xoá được.
Hơi nước đọng trên tròng kính của vị thư ký dần dần tan đi, đôi mắt màu xanh theo đó lộ ra, ẩn hiện phía sau lớp kính trong suốt.
"Chẳng bao lâu nữa mùa đông sẽ đến."
Anh ta đưa mắt về phía tấm rèm đóng kín.
"So với lúc còn ở Luân Đôn, chắc hẳn cậu sẽ cảm nhận rõ rệt hơn sự chuyển mùa. Mùa đông ở vùng cao nguyên này đến rất nhanh, nhiệt độ sẽ chuyển âm ngay lập tức. Tuyết rơi cũng khá dày nữa."
"...Vậy sao."
"Đến lúc đó, có lẽ việc đến dinh thự với cậu Eden sẽ khá khó khăn, không phải sao?"
"Chắc là vậy rồi."
Bình tĩnh trả lời và ngẩng đầu lên, Do Hwa trông thấy thư ký của Tristan Locke chăm chú nhìn mình.
"So với lần đầu tiên cậu đến đây..."
Anh ta bỏ dở câu nói và khẽ nhíu mày.
"Tôi hơi ngạc nhiên một chút, vì, trông cậu có vẻ giống người không có biện pháp nào hơn."
"......."
"Cậu Eden, cậu có biết hiện tại Giám đốc đang có kế hoạch chuẩn bị rút khỏi tất cả các hoạt động đối ngoại không?"
"...Tôi không biết."
"Quá trình chuyển giao quyền hạn và bàn giao tất cả các vị trí mà ngài ấy đảm nhận, bao gồm cả chức vụ Giám đốc đại diện của Locke Holdings, đang được tiến hành một cách dài hạn. Hiện tại, ngài ấy vẫn đang thực hiện các công việc quan trọng từ xa, nhưng so với lúc còn ở Luân Đôn, khối lượng công việc ít hơn rất nhiều. Hơn nữa, ngay cả những việc còn lại cũng đang dần được thu hẹp."
Thư ký tạm dừng, ánh mắt hướng về khoảng không xa xăm, như thể đang đặt văn phòng làm việc ở Luân Đôn trong tầm mắt.
"Năm năm rưỡi trước, sau khi cha của Giám đốc, Bá tước Charrington, từ chức trong sự hổ thẹn... ngài ấy đã phải tiếp quản vị trí Giám đốc điều hành của Locke Holdings khi còn rất trẻ. Chỉ trong vài năm, ngài ấy không chỉ xoá tan mọi lo ngại mà còn gây dựng những thành tựu đáng kinh ngạc... Cho đến thời điểm này vào năm ngoái, ngài ấy đột nhiên lui về ở ẩn giữa khu rừng này."
"......"
"Và hiện tại, với việc Giám đốc buông bỏ quyền lực, đã làm dấy lên cuộc chiến khốc liệt cả trong lẫn ngoài gia tộc Locke để tranh giành những vị trí ngài ấy từ bỏ."
Do Hwa im lặng, tâm trí lướt qua bài báo từng đọc với nội dung tương tự. Dù biết tình hình, cậu vẫn không hiểu tại sao thư ký lại nói với mình những chuyện này.
Ánh mắt anh ta, suốt từ nãy giờ hướng về góc phòng, giờ đã quay lại đối diện Do Hwa. Mắt họ giao nhau, giọng anh ta vang lên, khô khốc cứng nhắc.
"Cậu Eden, tôi hy vọng Giám đốc sẽ huỷ bỏ kế hoạch nghỉ hưu và quay trở lại vị trí lãnh đạo."
Chỉ đến lúc đó, đầu óc Do Hwa mới hiểu thực sự những lời nói như lửa ấy.
Thư ký nói xong rồi tự bật cười, không rõ có phải do buồn cười không.
"Dù cảm thấy mình đang cố chấp nắm cọng rơm mục nát."
"......."
"Tình hình đã đến nước này rồi, cứ thử một phen cũng không có gì gọi là xấu cả. Dù là cha mẹ của Tristan Locke, những người bạn thân hay người hầu trung thành cả đời, có vẻ cậu cũng chẳng làm được gì mà bất kì ai trong số họ chưa từng thử... Nhưng tôi cũng chẳng có gì để mất. Vậy nên, tôi sẽ không ngăn chuyện cậu Eden tìm đến đây nữa."
Do Hwa định mở miệng nói cảm ơn, song thư ký đã đứng dậy, đẩy ghế ra sau như thể lãng phí quá nhiều thời gian. Âm thanh gỗ trượt trên sàn vang lên khe khẽ.
Trước khi rời đi, anh ta nhìn xuống Do Hwa nói tiếp.
"Đừng cố thuyết phục ngài ấy bằng cách đánh vào lòng trắc ẩn. Giám đốc có thể thất thường như một đứa trẻ, nhưng trên thực tế, ngài ấy lạnh lùng đến mức đáng sợ và thông minh hơn bất kì ai khác tôi gặp trong đời. Ngài ấy không phải kiểu người có thể lay chuyển bằng những suy nghĩ của người bình thường, nếu như ngài ấy quyết tâm không muốn bản thân dao dộng."
Do Hwa ngước lên nhìn vị thư ký rồi hỏi.
"Vậy tôi phải làm thế nào mới tốt?"
Thư ký nhún vai.
"Nếu tôi là cậu Eden thì tôi đã sớm từ bỏ, rồi tập trung vào việc thương lượng tiền bồi thường."
"........"
"Nhưng tôi cũng không cản đâu nếu cậu muốn thử. Tôi sẽ xem xét để tạo điều kiện, thế nên, hãy thử lôi Tristan Locke ra khỏi ngôi nhà chết tiệt này một lần xem."
Từ đâu đó trong dinh thự, tiếng chó sủa vang. Giống như một người bị nhốt quá lâu trong không gian hẹp, giữa bóng tối, đôi mắt thư ký bất chợt sáng lên.