Vừa bước ra khỏi cổng đến, giữa đám đông, chiếc hoodie kaki nổi bật khiến Nicholas trở nên dễ dàng nhận ra. Chàng trai với tóc xoăn đen đứng ngay hàng chờ đầu tiên, phía sau vạch phân cách đen và nhìn quanh quất. Đôi mắt anh ta bận rộn tìm kiếm, quét qua dòng người bước ra khỏi cổng, xong xuôi nhanh chóng chạm phải Do Hwa.
"Eden!"
Anh ta vui mừng vẫy tay.
"Hướng này, ra bên phải ấy!"
Anh ta bắt đầu xoay người, xuyên qua đám đông, rút về phía sau. Cơ thể rắn rỏi trong chốc lát bị chen lấn, sau đó may mắn tìm thấy kẽ hở, khẽ khàng lách qua mượt như dòng nước. Phía sau anh ta, Do Hwa ra khỏi lối đi và dừng ngay vạch phân cách.
"Bạn cậu đến rồi kìa."
Tiếp viên hàng không kéo vali cho Do Hwa lên tiếng. Trước giọng nói thân thiện như đang đối thoại với một đứa trẻ, Do Hwa thở dài.
"Đến đây là được rồi ạ. Cám ơn anh."
"Không có chi."
Người tiếp viên cười nhẹ nhàng. Đúng lúc đó, Nicholas vừa đến, nhanh chóng nhận lấy tay cầm vali từ người tiếp viên.
"Eden!"
Anh ta cao giọng, như thể không muốn tiếng ồn sân bay át mất.
"Cậu đi đường có mệt không?"
"...Vâng, tôi ổn."
Ngược lại, đáp sân bay xong, cậu hoàn toàn mất tinh thần. Trên sàn nhà lạnh, bánh xe vali vang lên lọc cọc, phát thanh hướng dẫn liên tục cất lên từ chiếc loa ở đâu đó. Không gian rộng lớn chứa đầy hành khách và tiếng ồn ào như muốn nổ tung. Dẫu chưa ăn gì nhưng bụng dạ cứ nôn nao. Nghiêng đầu một chút, thứ ánh sáng trắng phía trên trần nhà kéo dài thành dải, lan rộng loá mắt.
"Cậu không khoẻ à?"
Nicholas hỏi. Do Hwa khó khăn lắc đầu.
"Có vẻ như đây là giờ cao điểm."
"Đúng vậy, tìm chỗ đỗ xe cũng khó. Tôi phải đi bộ một đoạn. Tôi sẽ lấy xe, cậu đợi trong này được chứ?"
"Không, tôi đi cùng anh."
Để ý ánh mắt của Nicholas chú tâm đôi chân không mấy thoải mái, nhưng Do Hwa không nói gì. Chỉ khi ra khỏi sân bay, cậu mới cảm thấy dễ thở đôi chút. Không rõ cơn mưa kéo dài bao lâu, vô số chiếc taxi đen xếp hàng chờ đợi đều đọng lại những giọt nước long lanh. Bầu trời xám xịt vì mặt trời chưa lặn hẳn và sau cơn mưa, không khí hoà lẫn mùi đất ẩm ướt.
"Trời lạnh lên rồi."
Ở góc ngã tư, Nicholas tạm thời đặt vali xuống làn đường cho người đi bộ, kéo khoá áo hoodie lên tận cổ.
"Eden, không cần lấy áo khoác trong vali à?"
"Sao cơ? Không cần đâu ạ."
"Thực tế ở đó lạnh hơn ở đây nhỉ, thời tiết khác biệt nhiều không?"
"...Một chút."
Màn đêm buông xuống, nhiệt độ trong rừng giảm mạnh. Sáng sớm thức dậy, không khí lạnh lẽo làm nguội hơi ấm còn sót lại trong lò sưởi, cái lạnh cắt da cắt thịt như đầu dùi nhọn xuyên qua tường và cửa sổ. Nếu ra ngoài vào buổi sáng, sương lạnh đọng trên bãi cỏ sẽ làm ướt mắt cá chân. Đằng xa, Ulysses đôi lúc lăn lộn trên cỏ, nghịch ngợm giũ mình khiến những giọt sương bắn bay tung toé.
"Lâu rồi cậu mới quay lại Luân Đôn nên cảm giác rất tuyệt nhỉ?"
Do Hwa xốc lại tinh thần. Khoảng cách rất gần, Nicholas quay sang nhìn cậu.
"Mặt cậu hóp lại chút rồi, Eden. Đến đó du lịch cũng tốt nhưng hẳn cô đơn lắm nhỉ? Thời gian vừa rồi chắc vất vả lắm."
"...Vâng."
"Về an toàn là tốt rồi."
Bằng cánh tay trống, không cầm vali, anh ta vỗ nhẹ lên vai Do Hwa. Khi đến toà nhà bãi đỗ ô tô, anh ta nhanh chóng nhấc vali lên. Do Hwa theo sau anh vào thang máy.
Xe Nicholas là một mẫu xe hạng nhẹ sờn cũ. Anh đặt vali vào trong cốp xe, di chuyển đống hồ sơ nhàu nát và túi nilon trên ghế hành khách ra hàng ghế sau. Uốn cong đôi chân đơ cứng, Do Hwa yên vị trên xe. Trong xe phảng phất mùi bụi cũ kĩ, đặc trưng của những chiếc xe lâu đời.
Nicholas khởi động xe, khẩn trương tắt loa phát nhạc vì âm thanh quá ồn ào. Chiếc xe gầm lên, bắt đầu miễn cưỡng rời bãi đỗ xe. Chỉ với cảm giác trải nghiệm ở mông, dường như nó còn rung lắc hơn cả chiếc xe tải cũ chạy trên đường đất.
"Thật ra."
Nicholas nói, trong lúc đánh lái bằng cái vô lăng bong tróc và mòn. Vừa ra khỏi toà nhà, chiếc xe dừng lại trước đèn tín hiệu.
"Lúc đầu chúng ta quyết định sẽ từ sân bay đến công ty ấy."
"Vâng."
"Cái đó, có lẽ cậu đến sau đi. Hôm nay Richard có cuộc họp rồi... Anh ấy nhờ tôi chuyển lời hãy gặp nhau vào ngày khác."
Biểu cảm liếc nhìn sang ghế bên cạnh trở nên khó xử. Do Hwa tạm thời không trả lời. Dù không cần biểu cảm đó, chỉ mỗi nội dung câu nói cũng đủ phản ánh thái độ Richard.
"Cũng không phải là quay về công ty ngay lập tức, thế mà anh lại đến tận sân bay để đón tôi à?"
"Ổn cả mà."
Nicholas vẫy nhẹ bên tay.
"Tất nhiên tôi phải đến rồi, phải chở Eden về tận nhà chứ."
"Có nhiều xe buýt và tàu điện ngầm mà. Sau này chắc tôi còn có nhiều dịp phải ra sân bay, nên anh không cần cất công đưa đón vậy đâu, tôi tự lo được."
"Dù vậy nhưng cái vali..."
"Từ giờ tôi sẽ không mang theo vali nữa."
Có vẻ không mấy hài lòng, Nicholas bỏ lửng câu nói "Dù vậy..." cùng khuôn mặt khá mơ hồ.
"Eden, tôi nghe nói cậu đã hồi phục rồi..."
Ánh mắt anh ta hướng về bàn tay đang co quắp của Do Hwa. Ánh mắt không thể che giấu nổi sự tò mò. Do Hwa bình tĩnh trả lời, kiềm chế ham muốn giấu bàn tay đi.
"Tôi đã có thể cử động một chút, nhưng giờ đơ cứng lại rồi. Cần phải tập luyện hồi phục chức năng, sau này tiếp tục điều trị định kì. Có lẽ phải mất một thời gian nữa thì mới có thể chơi piano giống như trước."
"Dù vậy, cậu vẫn có thể tiếp tục điều trị với Tristan Locke."
Nicholas nói một cách lạc quan.
"Thật đáng kinh ngạc. Rốt cuộc cậu đã thuyết phục như thế nào vậy?"
"...Không phải tôi thuyết phục anh ta đâu."
Do Hwa tạm dừng một chút.
"Chỉ là cứ thế mà quyết định thôi."
Cậu nhìn xuống chiếc điện thoại đang yên tĩnh trên đầu gối. Tristan Locke có thể tuỳ ý thay đổi ý định bất cứ lúc nào, nhỡ đâu nhận được liên lạc, thông báo từ giờ cậu không được phép đến dinh thự nữa. Tại sao Tristan quyết định giúp cậu, thời hạn giúp đỡ kéo dài bao lâu. Chẳng có điều gì trong tầm kiểm soát của Do Hwa cả.
Cậu ngẩng đầu lên, nghe tiếng mưa rơi lộp độp. Những hạt mưa tròn trên cửa kính xe, tràn ra chảy xuống. Lướt qua cửa kính vô số toà nhà, ẩn hiện trong làn mưa ướt xám xịt tối tăm.
"Ở lại đi, Eden."
Vừa bật công tắc cần gạt nước, Nicholas vừa nói.
"Tôi cứ tưởng nếu sở hữu 'name' thì nhất định sẽ hẹn hò, rồi kết hôn vô điều kiện, nhưng hoá ra không phải vậy, cũng có những người chỉ tiếp xúc tối thiểu để sống sót. Có một bài báo như vậy, nói về hai người đều đã kết hôn với người khác nhưng một ngày nọ lại xuất hiện name. Vì vậy, bọn họ thoả thuận chỉ giữ tiếp xúc ở mức nhất định và vẫn duy trì cuộc sống thường nhật."
"......"
"Phương pháp đó khá lạ lùng. Hai cặp vợ chồng chuyển đến sống cùng khu phố và rất gần nhau. Mỗi ngày, bốn người bọn họ cùng nhau ăn sáng, hai người có name sẽ tiếp xúc khoảng một giờ, sau đó theo dõi tiến trình điều trị. Họ nói ban đầu để hồi phục thể chất, dĩ nhiên buộc phải quan hệ tình dục. Nhưng đến hiện tại chỉ cần ôm hôn. Vì không quan hệ nên vẫn còn những triệu chứng khác như tê liệt, nhưng muốn khả năng sinh hoạt bình thường ở đâu được chứ."
Tiếng cần gạt kêu lét két. Nicholas liếc nhìn Do Hwa rồi tiếp tục nói.
"Tất nhiên đó là trường hợp name song phương, còn Eden thì hơi khác...Dù sao thì Tristan Locke cũng đã đồng ý tiếp tục điều trị, chẳng phải mọi thứ sẽ tương tự sao? Eden và Locke, cả hai đều có cuộc sống khác nhau, duy trì cuộc sống hằng ngày một cách riêng biệt, chỉ gặp nhau khi điều trị, xem như mối quan hệ công việc rồi. Nếu tay Eden dần hồi phục tốt và có lịch trình biểu diễn hay thu âm, chỉ cần sắp xếp thời gian rảnh rỗi đến Scotland là ổn mà."
Được an ủi việc có thể chẳng bao lâu nữa sẽ quay trở lại cuộc sống thường ngày, Do Hwa mỉm cười với Nicholas, người đang nhìn cậu.
"Nếu được vậy thì tốt quá."
"Richard bảo tôi tạm thời đảm nhiệm vị trí quản lý của Eden. Nếu cậu cần gì thì cứ thoải mái nói với tôi nhé. Khi nào cậu đến bệnh viện? Lúc đó tôi cũng đến đón cậu đi."
"Tôi có lịch hẹn vào trưa ngày mốt... tôi định sẽ đi một mình."
"Không được, đi cùng nhau đi. Là công việc của tôi mà."
Một cách kiên quyết, Nicholas nói, hệt như thực sự muốn làm điều đó. Do Hwa thấy thế không phản đối thêm. Chiếc xe nhanh chóng tiến vào trung tâm nội thành Luân Đôn, những toà nhà phong cách Georgian (*) trải dài thành dãy, lướt qua kính xe.
(*) phong cách Georgian: phong cách bắt nguồn từ nước Anh, phát triển dựa trên cảm hứng từ kiến trúc La Mã và Hy Lạp, hiện thân của sự thịnh vượng và quyền lực của đế quốc Anh trong giai đoạn bốn vị vua George trị vì
Nicholas có vẻ chán, anh ta quan sát phản ứng Do Hwa suốt từ giữa đường, tiếp tới với tay ấn mở ứng dụng, bật danh sách phát. Âm thanh hip-hop, nhịp điệu mạnh mẽ phát lên từ loa kết nối điện thoại.
"Tôi cũng khá thích thể loại nhạc này."
Anh ta ngân nga rồi chợt biện minh một cách lúng túng.
"Eden chỉ nghe nhạc cổ điển thôi đúng không?"
"...Vâng."
"Tôi cũng đoán thế."
Im lặng một lúc, anh ta chợt hỏi 'Có muốn đổi sang nhạc cổ điển không?' nhưng Do Hwa chỉ lắc đầu. Dường như vừa mới tự thoả hiệp với bản thân, Nicholas vươn tay, giảm âm lượng loa nhạc xuống. Dưới bầu trời trắng đục, những tán cây cao bên trong Green Park chầm chậm lướt qua.
Ngay khi chiếc xe men theo con đường chạy dọc bờ sông, Do Hwa bất giác tựa mặt vào cửa. Giai điệu hip-hop được bật nho nhỏ, miễn cưỡng làm nền cho một khung cảnh ảm đạm tĩnh lặng. Ánh sáng cây cầu thỉnh thoảng hắt xuống, tạo trên mặt nước những vệt loang lổ tựa vết dầu loang. Lẫn trong sương mù, bên kia bờ sông, san sát là các toà nhà đen đen mờ ảo.
Khi bọn họ đến East End, nắng tắt đã lâu trên trời xanh thẫm.
"Khu này..."
Nicholas giảm tốc độ và lẩm bẩm.
"Nhìn vào ban đêm, nó chẳng khác gì mấy năm về trước. Nghe nói trị an tốt hơn nhiều rồi."
Bên dưới mái hiên của cửa hàng nhỏ đã tắt hết đèn, vài bóng người đen tụ tập tránh mưa. Mồi lửa từ những điếu thuốc đỏ như than hồng, khói xám bốc lên, phả vào không trung. Đèn đường vàng vọt phản chiếu lên những biển hiệu cũ kĩ, và những bức tường đầy graffiti.
"Cũng không có gì nguy hiểm lắm đâu."
Do Hwa trả lời. Dù không hề ngủ, giọng vẫn lạc đi.
"Chỉ cần cẩn thận vào ban đêm là ổn thôi."
"Thỉnh thoảng tôi thấy Eden hơi bất cẩn đấy. Lần trước cũng vậy..."
Giọng Nicholas như thể trách mắng thì bỗng dừng xe trước con hẻm nhỏ.
"Nhầm đường rồi à... Không phải hẻm này đúng chứ?"
"Là con hẻm kế."
"Nhìn vào ban đêm nên tôi hơi rối. À, giờ tôi mới nhớ. Chính là toà nhà này."
Nicholas lùi lại một chút, xong xuôi lét két tiến về phía trước, cuối cùng dừng lại trước cửa toà nhà, nơi có căn hộ Do Hwa sinh sống. Nhà hàng tầng một với biển hiệu tiếng Ả Rập vẫn đang sáng đèn, nhưng tuyệt nhiên không bóng khách.
"Chờ tôi một chút."
Anh ta mở cửa cho Do Hwa trước, rồi lấy vali ra từ cốp xe.
"Chìa khoá cậu đâu?"
Với bàn tay của Do Hwa, mở khoá là một công việc mất tận 10 phút nếu không gặp may. Nicholas thực hiện điều đó một cách đơn giản chỉ trong vài giây, anh ta nhẹ nhàng nhấc vali lên, hứng khởi đi trước. Chỉ trong tích tắc, cửa trước căn hộ dễ dàng mở ra, sau khi men theo lối cầu thang hẹp. Lần mò bức tường, Nicholas bật đèn lên và đặt vali ở cửa ra vào.
"Cảm ơn anh."
Do Hwa nói, Nicholas ngoảnh đầu mỉm cười.
"Chắc giờ cậu sẽ nghỉ ngơi đúng chứ? Bữa tối cậu định thế nào?"
"Vì tôi chưa đói... chắc lát nữa sẽ ăn sau."
"Nhớ phải ăn đấy. Vậy tôi đi đây, ngày kia gặp lại khi chúng ta đến bệnh viện. Nếu có chuyện gì cứ gọi tôi nhé."
"Vâng."
Cậu muốn ra tiễn, nhưng Nicholas khẩn trương lao xuống những bậc cầu thang cót két quá nhanh. Chẳng mấy chốc, quản lý tóc xoăn đã chạm ngưỡng cửa lối vào toà nhà, ngoái nhìn Do Hwa, anh ta vẫy tay, chào rồi biến mất. Do Hwa dõi theo, mãi cho đến khi tiếng xe khuất dần rồi mới giơ tay tắt đèn cầu thang.
Mắt dần thích nghi với ánh sáng yếu ớt từ trần nhà, Do Hwa vẫn đứng yên ở hành lang. Lâu rồi mới thấy căn hộ một phòng hình tròn chật chội, tồi tàn đến mức Do Hwa tự hỏi liệu các bức tường có ép dính vào nhau không. Bên phải là quầy bếp nhỏ, trong khi bên trái là một cây đàn piano upright (*). Giữa chúng là lối đi hẹp, chỉ đủ một người lách qua khó khăn. Bên kia căn phòng là chiếc giường đơn và cửa vệ sinh gắn liền đóng kín.
(*) piano upright: đàn dương cầm nhỏ có dáng thẳng đứng, gọn gàng thích hợp không gian chật hẹp
Hít một hơi sâu, tràn vào khoang phổi mùi bụi bẩn như nấm mốc. Do Hwa ngồi trên tấm ga trải giường, nghe tiếng bước chân trên hành lang hẹp bên cạnh. Giữa không trung, dễ dàng trông thấy bụi bay lất phất.
Cảm giác an toàn khi trở về nhà không hề tồn tại. Căn hộ chật và lạnh lẽo, mang lại cảm giác u ám xa lạ, chẳng khác gì lắm nơi ở bất tiện, trên một thành phố xa xôi lạ lẫm. Ngay cả việc thở cũng rất ngột ngạt.
"......."
Từ căn hộ bên cạnh, tiếng cười the thé xen tiếng ti vi vọng qua bức tường. Do Hwa lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bức tường vàng nhạt, nơi có vết bẩn không rõ nguồn gốc.
Cậu co đầu gối rồi ngồi thừ ra, thu mình ngơ ngác.
Dù trong căn phòng nhà nghỉ dột nước, hay trong phòng khách rộng lớn trống rỗng của ngôi biệt thự, hay là phòng ngủ xa hoa của Tristan Locke, nơi chẳng khác nào căn phòng tra tấn. Tâm trí luôn luôn quẩn quanh suy nghĩ muốn quay về nhà. Bây giờ chỉ muốn buông xuôi tất cả, nói rằng mọi thứ thế là đủ rồi, cậu muốn trở về một nơi ấm áp, một nơi nào đó hơn cả an toàn.
Không gian tưởng tượng trong đầu lúc đó dường như chẳng phải thuộc về nơi này. Căn phòng nhỏ hẹp với những món nội thất cậu vay mượn, chỉ có duy nhất cây đàn piano là của mình. Do Hwa nôn nao, chẳng thể an tâm một chút nào cả. Cơ thể căng cứng, từ chối thả lỏng, như thể từ lúc nào đó, cậu đã quên mất cách thức làm vậy.