Cuộc sống của Do Hwa cho đến khi nhận được kết quả xét nghiệm chẳng khác nào đợi phán quyết quan trọng.
Trước khi giải mã cái tên ấy, cậu từng trải qua thời gian thấp thỏm tương tự, chờ đợi cả ngày, mong ngóng những chữ cái xuất hiện đâu đó trên cơ thể mình, và rồi lao đi tìm Tristan Locke không hề ngơi nghỉ. Thật khó tin ở hiện tại, cậu đang ở trong dinh thự của anh ta và có trong tay hợp đồng thoả thuận. Song ngoài việc chờ đợi, cậu chẳng có gì để làm. Do Hwa không quen với khoảng trống xa lạ này.
Mỗi sáng, cậu thức dậy sớm. Đến giờ ăn, Hazel sẽ mang thức ăn đến tận phòng, và sau bữa ăn thì quay lại dọn bát rỗng. Những nhu cầu cần thiết như việc vệ sinh cá nhân hay tắm táp đều được đáp ứng tại nhà vệ sinh riêng trong phòng. Ngoài ra, cậu chỉ quanh quẩn trong căn phòng được cho phép, chẳng có lí do gặp lại Tristan kể từ ngày đặt bút ký hợp đồng.
Đến ngày thứ ba, Hazel mang bữa trưa đến như thường lệ, cô ta khẽ gọi.
"Cậu Eden."
"...Vâng."
"Trong dinh thự có một thư viện lưu giữ các tài liệu của giám đốc, còn có một phòng nghe nhạc chứa bộ sưu tập các bản thu âm. Nếu cậu muốn sử dụng, tôi sẽ xin phép giám đốc cho cậu."
"......."
"Hoặc cậu có thể đi dạo trong vườn, nếu cần bất cứ điều gì, xin cậu đừng phiền cứ nói với tôi."
Do Hwa chớp mắt. Để người quản gia nói đến mức này, chắc hẳn trông cậu thực sự chán nản.
"Không cần đâu ạ."
Cậu đáp lại khá muộn màng.
"Thay vào đó, nếu tôi có thể nhận lại điện thoại..."
"Thành thật xin lỗi. Nếu cậu muốn liên lạc cho ai đó, tôi sẽ cho mượn điện thoại giống như lần trước."
"...Không, không sao đâu ạ."
Điện thoại bị thu giữ, chẳng rõ hiện tại nó đang ở đâu. Nhưng có một điều Do Hwa chắc chắn, các cuộc gọi nhỡ từ Nicholas đã chất thành đống. Ngay cả hôm ký hợp đồng, khi được phép gọi một cuộc gọi ngắn, Hazel cũng đứng trước mặt để quan sát cậu. Ngoại trừ lời nói mơ hồ sẽ ở lại Scotland một thời gian, Do Hwa chẳng kịp truyền đạt thêm bất kì điều gì khác.
Hazel hoàn thành xong việc sắp xếp và đặt nắp vung lên khay.
"Đây là cá hồi nướng và couscous (*), súp hành tây, salad đậu xanh và bánh kiều mạch. Jean bảo cậu ăn bao nhiêu cũng được, đừng ép bản thân."
(*) couscous: có nguồn gốc từ Bắc Phi, làm bằng bột Semolina từ lúa mì cứng, trộn với nước và được tạo hình trông giống hạt gạo, có màu vàng nhạt
"Cảm ơn ạ."
"Vậy tôi xin phép, chúc cậu ngon miệng."
Cánh cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn một mình Do Hwa đối diện bữa trưa thịnh soạn, trông như chỉ thiếu khăn trải bàn trắng, còn đâu chẳng khác bữa ăn nhà hàng. Vậy nhưng, cho dù thức ăn đã cắt nhỏ sẵn thì cậu thậm chí chẳng thấy thèm ăn.
Ba ngày là khoảng thời gian đủ để kết quả xét nghiệm từ Luân Đôn được trả về. Ngày mai, ngày mốt, hoặc thậm chí ngay lập tức, thư ký có thể gõ cửa ghé thăm và một tuần trong hợp đồng thực sự bắt đầu.
Do Hwa hồi tưởng đến người đàn ông có đôi mắt xám, đang ở đâu đó trong dinh thự này. Những ngón tay dài cùng lực nắm mạnh mẽ, cơ thể với trọng lượng nặng và mùi hương đặc biệt, tất cả cùng lúc phủ lên người cậu. Cậu đã từng mong muốn điều này, đã từng cố chấp bằng mọi giá mà theo đuổi, nhưng ngay khi nó hiện ra trước mắt, tựa hồ cảm giác nặng nề vô tận. Nếu có thể ngay lúc này, tâm trí Do Hwa chỉ muốn chạy trốn.
* * *
Hôm đó, khi mặt trời lặn, Do Hwa lần đầu tiên rời khỏi phòng sau ba ngày. Không hẳn chỉ vì lời của Hazel thì cậu cũng muốn xuống bếp để chào hỏi Jean. Nếu vô tình gặp thư ký, cậu muốn hỏi xem kết quả kiểm tra đã trả về chưa, liệu còn phải đợi khoảng bao lâu nữa.
Sàn gỗ dinh thự cũ kĩ phát ra âm thanh cót két. Trong lúc bước xuống cầu thang, Do Hwa nghe tiếng Ulysses sủa vang lên đâu đó từ trên tầng hai.
"....."
Cậu dừng bước, do dự một lúc rồi lại lặng lẽ bước lên cầu thang. Một tay đặt lên lan can, Do Hwa quan sát cả hành lang dài. Đèn vàng dọc theo bức tường bật sáng lờ mờ giống như đèn đường, nhưng chẳng thấy ai đặt trong tầm mắt, ngay cả khúc quanh phía trước.
Sau thoáng lưỡng lự, Do Hwa bước nhẹ dọc theo hành lang. Nếu đi hướng này sẽ đến được phòng tiếp khách, nơi cậu thường đợi mỗi khi đến đây. Thế nhưng, giữa những cánh cửa trông giống hệt nhau, cậu không còn nhớ chính xác vị trí.
"...Ulysses?"
Cậu khẽ gọi nhỏ, và nghe loáng thoáng tiếng sủa đáp lại, dường như nghe thấy cả tiếng bước chân.
Do Hwa đến đoạn hành lang rẽ ngoặt và nhìn xung quanh thêm một lần nữa, không rõ hành lang có bóng đèn nào bị hỏng hay không mà xung quanh đây tối đen như mực. Chẳng thấy bóng dáng bộ lông màu vàng quen thuộc đâu cả.
Đúng lúc cậu định từ bỏ và quay lưng lại, Do Hwa phát hiện ánh sáng yếu ớt lọt qua khe cửa hé mở, phát ra tiếng động như tiếng cào gỗ.
"Ulysses!"
Vừa đi vài bước vừa khẽ gọi nhỏ, Ulysses bất ngờ thò đầu qua khe cửa mở. Chú chó nhận ra Do Hwa và 'Gâu!', nó sủa lên đầy phấn khích. Trong tích tắc, con chó to lớn lao đến Do Hwa, dụi cái mõm ướt không ngừng vào cậu, chiếc đuôi vẫy liên hồi trong bóng tối.
"Chào mày! Mày khoẻ chứ?"
Do Hwa ngồi xổm xuống và xoa đầu Ulysses. Cái lưỡi ướt át liếm láp gò má chàng trai đáp lại. Tay chạm vào luồng hơi ấm khiến cậu vui vẻ, cậu ngồi hẳn xuống, liên tục vuốt ve cổ và lưng nó. Dùng hai cánh tay cẩn thận ôm nó, Ulysses lập tức tựa cằm lên vai Do Hwa như thể quen thuộc từ lâu.
"Dạo này mày làm gì thế? Ở cùng với giám đốc à?"
Giá mà chú chó có thể đến phòng cậu chơi một lần thì tốt biết mấy. Hơi thở ấm áp từ nó phả vào gò má Do Hwa, bộ lông thì mềm mại và mượt mà.
"Mày muốn xuống bếp với tao không? ...Nếu không thì tao đưa mày đến chỗ anh Lowell nhé?"
Nếu là chú chó thông minh giống Ulysses, nó hẳn sẽ hiểu đầy đủ cả tên thư ký. Vừa nghĩ vậy, ánh sáng mỏng manh lọt qua khe cửa đột nhiên biến mất. Bóng dáng ai đó chặn ngang lối vào.
"Cậu định đưa chó của tôi đi đâu?"
Người đàn ông đứng ở ngưỡng cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Do Hwa, tông giọng trầm thấp. Phút chốc, Do Hwa cứng người, không thể ngẩng đầu mà ngồi ngây ra.
"...Giám đốc."
"Tôi không rõ mình là giám đốc của cái gì, nhưng ít nhất tôi không phải giám đốc của cậu Eden."
Giọng Tristan Locke trầm và đơn điệu. Khuôn mặt chẳng hề hiện rõ chút cảm xúc nào, khó mà đoán biết anh ta có đang khó chịu hay không.
"...Ngài Locke."
Do Hwa thay đổi cách gọi, đứng dậy buông tay khỏi Ulysses.
"Tôi xin lỗi. Vì anh Lowell... gọi ngài như vậy."
"Cậu có chuyện gì với thư ký của tôi thế?"
Trong căn phòng, nơi người đàn ông và Ulysses đang ở, ánh sáng duy nhất từ cây đèn đứng tản ra vàng vọt. Ánh sáng lọt qua tóc người đàn ông, khuôn mặt nhuộm bằng cái bóng xanh thẫm.
"Tôi có việc muốn hỏi ạ."
Do Hwa đứng tại chỗ và trả lời. Tim cậu lờ đờ một cách khó chịu. Nếu biết Ulysses đang ở cùng với người này, cậu nhất định không đến gần. Quả là sai lầm thật sự.
Sự tĩnh lặng ngắn ngủi trôi qua, người đàn ông từ tốn dùng một tay để mở cửa.
"Vào đi."
"......"
Lối nói tự nhiên như thể tin chắc đối phương sẽ nghe lời mình mà không nghi ngờ. Do Hwa lặng lẽ bước vào phòng, theo sau Ulysses đang vẫy đuôi đầy phấn khích.
Căn phòng rộng hơn cậu tưởng. Có vẻ khi nãy Tristan vừa ngồi trên ghế bành lớn, bởi một cuốn sách vẫn nằm trên đó, thứ ánh sáng vàng từ đèn đứng cao soi rọi xuống ghế. Căn phòng với những góc khuất chìm trong bóng tối, ánh sáng lờ mờ tản ra xung quanh, Do Hwa trông thấy vô số kệ sách được lấp đầy bằng đĩa nhạc. Hai bên bức tường đối diện ghế bành là sự xuất hiện của dàn loa lớn, thậm chí có cả máy hát đặt ở một bên.
"Hiệu suất loa khá tốt đấy. Mặc dù không thể so sánh với dàn nhạc giao hưởng trực tiếp."
Tristan Locke nói. Chỉ đến lúc này, Do Hwa mới nhận ra các vật liệu cách âm ốp tường và trần căn phòng dày hơn phòng khác.
Ulysses nằm dài dưới chân người đàn ông quý tộc, bộ lông vàng mượt quấn quít ngón chân. Tristan ung dung ngồi trên ghế bành, lần nữa cuốn sách đặt trên hai đùi nhưng chưa mở ra. Do Hwa đứng lặng lẽ ở một góc, cách ngưỡng cửa vài bước chân.
Chẳng bao lâu sau, không nhìn Do Hwa, anh ta lên tiếng.
"Tôi đang băn khoăn, không biết có nên sai người tìm thuốc kích thích ở đâu đó không."
Cách nói gãy gọn, vô cùng điềm tĩnh.
"Không biết có thể cương cứng không nữa. Quan hệ dù có khó chịu đến đâu thì cũng có cách để làm được nhỉ, nhưng tôi hơi lo lắng về điểm đó. Còn cậu Eden, có cần thuốc kích thích không?"
"...Thứ đó với cơ thể..."
Do Hwa đã trả lời trong vô thức.
"Có lẽ sẽ không tốt cho cơ thể."
Không có lời nào đáp lại, nhưng người đàn ông dường như lặng lẽ cười thầm.
Do Hwa chật vật hít thở, cậu định lùi bước không để anh biết nhưng chợt loạng choạng. Gót chân chạm phải tường dày phía sau. Hiện thực trần trụi Do Hwa tuyệt vọng muốn đẩy ra xa, khiến việc đối diện anh ta chẳng khác nào cuộc chạm trán.
"Tôi..."
Âm thanh tiếng rung ngắt lời Do Hwa. Tristan duỗi bàn tay trắng nhấc cuộc điện thoại, lắng nghe lời từ ai đó trong vài giây.
Vừa khéo là lúc tận dụng thời cơ, Do Hwa định quay lưng lại rời đi tức khắc. Nhưng khi mắt cá chân cậu chạm nơi ngưỡng cửa, giọng nói trầm thấp bất ngờ vang lên.
"Có vẻ đây là cuộc gọi mà cậu Eden đang mong chờ hơn cả tôi."
"......"
"Là Lowell. Có kết quả kiểm tra rồi."
Do Hwa lập tức dừng lại đột ngột. Ánh sáng chiếu qua khe cửa vẽ lên hành lang ranh giới rõ ràng. Ở phía bên kia, bóng tối phủ trùm, lạnh lẽo ẩm ướt.