– Ô kê, ở đó đợi tôi. Vừa hay cũng gần, tôi sẽ đến ngay.
Hình như 'gần' của cậu ta là lời nói dối, phải đến 15 phút sau, ánh đèn pha loá mắt mới xuyên qua lớp cửa kính quán ăn. Bíp bíp, âm thanh còi xe kêu la inh ỏi, khuấy động con ngõ. Do Hwa ngây người chớp mắt, lật đật vội vã thu dọn đồ đạc rồi mở cửa ra. Trong lúc chờ đợi, vô tình nhớ đến lời Tristan Locke rằng anh không thích xương xẩu khi ôm, Do Hwa đầy bụng chỉ vì cố tình nuốt hết mớ xiên nướng mình đã gọi.
Cửa sổ ghế lái chiếc xe thể thao xa lạ hạ xuống, Julian Svenson thò đầu ra. Dưới ánh đèn, mái tóc bạch kim rực rỡ lấp lánh.
"Eden! Lên xe đi."
Đó là giọng nói tràn trề năng lượng như thể chỉ mới mấy ngày chưa gặp.
"Cẩn thận nhé, cửa xe này hơi khó mở. Cậu lên được chứ?"
"Ừ."
Dù sao cũng không thể giấu bàn tay cong vẹo, cậu cố mở cửa chiếc xe thể thao bằng những ngón tay gầy gò thô cứng, loay hoay một lúc khá tốn thời gian. Do Hwa cuối cùng cũng ngồi im lặng sau khi mở được cánh cửa ô tô, vẫn tránh ánh mắt nhìn Julian. Thêm một hồi vật lộn mới thắt xong dây an toàn, bàn tay cong vẹo không giấu diếm nữa, đành buông xuống đặt lên đùi.
Julian rời mắt khỏi tay Do Hwa, chiếc xe khởi hành một cách ầm ĩ. Không rõ động cơ đã được cải tiến kiểu gì mà tiếng gầm rú không như bình thường. Do Hwa suy nghĩ rồi đột nhiên hỏi.
"Mô tô thì sao?"
Đang giữ vô lăng chỉ bằng một tay, Julian nhăn mặt.
"Không được đi nữa. Trong hợp đồng ký với Richard cũng có ghi, lên xe một cái là tôi toi đời."
Cậu ta dùng ngón tay giả vờ cắt cổ.
"Tôi chỉ vừa nói định đem nó ra đi dạo chút thôi mà bị Richard tịch thu luôn chìa khoá rồi."
"Chắc giáo sư mừng lắm. Thầy luôn lo lắng nó nguy hiểm mà."
"Ai cũng cảm rảm càm ràm. Nếu có tai nạn thật sự xảy ra thì cái xe này cũng đủ gây vậy."
Mặc dù phàn nàn là thế, chiếc xe thể thao của Julian vẫn ổn định đáng kinh ngạc, khác xa với chiếc mô tô mà cậu ta lái hồi còn đại học. Gió từ máy sưởi làm ấm không khí, ghế phụ trên xe thoải mái hơn nhiều so với ghế nhựa cứng ở quán ăn. Do Hwa vừa ngắm bờ sông bên ngoài cửa sổ, đôi mắt mệt mỏi vừa dần thiếp đi. Cậu đang tựa má vào dây an toàn rồi mơ màng ngủ thì bị đánh thức bởi tiếng ngừng động cơ xe.
"Xuống đi, vào trong rồi ngủ."
Julian cố tình giật lấy ba lô trên gối Do Hwa.
"Bên trong có sofa đấy."
"...À, chỗ này."
Cậu xuống xe rồi nhìn quanh, đó là toà nhà trông rất quen mắt. Phải rồi, là một trong những phòng tập mà các sinh viên tốt nghiệp thường hay lui tới. Phòng rộng, giá thuê theo giờ khá cao nên chẳng mấy khi Do Hwa đến tập, song cậu nhớ rằng hệ thống âm thanh ở đây khá ổn.
"Luyện tập ở đây hiệu quả tốt lắm."
Julian vừa nói vừa quét tấm thẻ mở cửa lối vào.
"Ở nhà cũng có phòng tập nhưng tôi không tài nào tập trung nổi."
Buổi tối, có nhiều phòng tập bật sáng đèn hơn. Julian đến cuối hành lang và mở cánh cửa, căn phòng nơi có cây đàn grand piano rồi ra hiệu cho Do Hwa. Có lẽ trước khi đến đón Do Hwa, cậu ta đã luyện tập ở đây, trên ghế sofa bọc da vẫn còn vương vãi vài món đồ đạc, còn trên giá nhạc bên cạnh đàn piano là bản phổ nhạc với nét bút chì ghi chú chen chúc.
"Nào, ngồi xuống đi."
Julian vừa nói vừa gom gọn đống đồ trên sofa.
"Cậu định tập à?"
"Ừ, tháng sau tôi có buổi diễn với Dàn nhạc giao hưởng Luân Đôn. Cậu nghe thử xem rồi góp ý cho tôi nhé."
Từ nơi có ánh sáng rõ, trông Julian chẳng thay đổi nhiều so với thời học đại học. Tóc dài ngang vai được vén gọn bằng một chiếc băng đô, phần đuôi phía sau được cột lại bằng dây thun đơn giản.
Do Hwa lặng lẽ ngồi xuống sofa. Dù mặc đồ thể thao rộng thùng thình, Julian vẫn toát lên phong thái đặc trưng của một nghệ sĩ biểu diễn. Bởi những cử chỉ hết sức nhuần nhuyễn như đã ăn sâu vào trong cơ thể. Sau vài lần xoay cổ tay, những ngón tay dài, rắn rỏi chắc chắn đặt lên phím đàn.
Bỏ qua phần dạo đầu của dàn nhạc, ngay nhịp đầu tiên, ngón tay Julian đã như ngọn sóng càn quét phím đàn. Bản nhạc cậu chơi là Concerto số 2, chương ba dành cho piano của Rachmaninoff.
Suốt khoảng 10 phút, Do Hwa chỉ yên lặng ngồi trên ghế sofa. Từ giai đoạn giữa, Do Hwa nhắm mắt, lắng nghe bản nhạc. Dù căn phòng không đủ rộng, khó đảm đương nổi âm vang trọn vẹn grand piano, nhưng màn trình diễn mang đầy nhiệt huyết của Julian đem lại cảm giác như đang ngồi trong khán phòng thực thụ. Âm thanh vang dội như thể dàn nhạc giao hưởng đã cùng cậu ta luyện tập trước đó và đang hoà tấu nhịp nhàng với nhau.
Ngay trước khi đoạn cao trào cuối cùng cất lên, Do Hwa mở mắt. Khung cảnh trước mắt hệt bức tranh tĩnh, bắp tay với những đường gân nổi rõ như thể chủ nhân đang kéo dây cung, bàn tay thanh mảnh căng thẳng dồn sức, trán Julian lấm tấm mồ hôi.
Tựa hồ vừa đánh xong nốt nhạc cuối, Julian bỏ tay ra và thở sâu. Bên dưới hàng mi nhắm chặt chìm đắm, đôi mắt xanh thẳm từ từ lộ ra.
"Thế nào?"
Nhìn trực diện người Do Hwa, Julian lên tiếng hỏi.
"...Hay đấy. Cậu chơi hay lắm."
"Phải không?"
Dường như lúc này mới được thở phào nhẹ nhõm, Julian cười, lộ hàm răng trắng.
"Tôi đã quyết định dùng tempo (1) này. Lúc Eden kết hợp với dàn nhạc ở trường chơi bản này, có vẻ nhanh hơn thì phải?"
(1) tempo: tốc độ của một bản nhạc
"...Đúng vậy."
Julian đứng dậy, lau mồ hôi bằng chiếc khăn tay nhàu nhĩ trên bàn rồi ngồi xuống ghế.
"Xem này, cậu nghe lại đoạn này đi. Tôi vẫn còn phân vân lắm. Cái đầu tiên tốt hơn hay cái thứ hai tốt hơn?"
Vun vút lật qua các bản nhạc phổ, một đoạn giữa bài được Julian chơi lại hai lần, chỉ dùng kỹ thuật pedal (2) khác nhau. Do Hwa đón chiếc khăn tay được cậu ta ném về phía sofa, đặt sang một bên rồi nhẹ nhàng đáp.
"Cái đầu tiên."
"Đúng ha? Tôi cũng nghĩ vậy."
(2) pedal: bộ phận bàn đạp trên piano, dùng để thay đổi âm thanh từ piano phát ra
Rời tay khỏi những phím đàn, Julian dùng bút chì cùn đánh dấu liên tục lên bản phổ nhạc. Trông nó lộn xộn đến mức không rõ đang sửa hay là cậu ta chỉ đang ghi đè những gì viết sẵn.
Do Hwa ngồi yên không nói không rằng, ánh mắt người kia hướng về phía cậu.
"Nếu mệt thì nằm xuống đó nghỉ một lát đi."
Do Hwa lắc đầu, kiểm tra điện thoại nhưng không hề có cuộc gọi đến nào. Chẳng thể bắt ép nghệ sĩ dương cầm đang trong giai đoạn chuẩn bị gấp rút cho buổi biểu diễn chở cậu nửa vòng Luân Đôn về nhà, Do Hwa nghĩ tốt hơn hết nên hỏi chủ nhà khu ông ta sống rồi đi xe buýt đến lấy chìa khoá.
Trong lúc mon men đứng dậy khỏi ghế, từ phía cây đàn vang lên âm thanh như tiếng ai đó sắp xếp đồ đạc. Do Hwa ngẩng đầu, thấy Julian kéo lê cái bàn của bộ sofa, lắp đặt chân máy dành cho điện thoại.
"Cậu mau đến đây, chụp ảnh giúp tôi đi."
Julian nhìn Do Hwa, nói.
"Cậu chụp ảnh làm gì thế?"
"Để đăng tải lên ghi chép luyện tập."
Cởi băng đô và dây buộc tóc, Julian vuốt tóc vài lần bằng những ngón tay thanh mảnh. Mái tóc bạch kim trầm tĩnh thông thường giờ đây rối tung một cách tự nhiên. Cuối cùng, Julian chỉnh lại phần cổ chiếc áo thể thao, bật camera điều chỉnh ống kính, xong xuôi đặt lên giá đỡ ba chân.
"Dạo này cậu cũng không dùng SNS (3) à?"
(3) SNS: viết tắt của Social Networking Service (mạng xã hội)
Vừa điều chỉnh vị trí bản phổ sao cho các nét bút chì hiện rõ hơn khi ngồi trên ghế đàn piano, Julian vừa hỏi. Do Hwa lắc đầu, mắt vẫn dán vào khung cảnh phòng tập hiện trên màn hình vuông của điện thoại. Julian tặc lưỡi.
"Tôi cũng đoán vậy vì đã thử tìm nhưng không thấy tài khoản của cậu đâu. Mà đến giờ vẫn không dùng thì chẳng phải quá lắm sao? Cậu là người già hả?"
"...Tôi không phải ông già nhé."
"Cậu chụp hẳn vài tấm đi, nhớ lấy nét cho đẹp đấy."
Do Hwa nén tiếng thở dài, giơ ngón tay út ra nhấn nút chụp. Âm thanh tách tách chụp ảnh vang lên. Julian tạo đủ kiểu dáng, hết chống cằm rồi mỉm cười trong khi nghiêng ngả dựa vào đàn piano. Dù nhìn thẳng vào ống kính hay nhìn Do Hwa ngay sau đó để tạo dáng, cậu ta đều chẳng có vẻ gì lúng túng hay ngại ngùng.
"Chà."
Julian vừa lướt xem những tấm ảnh mới chụp vừa như chợt nhớ ra điều gì đó, cậu ta lên tiếng.
"À, hôm trước tôi có gặp Derek, cậu ta cũng hỏi thăm cậu. Suốt thời gian qua có nhiều người hỏi về cậu lắm đấy."
"...Vậy sao?"
"Năm ngoái cũng đã tổ chức một buổi họp lớp không phải chính thức. Ai cũng lo lắng không biết Eden sống chết ra sao, tôi cũng phải được biết tin tức của cậu chứ."
Cậu ta thoăn thoắt đăng vài tấm ảnh lên SNS rồi xem kết quả. Hàng loạt bình luận gần như lập tức xuất hiện bên dưới ngay khi cậu ta vuốt tay làm mới.
"Từ sau khi cậu đổi số điện thoại thì mất hoàn toàn liên lạc luôn mà."
Ánh mắt liếc nhìn khuôn mặt Do Hwa. Cậu giữ biểu cảm không chút thay đổi, lên tiếng đáp lời.
"Chỉ là không có việc gì."
"...Ra vậy."
Ánh mắt Julian chuyển sang hai bàn tay của Do Hwa. Khuôn mặt cậu ta tỏ rõ tò mò, biểu cảm trông như chẳng mấy hài lòng, khung cảnh hiện rõ trong mắt Do Hwa.
Đột nhiên, Julian như bừng tỉnh, vội vàng quay đi rồi lên tiếng nói.
"Ít nhất thì hãy để tôi là người duy nhất biết số của cậu."
"Ừ, được rồi."
"Phải chi lần này Derek cũng đến xem buổi biểu diễn thì tốt biết mấy. Hôm qua cậu ấy về lại Úc rồi, dắt vợ sang đây du lịch một chuyến."
"...Derek mới đó mà đã kết hôn rồi à?"
"Kết hôn rồi, còn có con nữa. Nghe nói ở Úc cậu ta đang mở một tiệm café sandwich."
Julian ngồi trên ghế đẩu, dùng đầu ngón tay quét lên mặt đàn.
"Cậu còn thân với ai nữa nhỉ? Ashley? Ashley thì quay lại trường, đang học chuyên ngành kinh tế... Còn... Min Young? Min Yeong? Cô bạn người Hàn đó về nước rồi. Giờ đang làm gì thì tôi không rõ. Jennifer Hwang thì sang Đức học cao học. Parker... cậu ta từng sống nhờ trợ cấp thất nghiệp một thời gian, giờ vừa đệm đàn vừa dạy nhạc cho học sinh Tiểu học."
Hiện thực của thế giới này, thực tế Do Hwa cũng hiểu rất rõ. Sau khi tốt nghiệp, đâu phải ai cũng tiếp tục theo đuổi con đường nghệ sĩ solo. Vốn dĩ từ đầu, hào quang sân khấu đã không đủ rộng để tất cả họ có thể đứng lên. Dù vậy, câu chuyện về những người bạn giờ đây rẽ lối sang những con đường hoàn toàn khác nhau khiến cậu cảm thấy lạ lẫm xa cách. Thật sự là như vậy sao? Cậu muốn hỏi lại, từng người từng người, thật sự họ đang sống như vậy sao? Dù biết rằng đó là những câu hỏi hết sức vô nghĩa.
"Ừ, ra là vậy."
Julian nhún vai, như thể để xem có nhớ ra ai khác nữa hay không.
"Chẳng còn mấy ai nữa đâu. Những người theo đuổi piano nghiêm túc ấy."
"Phải ha."
"Cảm giác mới mẻ và lạ lùng thật. Hồi còn đi học, ai cũng tin rằng trong số chúng ta, cậu sẽ là người có tiềm năng nhất. Cả các giáo sư cũng quý cậu nhất. Sau khi tốt nghiệp, cậu cũng là người thành công sớm nhất. Nhưng giờ nhìn lại... đúng là không thể nói trước điều gì."
Chính khoảnh khắc đó, Do Hwa như bừng tỉnh. Giữa những con người vẫn còn hoài bão cùng piano và những người đã từ bỏ. Giữa một nghệ sĩ dương cầm thực thụ và người từng mơ ước thành nghệ sĩ. Trong đầu của Julian chắc đã vô thức chia thành hai nhóm, bản thân cậu ta thuộc về nhóm trước và rõ ràng cậu thuộc về nhóm sau.
Do Hwa mím chặt môi định lên tiếng, bất chợt điện thoại trên ghế sofa đổ chuông ầm ĩ.
"Chắc là chủ nhà cậu gọi đến đấy."
Julian nói. Do Hwa nuốt chửng mọi lời định nói và nhận điện thoại. Cậu nhấn loa ngoài và nghe giọng chủ nhà mắng sang sảng. Nghĩ đến cảnh tượng dùng hai ngón tay có thể cử động để đưa điện thoại lên tai và nghe sẽ mang lại một khung cảnh xấu xí.
Khi cuộc gọi kết thúc, Julian Svenson đã đứng dậy cùng với áo khoác trên người. Gấp bản nhạc phổ cho buổi công diễn và đóng nắp đàn piano xong, nghệ sĩ dương cầm biểu diễn nhìn Do Hwa và mỉm cười.
"Đi thôi, tôi đưa cậu về."