"Nếu làm ẩm nó rồi nới lỏng trước thì có khả năng đỡ bị rách hơn."
Giọng nói điềm tĩnh đặt xuống lưng cậu. Do Hwa nhắm mắt, vùi má vào chăn, cảm nhận bàn tay mạnh mẽ đang cố quấy rầy giữa khung xương chậu. Định lên tiếng ngăn vì không có ích, nhưng đến cuối cùng cậu đã im lặng. Nới lỏng bên trong không đồng nghĩa việc kích thước dương vật của người đàn ông có thể giảm bớt.
"Cậu thả lỏng đi, đừng run rẩy nữa."
"-Ức!"
Lối vào cảm nhận vật thể cứng cáp, mở rộng nội bộ và dần đào sâu. Do Hwa thở dốc, cậu co rúm người. Dù mới chỉ là ngón tay, nhưng cả quá trình chúng tiến vào hết cũng tạo cảm giác kéo dài vô tận.
Người đàn ông lẩm bẩm, sau khi chọc hai ngón tay vào người Do Hwa.
"Khác với tôi nghĩ... Bên trong cậu không nới rộng ra được, cứng và thít quá."
"A, a ức..."
Anh ta dồn lực ngón tay nhiều hơn, như thể khuyên nhủ bức tường bên trong vẫn đang ra sức chống cự mạnh mẽ. Bụng dưới Do Hwa tê rần, chân thực cảm nhận ngón tay mở rộng sang cả hai bên, phương hướng chuyển động tương tự cái kéo. Da thịt căng ra khiến cậu rùng mình, giao thoa đau đớn.
Âm thanh lạch cạch vang lên, bàn tay rắn chắc của người đàn ông kéo một bên mông Do Hwa mở ra. Một thứ gì đó trơn trượt lành lạnh rơi lộp bộp giữa nếp nhăn ẩm ướt.
"Ức!"
Thứ dung dịch lạnh tạo nên âm thanh lép nha lép nhép. Khi đã thích nghi, những ngón tay dài, thanh mảnh rắn chắc không ngại thám hiểm hang động sâu hơn. Người đàn ông giữ khe mông mở, ánh mắt quan sát lối vào bên trong đang hồi sưng tấy.
Quá trình tưởng sẽ nhanh chóng kết thúc dường như đã qua hẳn 10 phút hơn. Do Hwa cắn răng, khó lòng chịu nổi. Dị vật nóng cháy ma sát cửa sau thay vì đau đớn, nhưng thà bị đau còn dễ chịu hơn.
"Đã giãn ra chút nào chưa?"
Giọng của Tristan cuối cùng cũng rơi trên đầu Do Hwa. Đầu ngón tay ướt vừa mới rút ra từ phía bên trong nhẹ nhàng ve vuốt lối cửa ra vào.
"...Hức, tôi không biết ạ."
"Tôi cũng không biết."
Khoang bụng đau rát. Do Hwa rơi khỏi đùi anh, giữa vòng tay lớn, cơ thể chuếnh choáng không còn sức lực. Hình ảnh Tristan tháo bao cao su ra khỏi ngón tay rồi vứt nó đi, ánh mắt thoáng qua từ người đối diện đã bao trọn lấy.
Kể cả khi người kia không ra lệnh, Do Hwa vẫn chủ động nằm sấp xuống. Cơ thể tự động ghi nhớ tư thế. Tristan suy nghĩ chắc đã cố gắng đủ rồi, dương vật dày cộm đẩy vào khe giữa hai mông Do Hwa, bao phủ người cậu.
"...Hư ứp!"
Không phải cái thúc thô bạo tàn nhẫn. Nếu 'ôm' Do Hwa với thứ mục đích ban tặng đau đớn thì hẳn anh ta đã làm mạnh hơn thế này rất nhiều.
Dù vậy, quá trình khối thịt to dày làm giãn cửa sau, xuyên thủng Do Hwa vẫn mang cơn đau hết sức khủng khiếp. Cậu vùi khuôn mặt nhăn nhúm lên chăn để cố không phát ra tiếng động nào. Dương vật day qua day lại một cách chậm rãi hòng để mở đường, phần da lún sâu vào cửa lỗ hậu.
"Ư ứp!"
"Dù vậy thì... so với lần trước cũng khá hơn rồi. Cậu đừng run lẩy bẩy nữa, tôi chỉ đút vào bấy nhiêu đây thôi."
Bàn tay rắn chắc tách mông Do Hwa. Cẩn thận điều chỉnh độ sâu, người đàn ông đâm chậm vào. Phập, phập, mỗi lần âm thanh phát ra là mỗi lần cơn đau đớn kéo theo lan rộng.
Không rõ việc khuếch đại trước có hiệu quả không, phía sau không rách mà bị co giật, kéo dài chuyển động một cách khó khăn. Mỗi khi dương vật rút ra rồi thúc sâu vào, dải màu trước mắt Do Hwa đỏ chói, hơi thở gấp gáp cũng thêm nặng nhọc. Cảm giác tựa hồ nắm chặt nội tạng yếu ớt trong bụng, rồi vặn xoắn chúng không chút tiếc thương.
Dẫu sao, so với cảm giác khoang bụng rách toác ở những lần trước, đây là nỗi đau đáng để chịu đựng. Bất giác, Do Hwa cảm thấy nhẹ nhõm với sự thật đó, cố nghiến chặt răng và đặt ánh mắt xuống đôi bàn tay xương xẩu cong vẹo. Cậu đã gắng sức để không nghĩ đó là nỗi bi ai hay cơn thống khổ. Dù chỉ là sự giúp đỡ giống như thế này, cậu thầm cầu nguyện riêng với bản thân có thể chịu đựng lâu hơn một chút.
* * *
Hiếm hoi lắm mới có một ngày trời trong xanh, gió thổi nhè nhẹ. Jean vừa dọn dẹp xong bữa trưa và hoàn tất việc chuẩn bị bữa tối, liền mang trà chiều ra bàn ngoài trời, dưới chiếc dù xanh bên đài phun nước.
'Có cả núi việc phải làm.'
Ban đầu, Hazel từ chối uống trà, nhưng chưa đầy 10 phút sau, cô đã bước ra từ cửa sau của dinh thự. Thấy Jean ngồi một mình, cô tháo tạp dề, đoạn treo lên ghế rồi cất tiếng hỏi.
"Cậu Eden đâu?"
"Không biết nữa. Cậu ấy nói xuống mà mãi không thấy đâu cả."
"Biết đâu cậu ấy hãy còn đang ngủ."
Vừa nói, Hazel vừa nhìn về phía dinh thự. Đó là dinh thự rộng lớn đến mức, cả ngày nếu không cố ý thì có khả năng chẳng đụng mặt ai khác sống cùng nhà. Thông thường, Tristan và Lowell dùng bữa cùng nhau, những nhân viên khác sẽ dùng bữa riêng hoặc tuỳ lúc rảnh mới ngồi ăn cùng.
Lúc mới chuyển đến dinh thự, Tristan Locke từng ra đề xuất quy định giờ ăn chung cho tất cả, bao gồm cả những người làm, khiến Hazel thấy gò bó. Nghe nói đề xuất chỉ được áp dụng có đôi ba lần, đơn giản là do gây nhiều bất tiện. Những người làm khó lòng tuân thủ giờ ăn chuẩn chỉ, buộc Tristan Locke chấp nhận sự thật. Và theo tự nhiên, chiếc bàn đôi bị quên lãng. Thi thoảng, Jean có vẻ cũng dùng bữa với Tristan, nhưng đó là khi quan hệ giữa họ chưa phải chủ tớ. Vào thời điểm đó, Jean vẫn còn là đầu bếp mảng fine dining, và vì không phải người Anh, có vài phép tắc đặc thù lễ nghi giới quý tộc Anh khiến Jean Thibaut không thể hiểu nổi.
"Uống trà đi."
Jean rót tách trà, xong xuôi đẩy đến trước mặt Hazel. Món bánh pastry mà Jean mới nướng bày biện trên dĩa, bài trí đẹp mắt đặt chính giữa bàn.
"Cô phục vụ bánh cho giám đốc chưa?"
"Tất nhiên rồi."
Hazel nhón lấy chiếc bánh pastry mứt đỏ. Cơn gió thổi nhẹ, đủ làm lay động tán dù lắc lư, khu rừng gần đó, có tiếng chim núi hót vang vọng lại. Jean ngồi thoải mái trên chiếc ghế bành, thong thả đưa mắt về phía vườn rau.
"Tôi chỉ xin dùng nửa nhà kính thôi."
Vừa nói, Jean vừa chỉ tay về hướng nhà kính.
"Thời tiết bắt đầu lạnh rồi, vườn rau ngoài kia chẳng còn thu được nhiều thứ như trước. Dù sao thì mấy khóm hoa trồng trong nhà kính cũng chỉ làm đẹp cảnh quan thôi mà."
"Không, nhà kính của giám đốc làm sao có thể dùng làm nơi trồng những thứ như cà chua chứ."
"...Cam và cà chua thì khác gì nhau. Tại sao trồng cam thì được, cà chua lại không?"
Ngay khi Hazel dự định phản bác thì nghe tiếng cửa dinh thự đóng nặng, âm thanh đánh vang vọng vào khu vườn. Jean và Hazel đồng loạt im bặt, cùng lúc quay sang hướng có tiếng động. Một chàng thanh niên là người phương Đông ái ngại lọt ra từ giữa khe cửa, mặc áo len trắng tỏ rõ ngượng ngùng và thu hút sự chú ý.
"Jean. Giờ tôi mới thấy tin nhắn... xin lỗi anh."
"Cậu mới ngủ dậy đấy à? Khuôn mặt sưng húp cả rồi."
Jean đùa rồi kéo chiếc ghế bên cạnh mình ra, đó là chỗ ngồi đối diện Hazel. Chắc vì xấu hổ, Eden sờ mặt bằng mu bàn tay, rụt rè bước đến dưới tán dù che, khẽ khàng ngồi xuống. Đặt chiếc tách mới xuống trước mặt cậu thanh niên, Jean lên tiếng hỏi.
"Cậu đã ăn súp mà tôi mang đến sáng nay rồi chứ?"
"Vâng."
"Vậy uống trà đi, lát nữa chúng ta sẽ cùng ăn tối."
Nhờ có ấm trà giữ nhiệt, hồng trà rót ra vẫn nghi ngút khói. Hazel lặng lẽ quan sát Eden nâng tách bằng cả hai tay, cúi đầu nhấp khẽ, trông cậu chẳng khác gì chú chim nhỏ. Jean hơi ngạc nhiên khi thấy Eden chỉ rót trà đến nửa tách, nhưng ngẫm nghĩ lại thì cũng hiểu ra, cậu cố làm vậy để không bị nóng khi dùng cổ tay giữ lấy tách trà.
"Phải rồi."
Eden Yeon đặt tách trà xuống, khẽ nói nhỏ nhẹ.
"Chuyện đó... hai người xem cái này đi."
Cậu xắn tay áo len bên phải lên, chìa bàn tay ra để họ thấy rõ. Trong số những ngón tay co rúm lại như thể mắc phải lời nguyền, có ngón tay út chầm chậm duỗi ra. Khi cậu hoàn toàn duỗi thẳng ngón tay, rồi thở ra và buông lỏng, ngón tay run rẩy về trạng thái cũ.
"Ôi ôi."
Jean vỗ tay, nghiêm túc quan sát ở khoảng cách gần.
"Tuyệt quá. Mới chỉ một ngày mà đã cử động được thế này sao, hôm qua đâu có như vậy?"
"Vâng."
Cậu thanh niên hơi đỏ mặt. Dáng vẻ tái nhợt và thiếu sức sống khi cậu đứng yên thay bằng dáng vẻ cởi mở dễ chịu.
"Sáng nay khi thức dậy, tôi đã có thể cử động được rồi."
"Với tốc độ này, cậu sẽ hồi phục nhanh chóng thôi nhỉ?"
"Vâng... tất cả là nhờ ngài Locke."
Nghe thế, biểu cảm của Jean thoáng chút ngập ngừng, nhưng cậu thanh niên vốn đang hào hứng cử động ngón tay lại chẳng mảy may hay biết điều đó. Hazel nhấc tách trà lên, xoay nhẹ phần quai rồi nhấp một ngụm. Đến nước này thì, ngoại trừ người làm vườn, chẳng ai tò mò chuyện cậu thanh niên tìm đến Tristan, và những chuyện gì xảy ra trên phòng ngủ tầng ba nữa. Chỉ có điều, giả vờ như chưa biết gì và thực sự không biết gì là hai câu chuyện hoàn toàn khác nhau.
"Hôm nay cậu làm gì rồi?"
Cố gắng thay đổi chủ đề, Jean đẩy dĩa bánh về phía Eden.
"Ở trong phòng mãi không thấy chán chứ?"
"...Đúng là thế, nhưng tôi sợ gây phiền phức lúc anh bận rộn việc trong bếp ạ."
"Không thành vấn đề nếu cậu Eden lui tới nhà bếp, nhưng biết đâu chừng cậu sẽ thấy chán vì Jean còn phải hoàn thành công việc. Dù sao thì từ giờ trở đi, mỗi tháng cậu phải tới đây đôi ba lần mà, cậu nghĩ sao nếu tìm gì đó làm vào ban ngày? Ở đây không có ti vi, nhưng thay vào đó có nhiều thứ khác."
Lời nói đó khiến ánh mắt Eden hướng về Hazel.
"Có cần tôi xin phép cho cậu được ra vào thư viện không?"
Hazel hỏi.
"Nếu không thì tôi trực tiếp gọi điện xin phép giám đốc bây giờ cũng được."
"Không cần đâu ạ, hiện tại tôi ổn mà."
Chàng trai lúng túng thấy rõ khi nghe bọn họ nhắc đến Tristan.
"Sắp đến giờ ăn tối rồi. Ngồi đây... Nếu anh Jean phải vào bếp thì tôi xin phép ra ngoài vườn dạo chút ạ."
"Cứ tự nhiên nhé."
Hazel uống nốt phần trà trong tách, cho miếng bánh pastry cuối cùng vào miệng rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
"Vậy tôi xin phép vào trước. Tôi còn vài việc vẫn chưa hoàn thành. Cậu Eden, nếu ngày mai trước khi xuất phát mà không kịp gặp thì hẹn gặp cậu sau mười ngày nữa nhé."
"Vâng, cô vào đi ạ."
Eden đã ở đây nên có vẻ Jean không cô đơn nữa, chỉ khẽ vẫy tay chào Hazel đang rời đi. Trước khi Hazel bước vào dinh thự, cô ngoái đầu nhìn, thấy Jean đứng dậy, chuyển sang chỗ ngồi đối diện Eden.
Mặc dù khách khứa thường ở trong phòng xuyên suốt cả ngày, Hazel không khỏi lo lắng khi thấy Eden ru rú trong phòng. Ngay cả khi cậu vắng mặt, việc Jean mải mê nghiên cứu công thức nấu súp đa dạng, hoặc hay lẩm bẩm thử những món ăn hợp khẩu vị người phương Đông, chứng tỏ đầu bếp thực sự quý mến vị khách tên Eden Yeon.
Trong căn dinh thự tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài, nơi mà mọi thứ hiếm khi thay đổi, cuộc sống thường nhật đều đặn nối tiếp, ai cũng như ai.
Bỗng một ngày kia, một kẻ lạ mặt bất chợt xâm nhập từ bên ngoài vào, giống làn gió mới len lỏi vào trong không gian kín mít. Dù ở hiện tại, tâm trạng thay đổi dưới bầu không khí trong lành tươi mát, nhưng suy cho cùng, điều đó rốt cuộc cũng đủ chứng minh sự thật nghiệt ngã, rằng trên bức tường tưởng chừng vững chãi, một vết rạn nhỏ đã đang xuất hiện.