Ebony Castle - Chương 2.7 (2)

Tối muộn vài ngày sau đó, thư ký vốn không xuất hiện suốt thời gian qua cuối cùng tìm đến.

Cọt kẹt.

Nghe tiếng cửa mở, Do Hwa giật mình tỉnh dậy. Ánh sáng hành lang hắt qua khe cửa mới vừa hé ra.

"Cậu Eden."

Giọng nói thư ký vang lên gần cửa.

"Xin phép cho tôi bật đèn lên một chút nhé."

Do Hwa định trả lời nhưng bị ho. Chỉ có thanh âm khô khốc như cổ họng bị đau ran vang lên giữa khuôn miệng đang khép hờ.

Thư ký nắm bắt tín hiệu đồng ý, liền nhấn công tắc đèn ở gần cửa. Ánh sáng từ chiếc đèn chùm trên trần nhà chợt sáng lên, khiến cả căn phòng đồng loạt sáng rõ.

Do Hwa không bận tâm đến đôi mắt bị loá, chỉ theo thói quen giơ bàn tay giữa không trung. Bàn tay cong vẹo ngược ánh sáng chói, trở nên tối tăm. Một lát sau, cái đầu quay cuồng cố gắng tập trung, bằng cách nào đó, đầu ngón tay út mấp máy nhấp nhổm một cách chật vật. Do Hwa buông bỏ, bàn tay được đà rơi thõng xuống chăn.

"Tôi quên chưa nói lời chúc mừng cậu."

Ngồi trên chiếc ghế đặt cạnh đầu giường, thư ký lên tiếng.

"Có vẻ may mắn đã mỉm cười với cậu rồi."

"......"

Do Hwa không buồn trả lời, ai nghe cũng biết đó là giọng điệu chẳng mấy chân thành. Nhìn thấy ngón tay lần nữa cử động, nỗi niềm bất an vốn đã lắng xuống giờ lại dâng cao.

Suốt vài ngày qua, không chỉ ngay khi tỉnh giấc mà cứ mỗi phút một lần, Do Hwa lại theo thói quen quan sát kiểm tra chuyển động tay mình. Nếu ngày đầu tiên, ngón tay có thể nhúc nhích được bằng nửa đốt thì giờ đây, dù có tập trung quan sát đến đâu, nó chỉ lờ mờ run rẩy yếu ớt, giống như ảo ảnh bất chợt thoáng qua. Cơn ớn lạnh vẫn còn đó, không thể phân biệt sự run rẩy là do đâu.

Không rõ thư ký có phát hiện ra ánh mắt Do Hwa đang nhìn chằm chằm vào tay mình không mà anh ta lên tiếng hỏi.

"Triệu chứng tê liệt tái phát rồi sao?"

"...Vâng."

"Ví như chất độc sẽ dễ hiểu hơn. Chất độc tích tụ trong cơ thể cậu qua suốt nhiều năm, gần đây triệu chứng từ từ biến mất. Mấy ngày vừa rồi ngưng việc tiếp xúc nên lẽ đương nhiên là các triệu chứng dần quay trở lại."

Cảm nhận ánh mắt Do Hwa nhìn mình, anh ta đặt tập tài liệu có bìa màu đen đang cầm xuống giường.

"Tôi sẽ trình bày những việc sắp tới. Từ giờ trở đi, cậu không được phép tiếp nhận điều trị ở bất cứ nơi nào khác, bao gồm cả bệnh viện chuyên khoa name. Cần phải áp dụng phương pháp phục hồi chức năng chuyên sâu để điều trị triệu chứng name, và phía chúng tôi sẽ giới thiệu cho cậu một bác sĩ ở Luân Đôn."

"...Vâng, vậy thì..."

"Dù sao thì cậu Eden cũng muốn quay lại làm nghệ sĩ piano, nên cậu phải ở Luân Đôn chứ, không đúng sao? Để tránh ảnh hưởng cuộc sống thường ngày của giám đốc, tốt hơn là cậu Eden chỉ nên thỉnh thoảng lui tới đây thôi. Để chắc chắn hơn, số lần và thời gian điều trị sẽ được điều chỉnh theo tư vấn của bác sĩ."

"...Vâng."

"Tôi hy vọng cậu sẽ hài lòng trở về Luân Đôn cho đến khi nào phác đồ điều trị bệnh được xác nhận. Thời gian ở lại trước khi đi, phiền cậu vui lòng đừng gây phiền hà cho giám đốc nhé."

"...Vâng, tôi hiểu rồi ạ."

Dù sao thì đó cũng không phải là câu chuyện cho phép Do Hwa nêu lên ý kiến. Thực chất chỉ là mệnh lệnh ám chỉ rằng cậu vốn nên biết điều, tránh xa tầm mắt Tristan rồi nhanh chóng quay trở về.

Do Hwa nhớ lại nét mặt lạ lùng mà Tristan Locke đã dành cho cậu khi cậu vô thức xông vào văn phòng. Khuôn mặt lộ ra biểu cảm thảng thốt nhanh chóng biến mất, anh ta đứng thẳng cùng vẻ thản nhiên như lúc thông thường. Tiếp tới, lịch sự quan sát bàn tay Do Hwa, thậm chí khẽ buông một lời chúc mừng. Cậu chợt hiểu ra, tin tức mà mình mang đến, thực chất đối với người kia chẳng vui vẻ gì, và lặng lẽ ngậm chặt miệng.

"Vậy thì cậu nghỉ ngơi đi."

Đi đến trước cửa phòng ngủ, thư ký lên tiếng trước khi chạm tay nắm cửa.

"Tôi tắt đèn nhé."

Do Hwa gật đầu. Đặt tay lên công tắc đèn, thư ký bất chợt khựng lại. Anh ta liếc nhìn nghệ sĩ dương cầm rồi lên tiếng nói.

"Trước khi cậu Eden đến, cũng giống như bao người khác, tôi nghĩ rằng tên định mệnh đôi khi bất tiện nhưng khá lãng mạn. Dù gì thì những bộ phim về chủ đề này cũng rất nổi tiếng. Nhưng bây giờ nhìn lại thì..."

Ánh mắt anh ta lần lượt dừng trước cơ thể gầy gò của Do Hwa, xong xuôi quét sang bàn tay cong vẹo, đôi môi bị rách, đồng tử long lên. Việc buộc cố chấp cầu xin tình dục với một người không hề yêu, tự trọng hạ thấp đến mức thê thảm, tệ hơn nữa là phải sống cả đời trong sự bám víu lòng từ bi của ai đó.

"Cái tên định mệnh chẳng khác nào lời nguyền cả."

"......."

"Đối với đương sự, và đối với giám đốc của chúng tôi, người ngoài ý muốn được ban quyền hạn nắm giữ mạng sống của cậu Eden."

Do Hwa nhắm mắt, vì đó chẳng phải là một câu hỏi cần câu trả lời. Ngay sau đó, cậu nghe thấy tiếng cửa đóng và tiếng chân bước xa dần. Giữa căn phòng tối, hơi thở khò khè ngày càng gấp gáp của cậu vang vọng. Bên ngoài lớp da mí mắt mỏng manh, sắc màu màn đêm cũng dần buông xuống.

 

* * *

Lững thững trên hồ phun nước những chiếc lá phong sắc vàng và đỏ. Vô số đường gân nhỏ bé nổi rõ trên từng cánh lá hình sao, nơi chất dinh dưỡng và dòng nước từng len lỏi, hiện lên hệt những mạch máu tí hon. Dừng lại một chút, đưa mắt ngắm nhìn, xong xuôi Do Hwa lại bước dọc theo con đường lát đá trong khu vườn rộng.

Lâu lắm rồi mới ra ngoài, cơn gió mát lành cũng khiến tâm trạng cậu dễ chịu hơn. Do Hwa rụt cổ vào chiếc khăn choàng, nép qua một đống lá rụng chắn ngang lối đi. Đi ngang nhà kính phản chiếu ánh nắng trong lành buổi sáng, rồi lại băng qua khu vườn trồng cây ăn quả. Ngoảnh lại để qua lớp hàng rào cao mê cung cây bụi, cậu mở cánh cổng thấp ở đối diện, không gian rộng lớn như bãi đất trống bất ngờ hiện ra.

Bể bơi hình chữ nhật không có nước. Tiến lại gần góc, những lọn tóc đỏ và cái búi tóc nhô lên xuất hiện. Dưới đáy hồ bơi, Hazel ngẩng lên khi thấy bóng người.

"Cậu Eden."

Hazel dựa tay cầm chiếc cào lớn vào tường hồ bơi, tiếp tới dùng thang leo lên, bước ra khỏi hồ.

"Cậu tìm tôi à?"

"Vâng, Jean nói rằng cô có thể ở đây."

"Cậu muốn ngồi xuống một lát không?"

Theo đề xuất từ Hazel, Do Hwa ngồi xuống băng ghế dài ở cạnh đó. Cô ta lúc này mới hoàn toàn ra khỏi bể, lau bớt mồ hôi, buộc lại mái tóc đang bị rũ xuống. Nhìn đống lá khô chất thành đống cao dưới đáy bể bơi, Do Hwa chợt hỏi.

"Cả việc làm vườn cũng do cô Hazel đảm nhiệm ạ?"

"Không phải thế đâu."

Hazel lắc đầu.

"Có người làm vườn, anh ta tên Mark. Tính cách anh ta có hơi lập dị nên hầu như không bao giờ vào trong dinh thự mà sống biệt lập ở khu nhà riêng."

"Vậy là cô Hazel và anh Jean, anh Lowell, Mark... có tổng cộng 4 người sao?"

"Vâng, đúng vậy ạ. Nếu tính luôn cả giám đốc thì có 5 người. Còn thêm cả Ulysses thì là 6 người."

Hazel trả lời rồi ngồi xuống băng ghế khác bên cạnh Do Hwa, cách cậu một khoảng. Do Hwa xoay người và nhìn ống khói cao của dinh thự, thấp thoáng cheo veo đặt trong tầm mắt. Đó là khung cảnh khơi gợi lên nhiều khoảng trống, một toà dinh thự to lớn đồ sộ có thể chứa hàng tá người sinh sống tại đó, vậy mà chỉ có năm người và một con chó.

Hazel phủi đám lá khô bám trên quần áo, bất ngờ lên tiếng, phá vỡ khoảng không im lặng ngắn ngủi.

"Cậu sẽ đi nhờ xe tải của anh Jean à?"

"Vâng, Jean sẽ chở tôi xuống làng, tôi đã tìm được người có thể chở mình từ đó đến sân bay rồi."

"Vậy sao, lâu rồi cậu mới quay về Luân Đôn, chắc hẳn có nhiều người mong chờ lắm."

"......."

Bên kia hàng rào mê cung là bầu trời xanh trải rộng tít tắp. Mùi hương mùa thu, phảng phất không khí hương thơm sâu lắng giống mùi gỗ khô. Do Hwa cúi xuống, nhìn đám lá khô cuộn tròn dưới chân, rồi lại suy nghĩ những lời định nói khi đến tận đây để gặp Hazel.

"Tôi mang ơn cô rất nhiều... Cảm ơn cô nhé."

"Chỉ là những điều hiển nhiên mà tôi phải làm để phục vụ khách đến dinh thự thôi. Thật may là cậu bình phục suôn sẻ."

Quản gia vừa trả lời vừa đứng dậy. Đó là lời nói tỏ lòng biết ơn nhưng lại khiến cho người nghe có cảm giác không cần thiết. Do Hwa cũng đứng dậy theo, rời khỏi chỗ ngồi.

"Vậy thì chúc cậu có một chuyến đi thuận lợi nhé."

Nắm lấy tay vịn cầu thang, Hazel vừa chuẩn bị xuống hồ bơi vừa nói. Chẳng mấy chốc, cô ấy đã biến mất tăm dưới đáy hồ bơi, từ chỗ Do Hwa không còn nhìn thấy.

Tiếng cào lá khô soàn soạt vang lên, xen lẫn tiếng chim hót líu lo từ khu rừng. Do Hwa cảm giác Jean đang đợi mình, cậu kéo vali khẩn trương quay lại.

Ban nãy, cậu cũng hoàn tất việc chào thư ký, còn Jean, bọn họ có thể trò chuyện trên đường xuống làng. Ngoại trừ người làm vườn, chỉ có chủ nhân dinh thự là Do Hwa chưa tạm biệt. Từ ngày gặp anh ấy trong văn phòng, đến nay đã khoảng 10 ngày trôi qua, trong lúc Do Hwa hồi phục thân thể. Suốt thời gian đó, cậu đã chưa từng gặp mặt Tristan Locke, kể cả thanh âm bước chân hay một giọng nói cũng không nghe thấy.

Do Hwa ngoảnh nhìn hàng rào, đưa mắt dõi theo vô số ô cửa sổ không có tên. Trong thoáng chốc, cậu đã cảm tưởng có thể nhìn thấy khuôn mặt Tristan xuất hiện đâu đó, từ một trong số những ô kính kia, song đến cuối cùng chỉ là ảo giác. Ánh nắng mặt trời phản ánh sáng trắng trên những khung cửa không có rèm che, ngoài thứ làm loá mắt đó thì chẳng có gì trông thấy nữa cả.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo