Do Hwa nín thở cho đến khi người đàn ông hoàn toàn rời khỏi cơ thể. Bụng đau nhói và quặn thắt, khe giữa hai mông cũng bị sưng rát. Công việc giữa họ đã hoàn tất, cậu thấy nhẹ nhõm và nằm dài ra, từ phía sau, nghe tiếng Tristan mặc áo choàng vào.
Vẫn còn ý thức, cậu cố gượng dậy, định xuống phòng khách nằm ở tầng hai, nhưng nhất thời không có sức. Lưng đẫm mồ hôi dần dần khô lại khiến cậu cảm nhận cơn lạnh kéo đến, đôi mắt đen lặng lẽ chớp.
"Cứ nằm như vậy sẽ bị cảm đấy."
Giọng người đàn ông mới vừa cùng cậu hoà lẫn thân thể vang lên, lạnh lùng khô khốc.
"Nếu muốn về phòng thì ngồi dậy đi, còn không thì cậu mau đắp chăn vào."
"...Tôi sẽ đi bây giờ ạ."
Cậu cố nâng người nhưng hai đầu gối bất ngờ khuỵu xuống. Do Hwa xoay người khó nhọc để tránh Tristan, nhưng vẫn chuệnh choạng suýt ngã.
Tristan lặng lẽ nhấc tấm chăn lên rồi thả nhẹ xuống tấm lưng khô khốc của Do Hwa.
"Tôi không phải người khó ngủ, nên cậu cứ ngủ ở đây đi."
"...Cảm ơn ngài."
Tristan duỗi tay, tắt luôn chiếc đèn duy nhất sót lại. Lẫn trong bóng tối tĩnh mịch se lạnh, Do Hwa cẩn thận điều chỉnh tư thế, cố gắng không để vô tình nằm quá sát người đàn ông.
Trong suốt một tuần họ chẳng nhín nổi đôi chút thời gian gọi là rảnh rỗi, anh luôn ôm cậu trong lúc thân thể không quyện vào nhau, thế nhưng lần này, cảm giác anh ấy không còn nhẫn nại, thay bằng thái độ có phần khó chịu. Việc điều trị không còn vượt quá số lần mỗi đêm, không có bất kì tiếp xúc nào khác. Do Hwa cử động mấy ngón tay không thấy rõ, mơ hồ ngẫm nghĩ, với mức độ đó cũng đã đủ rồi. Nếu đây là tần suất mà Tristan chấp nhận được, cậu chỉ hy vọng nó sẽ tiếp tục kéo dài lâu hơn.
Cậu nghe âm thanh từ người bên cạnh. Có vẻ người chung giường vẫn chưa ngủ.
Do Hwa trằn trọc, đôi mắt mở thao láo nhìn đêm đen, bất chợt nhớ ra điều gì. Sau vài lần do dự, cậu khẽ cất tiếng thì thầm.
"...Ngài Locke."
"Vâng."
Anh ta trả lời, giọng nói trầm thấp vang giữa bóng tối.
"Lần sau khi đến dinh thự... Tôi có thể vào thư viện không ạ? Tôi sẽ không nán lại lâu mà chỉ mượn sách về phòng để đọc."
"........"
"Nếu ngài không thích việc sách bị đem ra ngoài, tôi sẽ ở lại đó một chút thôi, lúc ngài Locke không ở đó."
Nghe giống lời nhờ vả khá vô lễ ngay khi Do Hwa vừa dứt câu. Nếu cậu cần một cuốn sách, chẳng phải nên mua nó ở Luân Đôn, bằng không thì mượn rồi bỏ vào túi sẽ tốt hơn sao. Nhưng điều cậu muốn là mang về phòng, nơi chẳng ai biết có con chuột chết nào đó hay không. Lần nữa hé môi, người đàn ông đáp bình thản.
"Có ai nói cậu không được vào đâu?"
Tuy rằng không thấy biểu cảm, đó là giọng nói có chút nghi hoặc.
"Cho đến giờ, chỉ vì nghĩ rằng bản thân tốt nhất nên ở trong phòng, nên cậu đã tự giam lỏng mình à?"
"...Không phải đâu ạ. Thỉnh thoảng tôi cũng ra vườn đi dạo."
"Cậu có thể tự do đi lại trong dinh thự mà, miễn không nguệch ngoạc viết vẽ lên sách thì đọc tại chỗ hay là mang đi cũng đều được cả. Tôi thích những người tự biết lượng sức, nhưng nếu việc gì cũng phải dựa vào sắc mặt đối phương thì khó chịu lắm."
Giọng nói uể oải thấm vào tâm nhĩ. Một cách lặng lẽ, Do Hwa gật đầu, rồi chợt nhớ ra anh không thể thấy, cậu khẽ ngoan ngoãn lên tiếng đáp lời.
"Vâng, tôi sẽ làm vậy."
"Nghe nói ngón tay út của cậu đã cử động kha khá rồi."
"...Vâng."
"Tôi vốn là người điều trị cho cậu, nhưng cậu không có ý định khoe với tôi nhỉ."
Không rõ đó là lời nói đơn thuần hay thực sự chỉ trích cậu. Do Hwa nhanh chóng gạt phăng bối rối, lên tiếng phân trần.
"Sáng mai tôi sẽ cho ngài xem ạ."
Nếu là ngày mai thì biết đâu chừng có thể nhúc nhích nhiều hơn hôm nay. Nếu cậu tập trung, cậu sẽ nhận thấy cảm giác nhồn nhột từ trong ngón tay đã bị tê liệt, tựa bong bóng khí bùng nổ bên trong. Có tiếng sột soạt vang lên bên cạnh, người đàn ông bất ngờ cười.
"Mỗi lần cậu Eden ngủ với tôi thì cậu nhận được rất nhiều thứ nhỉ."
"........."
"Phía tôi chẳng có gì cả, phải làm sao đây?"
Đó là giọng nói trầm lắng nhẹ nhàng, nhưng khiến Do Hwa nín thở giây lát. Cậu mấp máy môi, khó khăn đáp lời.
"Tôi, sẽ cố nỗ lực hơn nữa."
"Nỗ lực."
Trong bóng tối, Tristan nhắc lại bằng giọng mệt mỏi.
"Không thành vấn đề. Cụ thể cậu định nỗ lực thế nào?"
"...Cho tôi thêm thời gian ạ, tôi sẽ cố gắng trở thành bạn giường khiến ngài Tristan thấy hài lòng hơn."
Lời nói ra rồi, gò má ửng đỏ như sốt. Đã sai giới tính thì chớ, cho đến hiện tại cậu vẫn chưa cho đối phương trông thấy điều gì gọi là xứng đáng. Sáng mai phải rời dinh thự, cậu sợ đêm nay anh không thoải mái, đành ngoan ngoãn nằm sấp xuống và kìm tiếng rên. Dường như đối với người ấy, đây là mối quan hệ nhàm chán nhất trong số những mối quan hệ anh có trong đời.
"Ừm", người đàn ông đáp rồi khẽ khàng cười.
"Được đấy, vậy thì trước mắt cậu nên tăng cân."
"Sao ạ?"
"Có hơi khó chịu trong lúc ôm ấp mà va phải xương. Chân và tay cậu Eden gầy quá, mỗi lần kéo lấy cứ sợ lỡ tay mà bẻ gãy thôi."
"...Vâng, tôi sẽ cải thiện."
"Vậy à."
'Còn gì nữa nhỉ?', anh khẽ lầm bầm. Do Hwa lắng nghe trong sự lo lắng.
"Ngực thì không có nên muốn tạo cũng chẳng được."
"......."
"Cậu nên thả lỏng một chút khi đón nhận tôi. Nhiều lúc không rõ tôi đang ôm người hay ôm khúc gỗ từ khu rừng bên ngoài nữa."
"...Vâng."
"Mười ngày nữa cậu quay lai, ta cùng chờ xem thành quả nỗ lực đến từ cậu nhé."
Giọng nói nhẹ nhàng kết thúc câu chuyện, không rõ Tristan nói thật hay đùa. Trong bóng tối, cậu thấy anh ấy nằm quay người lại. Do Hwa nhắm mắt, âm thầm thở ra. Những nơi từng bị bàn tay to lớn chạm đến, eo, hông và mông, bắp đùi ma sát dương vật tê dại. Tất cả bộ phận từng tiếp xúc anh đồng loạt đau nhức, như thể ghi nhớ sức nóng da thịt. Không khí lạnh lẽo phủ lên chăn nệm, thấm đẫm khuôn mặt trong màn đêm đen.