Hôm đó, Do Hwa lạc đường trong khu rừng tối tăm.
Lần đầu cậu nhận ra điều đó là khi đi ngang qua một cái cây có cành uốn cong. Trên đường quay lại, cảnh vật trước mắt không hề quen thuộc, cậu nhớ rõ ràng lúc đi vào rừng, chưa từng trông thấy cái cây giống vậy.
Không rõ rẽ nhầm ở đâu, Do Hwa chống tay lên thân cây, lần theo con đường vừa mới đi qua theo hướng ngược lại. Cậu bất giác nhớ lời dặn của chủ nhà nghỉ, phải quay trở về trước khi trời tối.
"...A!"
Vì không nhìn rõ đường đi, mũi chân Do Hwa mắc phải rễ cây. Cậu gắng sức ghìm cơ thể, vội vàng ngả người ra sau để giữ thăng bằng, song đến cuối cùng vẫn tiếp đất bằng đầu gối, khiến chúng đập mạnh nền đất ẩm ướt.
Nhiệt độ giảm sâu sau khi mặt trời khuất hẳn. Dưới áo khoác phao, Do Hwa đã mặc đến hai lớp áo dài tay, thế nhưng nhiệt độ cơ thể liên tục giảm xuống từ đôi bàn tay và khuôn mặt trần. Ban đầu, chỉ là những cơn run nhẹ từ lúc xuất phát, song chẳng biết từ bao giờ, toàn bộ thân thể bắt đầu run rẩy mất dần kiểm soát.
Điện thoại di động nằm trong túi áo, danh bạ lưu số nhà nghỉ, số của Nicholas và Richard ở Luân Đôn. Trong rừng tín hiệu rất yếu, nhưng vẫn hiện diện một vài khu vực có thể bắt sóng. Nếu thử lang thang tìm nơi có sóng, có lẽ cậu sẽ liên lạc được cho ai đó. Không chắc sẽ gặp trở ngại gì trong tương lai, nhưng cũng không hẳn không thể cứu hộ.
Xác nhận điều đó như sự trấn an, Do Hwa tiếp tục cất bước. Cậu lần theo những con dốc trơn trượt, lang thang vô định mãi cho đến khi tìm thấy con đường đủ rộng để ô tô đi. Dù sẽ phải mất nhiều thời gian hơn, cậu vẫn quyết định men theo đường lớn. Và rồi, khi cánh cổng quen thuộc mà cậu đã thấy vào ngày đầu tiên dần dần hiện ra, Do Hwa dồn hết quyết tâm, lần nữa bám theo hàng rào kẽm gai tìm đường quay lại.
Ban đêm, khu rừng khoác lên mình một diện mạo hoàn toàn khác. Tiếng côn trùng kêu hỗn loạn, tiếng gió lay cành nghe ảm đạm và thê lương. Thỉnh thoảng, từ xa vọng lại tiếng chim vỗ cách lạch cạch và tiếng cú mèo xuyên qua màn đêm. Do Hwa cẩn thận bước thật nhẹ nhàng, cố át tiếng bước chân vang. Giữa khu rừng thênh thang quạnh quẽ, thể nào cũng có những loài động vật to lớn. Cậu chỉ có thể mong rằng, ít nhất sẽ không vô tình trở thành con mồi của một mãnh thú thính tai nào đó.
Từng bước băng qua bóng tối trong rừng, Do Hwa ngẫm nghĩ về những viễn cảnh chờ đợi phía trước.
Ngay cả khi gặp lại Tristan Locke với sự giúp sức từ người thư ký, mọi chuyện rồi đâu cũng sẽ rơi vào ngõ cụt giống như lần trước. Thư ký từng nói việc khơi gợi lòng thương hại sẽ không ích gì, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là cậu có thể thẳng thắn đề xuất thoả thuận với Tristan Locke. Có lẽ, Richard nói đúng. Cách hiệu quả nhất để tạo áp lực chính là công khai 'name' trước báo chí, hoặc dùng lời nói đe doạ anh ta.
Đầu óc Do Hwa rối bời. Nghĩ đến cuộc chiến dai dẳng, không có lấy một phần trăm cơ hội chiến thắng, cậu bất giác tự hỏi, liệu sự kiên trì có phải là cái tên khác của sự ngu ngốc hay không, khi người ta không biết lúc nào mới nên từ bỏ.
"-A ức!"
Cái chân khập khiễng do bị chuột rút trở nên cứng đờ. Khó khăn lắm Do Hwa mới giữ được thăng bằng để không ngã sang bên. Chẳng biết từ lúc nào mà toàn thân cậu trở nên run rẩy, đến mức hai hàm răng va lập cập.
Ánh trăng yếu ớt soi rọi con đường trước mặt, nhanh chóng bị những đám mây ôm trọn che khuất. Do Hwa đã bật đèn flash điện thoại, nhưng cổ tay run đến mức không thể giữ vững. Một thoáng sau, chiếc điện thoại rơi xuống đất. Cậu ngồi xổm xuống, đưa tay nhặt lên, thế nhưng lần này không muốn dậy nữa.
"......"
Do Hwa cuộn tròn người lại, ngồi bó gối và nhắm mắt trong giây lát. Biết rõ ngủ quên ở đây vô cùng nguy hiểm, nhưng đôi mắt ấy cứ díu cả lại.
Chính vào lúc đó, tiếng côn trùng kêu bất chợt im bặt. Tiếp tới, có thể nghe thấy tiếng sỏi lọc xọc ma sát bánh xe, luồng sáng chói loà chiếu lên lưng cậu.
Do Hwa đứng dậy, lảo đảo lùi lại một cách khó khăn. Xuất hiện từ trong bóng tối, chiếc xe đen lớn thay vì đi qua thì giảm tốc độ, từ từ dừng lại bên cạnh Do Hwa.
Phải chăng thư ký cảm thấy bất an nên mới ra ngoài tìm cậu giữa đêm? Do Hwa nheo mắt, nhìn vào kính xe đang dần hạ xuống.
"Anh Lowell-."
Lời gọi tên vị thư ký bất chợt khựng lại. Qua khe cửa kính ô tô màu đen, làn da trắng mịn dần dần lộ ra. Những lọn tóc mềm phủ lên vầng trán, xoăn xoăn nâu nhạt, bên dưới là đôi mắt xám hiện rõ ràng trong màn đêm.
"Lên xe đi."
Tristan Locke nói. Ghế bên cạnh anh vẫn còn chỗ trống.
Do Hwa thẫn thờ kéo cửa xe và mở ra. Hơi ấm bên trong lập tức ùa tới, xoa dịu khuôn mặt đã tê cứng vì giá lạnh. Hơi thở khó nhọc phả qua kẽ răng, giữa đôi môi đương run rẩy. Người đàn ông quay sang nhìn kẻ co ro trên ghế hành khách, không nói không rằng mà duỗi tay ra, nhặt chiếc áo khoác từ ghế sau đưa cho cậu.
Lớp len cashmere mềm mại chạm vào những đầu ngón tay lấm lem bùn đất. Có vẻ là áo khoác của anh ta. Do Hwa cúi đầu, siết chặt lấy nó.
"Cảm... ơn ngài."
Giọng nói cậu ấy run quá đi mất. Không nhìn Do Hwa, Tristan Locke lên tiếng.
"Hãy cởi áo khoác đang mặc ra trước. Nó làm cơ thể của cậu không ấm nổi đấy."
"...Vâng."
Cậu đáp lời, nhưng dù không phải vì đôi tay đang lạnh cóng thì ngay từ đầu, việc mở khoá kéo hay nút áo khoác vốn dĩ chẳng phải là điều dễ dàng đối với Do Hwa. Những ngón tay run rẩy cố nắm lấy đầu khoá kéo, ánh mắt của Tristan Locke đang nhìn bóng tối bên ngoài đèn pha đã ngay lập tức chuyển sang nhìn cậu.
Tách, âm thanh từ dây an toàn được tháo vang lên.
"Ngồi yên đi."
Do Hwa tự hỏi liệu tất cả những gì đang diễn ra có phải chỉ là ảo giác do hạ thân nhiệt hay không. Đôi mắt vô thức dừng lại trên những ngón tay trắng muốt, đẹp đẽ thanh mảnh của Tristan Locke chạm vào khoá kéo và kéo nó xuống không chút do dự. Tristan thử chạm những đầu ngón tay lên khuôn ngực đang run rẩy của Do Hwa, xong xuôi trải áo khoác của mình ra phủ lên người cậu.
"Cảm ơn ngài."
Do Hwa khó nhọc nói tiếng cảm ơn khi tay Tristan rời khỏi người cậu. Người đàn ông kia không đáp, chỉ lặng lẽ chỉnh hệ thống sưởi ấm. Luồng khí ấm nóng hong khô bắp chân lấm lem của cậu, ghế ngồi thoải mái cũng vô cùng ấm.
Tristan chuyển số, cho xe xuất phát. Trên con đường đất, chiếc ô tô to lao đi vun vút.
Thỉnh thoảng, Do Hwa mở mắt, nhìn bàn tay trắng đang giữ vô lăng rồi lại thiếp đi.
Cơn run rẩy dần lắng xuống, tay chân ran rát ngay khi hơi ấm thấm vào da thịt. Thân nhiệt cơ thể ổn định trở lại khiến ý thức cậu cũng rõ ràng hơn. Bên rìa tầm nhìn, cậu thấy đôi ủng làm xe Tristan dính đầy bùn đất, đó là đôi ủng mượn từ nhà nghỉ. Nghĩ lại thì, lẽ ra giờ này bọn họ đã phải về đến làng rồi.
Bên ngoài cửa sổ vẫn là rừng cây. Chiếc xe tiếp tục men theo con đường nhỏ và gập ghềnh.
"...Ngài Locke."
"Sao."
"Bây giờ... chúng ta đang đi đâu vậy?"
Đây cũng chẳng phải là con đường dốc quay về dinh thự. Do Hwa không chắc họ đã rẽ từ đoạn nào, nhưng con đường trước mắt hoàn toàn xa lạ. Con đường mà cậu chưa đi bao giờ. Dù trời tối, Tristan vẫn giữ vô lăng một cách tự tin, không hề e ngại.
"Sợ hãi hơn cậu nghĩ à?"
"......."
"Nếu tôi quyết tâm chôn sống Eden trong rừng thì tôi đã sai người khác làm rồi. Tất nhiên sẽ không có chuyện trực tiếp ra tay."
Anh ta vươn tay hạ nhiệt lò sưởi, nhẹ nhàng nói thêm.
"Nếu cậu vẫn còn lo lắng thì liên lạc với ai đó đi. Trò chuyện xong thì tôi sẽ đưa cậu về chỗ nghỉ, thế nên liên lạc với ai đó sẽ là cách an toàn nhất."
"...Không cần đâu."
Do Hwa thả điện thoại xuống giữa hai đùi. Lời anh ta nói như thể ám chỉ việc không có lý do gì để động tay vào. Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, có vẻ anh ta là người không thích dây vào những rắc rối không cần thiết.
Con đường ngày càng thu hẹp. Những ngọn lau sậy ven đường quét vào kính xe, bánh xe đập lên đất đá, xóc nảy hai lần. Khi xe rẽ vào khúc đường gồ ghề, Do Hwa vô thức áp sát thân mình vào kính chắn gió.
Ánh trăng mờ ảo dao động phản chiếu trên hồ nước đục. Bề mặt hồ nước kéo dài vô tận trước tầm nhìn mở. Không thể đoán biết nó sâu bao nhiêu, cũng chẳng thể thấy bến bờ bên kia. Tristan chạy dọc bờ hồ, nhìn ra bên ngoài và trầm giọng nói.
"Nơi này rất đẹp những ngày trời quang, nhưng hôm nay hơi u ám."
Xe đã tắt máy, gió thổi xào xạc. Hệ thống sưởi ấm cũng ngừng hoạt động, tĩnh lặng vây quanh, chỉ còn hơi thở khe khẽ là thứ duy nhất lấp đầy không gian. Hồ nước trước mắt gợn sóng dập dìu trong làn gió nhẹ.
"Nghe nói cậu muốn gặp tôi."
Người đàn ông ngồi bên cạnh lên tiếng. Giọng nói trầm thấp, sâu lắng êm dịu.
"Lowell bảo rằng cậu đã nhiều lần đến tìm tôi."
"...Vâng."
"Có phải lí do giống lần trước không?"
Do Hwa nhớ lại hoàng hôn đỏ rực xuyên qua cửa sổ thư viện vào ngày đầu tiên cậu gặp Tristan. Một ký ức đã lặp đi lặp lại đến vô số lần trong tâm trí, nhưng dù có suy nghĩ bao nhiêu, cậu cũng chẳng thể tìm ra cách nào tốt hơn.
Thư ký nói đúng. Với lối suy nghĩ của người bình thường, không ai có thể lay chuyển nổi Tristan Locke.
Người đàn ông hiểu sự im lặng đến từ Do Hwa không mang hàm ý của sự chống cự. Anh ta lên tiếng như thể thở dài.
"Tôi không bao giờ cân nhắc lại những yêu cầu mình đã từ chối. Có vẻ lần này lại là một cuộc trò chuyện vô nghĩa."
"........"
Do Hwa cảm thấy giờ có cố gắng mở miệng, cậu cũng chẳng thể thốt lên lời nào. Cái lạnh trong rừng dường như đã cuốn đi mọi ý chí, ngay cả việc thở cũng rất nặng nề. Hoặc biết đâu, là do không khí từ người đàn ông đang ngồi bên cạnh.
Mỗi lần đối diện với Tristan Locke, Do Hwa luôn có cảm giác đang cầm khẩu súng thần công nhỏ bé và ngước nhìn lên pháo đài khổng lồ.
Người đàn ông điển trai nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Do Hwa rồi hỏi.
"Cậu ấm ức sao?"
"......."
"Chỉ vì cái tên của tôi mà cậu phải chịu đau khổ, vậy mà tôi lại phỉ phui, chẳng gánh chút trách nhiệm nào?"
Câu hỏi lạnh lùng len lỏi qua vành tai. Do Hwa muộn màng lắc đầu.
"Ngài Locke..."
Giọng cậu nghẹn lại.
"Ngài Locke, đó không phải là điều ngài lựa chọn... Sẽ là vô lý khi oán trách ngài."
Sự thật là vậy, nhưng cũng đồng thời là lời dối trá. Đôi lúc, Do Hwa oán giận đến mức cậu muốn xé toạc khuôn mặt đẹp đẽ, điềm nhiên trước mắt, như thể chỉ có cách đó mới đủ sức giết người đàn ông này.
Tristan Locke chống cằm vào vô lăng, quan sát Do Hwa, khoé miệng anh ta từ từ cong lên.
"Cậu sẽ hối hận đấy."
"......"
"Khoảng 10 năm nữa kể từ hôm nay, cậu Eden sẽ sống trong tình trạng tàn tật ở đâu đó trên thế giới, bất lực trước mọi thứ. Cậu chẳng có tài năng nào ngoài việc chơi piano, dẫu vậy số tiền hàng tháng chảy vào tài khoản cũng rất dư dả. Không chắc tình trạng bị liệt cơ thể có chuyển biến tệ hơn không, nhưng ngay cả khi có thể cử động, xác suất cậu rời khỏi nhà gần như bằng không. Vì sợ ánh mắt người đời, và nếu vô tình trông thấy một cây đàn piano được đặt ở công viên nào đó, cậu sẽ lập tức cảm thấy cuộc đời của mình là chuỗi bi kịch."
Chỉ bằng vài câu nói thản nhiên, cuộc sống thường nhật của một người đàn ông được anh ta vẽ lên, hiển hiện rõ ràng đến mức tàn nhẫn. Tương lai lạnh lẽo mà ngay cả khi nhắm mắt, viễn cảnh khắc nghiệt vẫn dán chặt vào mí mắt Do Hwa. Nhìn chằm chằm Do Hwa một lúc, Tristan tiếp lời.
"Lay lắt như thế từng ngày trôi qua, rồi vào một ngày tâm trạng u uất, khi hồi tưởng về lần cuối gặp Tristan Locke bên bờ hồ ở Scotland, cậu có hối hận vì đã không thử liều lĩnh oán trách phi lý một lần hay không?"
"......"
"Có lẽ cậu sẽ nghĩ rằng đáng lẽ mình nên hét lên, hoặc ít nhất là tung một cú đấm, rằng đó chính là cơ hội cuối cùng để cậu làm vậy."
Vì thế nên Tristan Locke mở rộng hai lòng bàn tay, hướng về Do Hwa như thể sẵn sàng đón nhận bất cứ sự tuyệt vọng nào mà cậu có thể trút lên người anh. Nếu là hôm nay, có lẽ anh sẽ chấp nhận tất cả oán hận, cho dù đó có là gì. Thứ ánh sáng ấm áp lấp đầy đôi mắt xám tro không phải sự thương xót hay chế giễu, đơn thuần là nét trầm tư tĩnh lặng.
Do Hwa lặng lẽ nhìn khuôn mặt người đàn ông trong bóng tối mất một lúc. Ánh trăng le lói sau những đám mây nhuốm xanh mặt hồ, phản ánh sáng trắng lên khuôn mặt của anh ta. Đúng như lời Tristan nói, sau đêm nay, sẽ không còn cơ hội để gặp lại, để cậu đe doạ hay cầu xin nữa. Cuộc gặp gỡ bên bờ hồ này chính là sự bố thí cuối cùng mà Tristan Locke dành tặng cho cậu, đồng thời cũng là món quà gần với tinh thần noblesse oblige hoàn hảo nhất Do Hwa từng nhận.
"Như ngài Locke muốn..."
Giọng nói giờ đây không còn run rẩy. Do Hwa lên tiếng nhỏ nhẹ, từ tốn hệt như đang ngâm nga lời tuyên thệ.
"Tôi sẽ làm bất cứ điều gì."
Tristan Locke khẽ nhíu mày.
"Thông thường, câu nói vừa rồi ám chỉ quan hệ giường chiếu. Lần này lập trường thay đổi rồi nhỉ."
"Trong tất cả những gì tôi có, chẳng có thứ nào ngài Locke cần cả. Nhưng dù vậy, tôi vẫn quyết định dâng hiến tất cả. Sau này... toàn bộ số tiền tôi kiếm được sẽ thuộc về ngài Locke, và tôi sẽ sống mặc ngài chỉ thị."
"Ý cậu là, cậu nguyện sẽ ký hợp đồng nô lệ."
"Tôi sẽ làm vậy nếu như ngài muốn."
"Tại sao?"
Khuôn mặt trầm tĩnh của người đàn ông trong thoáng chốc khẽ dao động. Ánh mắt nhìn trân trân vào Do Hwa đã gạt bỏ hết mọi sự thư thái như lúc thông thường.
"Tại sao cậu định quyết tâm làm đến mức đó? So với việc ràng buộc cả đời với tôi chỉ để giữ cho tay chân lành lặn, chẳng phải dù mất khả năng cử động nhưng vẫn được sống tự do trong thời gian ngắn sẽ tốt hơn sao?"
"......"
"Chẳng lẽ chỉ vì cậu muốn chơi piano? Khiến cậu chẳng màng tất cả để theo đuổi giấc mơ viển vông đó?"
Do Hwa không trả lời. Trong bóng tối, ánh mắt hai người giao nhau hồi lâu.
Tristan Locke bất ngờ vươn tay ra. Xoẹt, đầu ngón tay trắng chạm vào gò má Do Hwa. Tiếp xúc nhẹ nhàng như kích thích dây thần kinh khiến Do Hwa chực nín thở.
Tristan thu tay về, nhìn xuống Do Hwa và hỏi.
"Cậu chơi tốt ngoài dự kiến. Thành thật mà nói, tôi có hơi bất ngờ."
"...A."
"Video của cuộc thi Leeds vẫn còn lưu trữ trên mạng. Cả phần encore (*) của quán quân tại buổi hoà nhạc do quỹ Locke tổ chức nữa."
(*) encore: màn trình diễn bổ sung do nghệ sĩ thực hiện khi kết thúc một chương trình hoặc buổi hoà nhạc, để đáp lại những tràng vỗ tay kéo dài từ khán giả
Do Hwa ngậm chặt miệng vì suy nghĩ bị phân tán. Ánh mắt Tristan rời khỏi Do Hwa, chuyển sang mặt hồ tĩnh lặng đọng ánh trăng mờ.
"Cậu có đủ tài năng và sự nỗ lực, nhưng thật đáng tiếc khi căn bệnh lại ập đến đúng lúc sự nghiệp vừa khởi sắc. Việc cậu Eden điều tra tung tích của tôi và tìm đến tận đây, tôi hiểu lập trường của cậu. Có lẽ, cậu cũng chẳng còn cách thức nào khác."
Giọng nói nhẹ nhàng vừa tựa an ủi, vừa như thuyết phục.
"Là một nhà tài trợ cho âm nhạc cổ điển, tôi cũng thấy tiếc khi không thể giúp đỡ cậu Eden. Nếu là vấn đề có thể giải quyết bằng tiền thì thà rằng tôi có thể xem xét... Sao cứ nhất thiết phải là quan hệ thể xác với tôi. Như trước đây tôi đã nói, người đồng giới đối với tôi không thể trở thành đối tượng tình dục, vì vậy, tôi e là mình không thể đáp ứng yêu cầu của cậu Eden."
"Nếu ngài ngủ rồi..."
Do Hwa ngừng nói. Ngay cả khi suy nghĩ được nói thành lời thì từng từ ngữ vẫn mang theo sự trống rỗng khó tả.
"Ngài cứ ngủ đi, tôi sẽ tự biết mà làm. Tôi sẽ không làm mất nhiều thời gian của ngài Locke đâu. Trước tiên thì thử một lần..."
Tristan Locke khẽ bật cười như cơn gió thoảng. Tiếng cười ngắn ngủi vụt tắt thật nhanh, trả lại khuôn mặt lạnh lùng vốn dĩ, không còn dấu vết nụ cười vừa rồi. Ở cự li gần, anh nhìn Do Hwa.
"Cậu thật sự không có chút tự trọng nào, nhỉ?"
"........"
"Dừng lại đây thôi. Cậu Eden dường như là người có đủ khả năng để có một cuộc sống tốt với cơ thể này. Khi kiệt sức với việc hồi tưởng quá khứ huy hoàng, hãy tìm sở thích mà cơ thể đó có thể đáp ứng, sáng tác chẳng hạn, hoặc là bất cứ điều gì tương tự. Có rất nhiều người sống một cuộc đời ý nghĩa mà chẳng cần phải chơi piano."
Tristan Locke xoay cổ như thể cuộc trò chuyện đã kết thúc, tay anh đồng thời chạm vào nút khởi động xe.
"Tôi sẽ đưa cậu về làng. Nội dung chi tiết về khoản tài trợ, cậu hãy bàn bạc với Lowell vào ngày mai. Tôi sẽ chuyển lời để anh ta biết chừng mực, không làm cậu Eden buồn."
"......."
"Sau ngày hôm nay, chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa... Chúc cậu may mắn trong tương lai."
Chiếc xe khởi động.
Ngay khoảnh khắc đó, có thứ gì đó trong đầu Do Hwa vỡ vụn hoàn toàn. Khi tỉnh táo lại, cơ thể cậu nghiêng về phía ghế lái, chắn giữa vô lăng và Tristan Locke. Đôi tay tê cứng đặt lên khuôn ngực Tristan và đè anh xuống.
"...Cậu định cưỡng hiếp tôi ở đây sao?"
Gương mặt Tristan nhìn lên Do Hwa như thể nhìn thấy gì đó thú vị. Một nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, do bị che khuất bởi cơ thể người đối diện.
"Hư ức!"
Lực nắm như thép siết chặt cổ tay Do Hwa, cơ thể đơ cứng lao về phía trước. Lưng cậu đập mạnh vô lăng, sống lưng ép chặt trở nên đau buốt.
Do Hwa vùng vẫy vật lộn, ý thức rõ ràng về sự chênh lệch giữa sức mạnh và vóc dáng. Cố gắng giật tay ra khỏi áp lực nắm giữ, tóc cậu rối tung, ma sát không ngừng vào lồng ngực Tristan Locke. Suy nghĩ trống rỗng, chẳng có bất kì phương hướng hay cách thức nào. Chỉ có ý nghĩ duy nhất len lỏi, đó là một khi anh ta cho xe lăn bánh, đồng nghĩa với việc kết thúc tất cả.
"Ức, không muốn, ư ức!"
Thanh âm rít qua kẽ môi của bản thân thật lạ lẫm. Dù biết không phải là sự oán giận muốn trút lên thân thể người đàn ông ấy, dù hiểu đó chẳng phải là lỗi của anh ta, nhưng mặc kệ tất cả, lý trí đã bị vứt bỏ, chỉ còn lại cơn giận dữ như bản năng con thú hoang bị dồn đến bước đường cùng. Thời gian chờ đợi cùng sự bế tắc kéo dài đã đông cứng lại tựa hồ khối máu đặc quánh, đỏ thẫm nhầy nhụa.
Thứ Do Hwa đối mặt lúc này không chỉ đơn thuần là Tristan Locke, mà là thứ gì đó rộng lớn hơn, giống như số phận không thể kháng cự hay lựa chọn nữa. Do Hwa nghiến chặt răng và vùng vẫy.
Soạt, cổ tay bất ngờ được buông lỏng, mu bàn tay Tristan Locke đập mạnh vào cửa kính xe. Người đàn ông khẽ rên rỉ, cánh tay rắn chắc bao quanh chiếc cổ mảnh khảnh, khoá chặt Do Hwa bằng cú headlock (*).
(*) headlock: thế khoá đầu đối phương bằng cách siết chặt đầu họ giữa cánh tay
"Thà vậy còn hơn."
Giọng nói trầm thấp thì thầm bên tai Do Hwa, người đang gắng sức thở dốc.
"Để tôi gạt cần số."
"Hư, hộc! Ư ức!"
"Cùng nhau lao xuống hồ nào."
Brừm, chiếc xe rung lắc vài lần dữ dội. Tristan dồn lực vào chân, đạp mạnh chân ga. Chỉ cần chuyển số từ đỗ sang chạy, xe sẽ lao thẳng vào vùng nước sâu cách đó vài mét.
Cánh tay rắn chắc siết chặt sau cổ, khuôn mặt Do Hwa tì lên vai anh. Do thiếu oxi, tầm nhìn Do Hwa trở nên mờ dần, cậu cố vật lộn tìm cách thoát thân. Tiếng cười trầm thấp của Tristan Locke vang vọng bên tai.
"Đánh nhau dưới nước không phải có lợi hơn cho cậu sao? Ai mà biết được, nhỡ đâu tôi chìm, còn cậu nổi lên?"
"Hự!"
Dồn hết sức lực vào cánh tay còn tự do, Do Hwa nhất quyết cử động. Thay vì chuyển số, cậu đẩy mạnh cánh cửa xe. Ngón tay cứng ngắc phải khó khăn lắm mới lách được vào tay cầm, cửa xe bật mở, luồng không khí lạnh bên ngoài tràn vào, xua tan cái nóng đang sôi ùng ục như lò áp suất trong cái hộp sắt.
Do Hwa và Tristan Locke xếp thành một khối ngã nhào khỏi xe.
"Ức!"
Tristan Locke đập lưng xuống trước. Cú sốc va chạm khiến cơ thể anh mất đi sức lực, tạo cơ hội cho Do Hwa rút đầu ra khỏi cánh tay rắn chắc. Không thể đứng dậy, cậu bò lồm cồm về phía khu rừng. Nhưng vừa cựa quậy mới được vài bước, lực kéo thình lình từ phía sau lưng kéo giật cậu lại.
"Ức!"
"Đi đâu thế?"
Tristan nắm chặt hai vai Do Hwa, đè cậu xuống nền bùn đất bên bờ hồ nước một cách tàn nhẫn.
"Phải cưỡng hiếp tôi rồi mới đi chứ. Cậu cứ thế mà đi à?"
"Ha ah, ức-."
Ngạc nhiên thay, khuôn mặt lấm lem bùn đất hiện ra dưới trăng mặc sức tươi cười. Đôi mắt đẹp đẽ cong lên, lộ hàm răng trắng tựa hồ kẻ điên. Do Hwa giây lát quên mất cả sự do dự, ngây người nhìn anh, ngưng việc chống trả.
"Đầu hàng rồi à?"
Tristan nhìn xuống và hỏi. Chính vào lúc đó, Do Hwa lập tức quay ngoắt sang bên, cắn mạnh cổ tay siết chặt vai mình, chẳng khác gì một con thú.
"Ức!"
Hai cơ thể va vào nhau và lăn lộn trong bùn đất. Tristan chiếm ưu thế về thể lực, thế nhưng Do Hwa cũng có sức mạnh từ sự tuyệt vọng. Chiếc xe một bên cửa mở vẫn đang nổ máy, cơ thể bọn họ rối tung dưới ánh đèn pha mờ ảo, lẫn đầy bùn đất và lăn xuống gần mép nước.
Do Hwa sử dụng toàn bộ tứ chi điên cuồng chống cự, âm thanh xa xăm không ngừng đập vào hai tai, nghe như âm thanh được loa khuếch đại. Đó là tiếng cười của Tristan Locke.
"Ha ah, ư, ư ức..."
Tầm nhìn trở nên chao đảo. Do Hwa nhìn lên bầu trời, nơi ánh trăng lưỡi liềm lơ lửng trên đỉnh đầu người đàn ông. Giữa những đám mây rải rác là sự hiện diện của vài vì sao.
Sau lần giằng co cuối cùng, Do Hwa kiệt sức, toàn thân rã rời, buông thõng cơ thể xuống mặt đất lạnh. Cậu ngước nhìn kẻ đè lên người mình, Tristan Locke, rồi từ từ khép mắt lại. Nhịp thở gấp gáp của cả hai dần lắng xuống, hoà vào màn đêm tĩnh lặng. Âm thanh hỗn loạn đến từ khu rừng vừa mới phút trước còn bị bỏ quên, giờ đây ùa về lạo xạo hai tai.
"...Eden."
Giọng nói của người đàn ông vang trong đêm tối. Cái tên được gọi một cách nhẹ nhàng như thể phát âm từ ngữ xa lạ. Những đầu ngón tay trên cao hạ xuống, nhè nhẹ chạm vào gò má khô ráp.
Do Hwa không đáp. Cơn choáng vồ vập như sóng trào dâng, cơn đau bỏng rát xâm chiếm cổ họng.
"Hức-."
Do Hwa yếu ớt nghiêng đầu, Tristan nhẹ nhàng dịch khỏi người cậu. Do Hwa lê lết trườn sang bờ hồ, nôn thốc nôn tháo xuống dòng nước đen.
Tầm nhìn mờ dần và tối sầm lại. Do Hwa trông thấy vệt trắng dập dềnh, phản chiếu ánh trăng cắt trên mặt nước, vùi má vào bùn đất lạnh như thể đổ sụp. Bóng tối khu rừng lặng lẽ vươn ra, hơi sương lạnh lẽo thấm vào da thịt, bao phủ mí mắt ngày càng nặng trĩu.