Chiều hôm sau, Hazel và Ulysses tiễn Do Hwa đến tận cửa. Dù biết rằng việc chào hỏi chỉ mang hình thức xã giao dưới tư cách là quản gia, Do Hwa vẫn chăm chú nhìn vào gương chiếu hậu, dõi theo dáng người thẳng gầy của người phụ nữ tóc đỏ dần dần thu nhỏ rồi biến mất khỏi tầm mắt. Jean đang cầm lái, nhìn Do Hwa, nói.
"Chắc vẫn còn đang bận việc."
"...Sao ạ?"
"Cậu đừng thất vọng quá nhé."
Mãi đến lúc ấy, Do Hwa mới hiểu Jean đang nhắc đến Tristan. Buổi sáng khi cậu mở mắt trên giường của anh, chủ nhân căn phòng đã không còn đó. Từ sáng nay, không chỉ riêng ngón đeo nhẫn mà cả ngón út và ngón áp út của tay đối diện cũng đã bắt đầu cử động trở lại, vậy mà chẳng có cơ hội khoe với người đó.
Dù sao thì cậu cũng chưa từng mong Tristan tiễn mình. Việc đó vốn không cần thiết. Khi căn biệt thự dần khuất khỏi gương chiếu hậu, Do Hwa mới muộn màng đáp.
"Dù sao cũng sớm gặp lại thôi mà."
"Phải ha? Mười ngày nữa cậu Eden lại đến mà."
Chiếc xe đỗ trước nhà của Peter trong làng, Jean giúp Do Hwa tháo dây an toàn rồi như sực nhớ ra điều gì đó, anh ta cười nói.
"À, lần sau cậu đến, tôi có bất ngờ dành cho cậu đấy. Tôi đang dồn hết tâm huyết để chuẩn bị đây."
"...Bất ngờ ạ? Đó là gì vậy?"
"Nói ra thì còn gì bất ngờ nữa."
Jean nháy một mắt, tỏ vẻ bí ẩn.
"Đi cẩn thận nhé, nhớ ăn uống đầy đủ nữa."
"Vâng, cảm ơn anh vì đã chở tôi xuống làng."
"Có gì đâu chứ."
Trước khi vào nhà Peter, Do Hwa dừng lại đôi chút, dõi theo đuôi chiếc xe tải của Jean xa dần. Bánh xe phủ đầy bùn đất, lăn trên con đường hướng về dinh thự. Lẫn vào hàng cây, chiếc xe tồi tàn chẳng mấy chốc mà biến mất.
Con đường trở về Luân Đôn suôn sẻ hơn nhiều so với lúc đi. Do Hwa đến sân bay đúng giờ, máy bay cũng cất cánh theo lịch trình. Sau chưa đầy hai giờ bay, máy bay đáp xuống sân bay Hearthrow. Lúc này, bầu trời rộng lớn phía trên sân bay, mặt trời mùa đông đã hồi lặn xuống.
Từ sân bay, Do Hwa đi tàu hoả rồi chuyển sang tàu điện ngầm ở ga Paddington, suốt quãng đường đi luôn trong trạng thái đờ đẫn mơ hồ. Có lẽ là vì khung cảnh xung quanh hoàn toàn đảo ngược chỉ trong tích tắc? Thực tế giữa hai khu vực không bị chênh lệch múi giờ, nhưng cậu vẫn thấy cảm giác mệt mỏi giống y hệt nhau. Lách người qua khỏi đám đông hối hả ở ga Paddington, cảm tưởng nhắm mắt vẫn đang trông thấy trần nhà cao vợi của dinh thự sâu trong rừng. Ngay cả khi ngửi thấy mùi sắt hăng hắc từ tàu điện ngầm và đứng đợi ở sân ga, cậu vẫn cảm giác đang mở cửa sổ, đón lấy ngọn gió mơn man từ rừng.
Trên con đường đêm tăm tối và ẩm ướt ở East End, Do Hwa bước đi như bị mộng du rồi dừng lại trước toà nhà quen thuộc. Quán kebab ở tầng một toà nhà hôm nay cũng không bóng khách, ánh sáng cửa kính hắt vào ba lô khiến cậu chói mắt, Do Hwa lo lắng bắt đầu lục lọi.
"......."
Phải đến khi đã bới tung mọi thứ trong ba lô ra trước cửa toà nhà, Do Hwa mới chợt nhận ra. Cái xâu chìa khoá cùng móc khoá tròn vốn luôn mang theo không còn đó nữa.
Biết đâu chừng ở túi trong, cậu cố mở xem một cách khó nhọc. Bắt đầu dùng lực lớn hơn để các ngón tay có thể chuyển động. Có lẽ vì đứng bên ngoài quá lâu nên chủ quán ăn tưởng cậu là khách, từ bên cửa sổ cầm chổi nhìn ra. Trước tiên, Do Hwa tống hết mọi thứ vào lại ba lô và đứng dựa lưng vào cửa chính không mở được.
Dù có ai đó sống cùng toà nhà tình cờ trở về thì cũng chẳng có lợi ích gì cả, vì chìa khoá phòng nằm chung trong chùm chìa khoá đã mất, đồng nghĩa với việc chẳng có cách nào để Do Hwa vào căn hộ của mình. Cậu đứng thẫn thờ, làn gió len lỏi vào áo khoác phao cũ kĩ mỏng manh, cả người vì lạnh mà run lẩy bẩy.
Đúng lúc đó, điện thoại trong túi bất chợt rung lên. Tên của thư ký hiện trên màn hình.
"Vâng."
– Cậu Eden, có phải cậu đã làm mất chìa khoá nhà không?
"...Sao anh biết ạ?"
Đầu dây bên kia im lặng giây lát.
– Thật ra, nó được tìm thấy trong phòng của Ulysses.
"...Sao cơ ạ?"
– Nó có thói quen tha những món đồ mà mình yêu thích rồi giấu chúng đi, nếu tôi không lầm thì nó đã tha chìa khoá của cậu Eden trong lúc cậu không ở đó. Hazel vừa tìm thấy nó dưới chăn trong phòng của Ulysses.
Do Hwa từng lướt ngang qua phòng Ulysses. Nó rộng gấp đôi căn hộ của Do Hwa ở Luân Đôn, là một không gian với đủ chăn mền, một tấm thảm lớn và bày la liệt những món đồ chơi.
– Xin lỗi cậu.
Tông giọng thư ký giống lập trình sẵn.
– Nó được huấn luyện để không tuỳ tiện bước vào phòng ngủ, chúng tôi không lường trước được chuyện này xảy ra. Thành thật xin lỗi vì đã gây nên rắc rối cho cậu.
"...Không đâu ạ. Có lẽ chìa khoá rơi ở hành lang chứ không phải trong phòng ngủ."
Vào đêm đầu tiên tới nơi, trong số những món đồ đạc rơi khỏi ba lô và nằm vương vãi trên sàn hành lang, có lẽ bao gồm cả chùm chìa khoá. Vốn dĩ hôm sau cậu nên kiểm tra xem có thiếu sót món gì hay không, nhưng đến hiện tại dù có hối hận cũng không ích gì.
– Giờ chắc cậu đến Luân Đôn rồi nhỉ. Không có chìa khoá dự phòng cạnh căn hộ sao?
"Vâng, tôi sẽ thử liên hệ chủ toà nhà... Nếu không được nữa thì đành phải gọi thợ khoá thôi ạ. Nhờ anh giữ lại chìa khoá giúp tôi, lần sau tôi sẽ đến lấy. Cảm ơn vì đã gọi cho tôi ạ."
Tay mất cảm giác vì thời tiết lạnh, cứ như thể sắp đánh rơi điện thoại. Do Hwa co ro ngồi trên bậc thang trước cửa toà nhà, cậu đặt điện thoại tạm lên ba lô.
Đúng lúc cậu định cúp máy sau khi nhận được câu trả lời từ thư ký. Nhưng bất ngờ thay, truyền từ đầu dây bên kia là những âm thanh huyên náo lộn xộn. Tiếng sủa khá xa của Ulysses xen lẫn những tiếng sột sà sột soạt. Sau cùng, mọi thứ lắng xuống, tĩnh lặng như tờ.
Vang lên bên tai là một giọng nói vừa rõ ràng vừa êm dịu.
– Eden. (Anh gọi Do Hwa không kính ngữ)
"...Ngài Locke."
Bất giác, Do Hwa nín thở không rõ lí do. Ngồi giữa con ngõ tối tăm và bẩn thỉu ở Luân Đôn, giọng nói của Tristan Locke tựa hồ châu sa lẫn trong bùn lầy, nghe xa xăm phi thực tế. Nếu có ai đó nói rằng nơi Tristan ở không phải Scotland mà là một nơi nào đó không tồn tại trên thế giới, chắc cậu cũng răm rắp mà tin mất.
– Tôi phải xin lỗi về chuyện lần này.
Là người đàn ông từng nói trong đời không nên có quá nhiều lời xin lỗi, giờ đây lại xin lỗi cậu.
– Hôm đó, khi tôi dọn dẹp ba lô của cậu Eden, tôi đã không nghĩ đến chuyện kiểm tra xem có thiếu món gì không. Có vẻ như tôi đã bất cẩn rồi.
"Không phải đâu ạ."
– Nghe tiếng thì dường như cậu đang ở bên ngoài. Có nơi nào để chờ không?
Đúng lúc đó, có tiếng xe máy đang tiến lại gần. Do Hwa hy vọng là người nào đó sống cùng toà nhà, một bên tay cậu che ánh đèn pha. Chiếc xe càng đến gần càng tăng tốc rồi nhanh chóng lướt qua cậu.
"...Tôi định liên lạc với chủ toà nhà để lấy chìa khoá dự phòng. Nếu không được thì chỉ cần gọi thợ mở khoá thôi. Đằng nào cũng giải quyết được nên không sao ạ."
– Thợ, mở, khoá.
Người đàn ông cả đời chưa từng trực tiếp gọi thợ mở khoá, lặp lại từ đó một cách chậm rãi, như thể phân tích khái niệm xa lạ.
-Thế nhé. Nếu có vấn đề gì bất tiện hơn hoặc gây rắc rối thì cứ đừng ngại liên lạc với tôi.
"Vâng."
– Còn nữa, cái móc khoá này. Không rõ có phải món đồ đặc biệt gì với cậu không?
"...Vâng?"
Do Hwa cố lục trí nhớ. Chiếc móc khoá trở nên quen thuộc đến nỗi cậu gần như quên mất sự tồn tại, chỉ là một món đồ nhựa rẻ tiền với những nốt nhạc màu đen. Thậm chí cậu chẳng nhớ rõ đã mua ở đâu.
"Không phải món đồ đặc biệt đâu ạ."
– Vậy thì may quá.
Giọng nói khô khốc của người đàn ông khiến Do Hwa hiểu ngụ ý phía sau. Cậu chủ động lên triếng trước.
"Ngài bỏ đi cũng được ạ."
Chắc Ulysses vì quá phấn khích mới tha nó đi. Rõ ràng là nó dính đầy dấu răng và cả nước dãi của Ulysses.
– Mong là mọi việc giải quyết ổn thoả.
Tristan có vẻ định kết thúc cuộc điện thoại. Do Hwa mở miệng đáp lời.
"Vâng, hẹn gặp lại ngài sau mười ngày nữa."
Không có phản hồi nào nữa, cuộc gọi bị ngắt. Tiếng ồn con phố cậu đã lãng quên, phút chốc ùa vào hai tai, lấp đầy khoảng trống yên lặng khi nãy.
* * *
30 phút sau, Do Hwa đang ở quán ăn tầng một toà nhà. Có vẻ máy sưởi không bật mức cao, bên trong quán ăn tương đối se lạnh, nhưng vẫn đỡ hơn không khí bên ngoài. Trên bàn trước mặt là vài dĩa nhựa sử dụng một lần, đựng vài xiên thịt nướng đã nguội ngắt.
Tình huống tưởng chừng có thể giải quyết dễ dàng trong lúc gọi cho thư ký, hoá ra phức tạp hơn cậu nghĩ nhiều. Vì lí do an ninh, chủ nhà sau vài cuộc gọi đã phản hồi rằng không nên gọi thợ mở khoá. Có chìa dự phòng ở nhà ông ta, cách đây khoảng hai trạm tàu điện ngầm, nhưng không thể gặp và đưa lập tức vì hiện ông ta đang ở bên ngoài. Do Hwa chỉ còn niềm tin duy nhất vào việc chờ đợi, do ông ta bảo sẽ ngay lập tức liên lạc cho cậu khi về đến nhà.
Dù không phải chuyến bay dài nhưng cơ thể cậu tương đối căng thẳng, càng ngày chỉ muốn nằm đại ở đâu đó để nghỉ ngơi.
Dù là chiếc giường không mấy hấp dẫn của bản thân ở trên tầng, cậu cũng ao ước được ngả mình lên trên nó. Đang ngồi gật gù, tựa người vào tường mệt mỏi và thiếp đi trong chốc lát thì điện thoại reo inh ỏi. Do Hwa giật mình đứng dậy, nhìn thấy số lạ hiện trên màn hình và nhấn nút nhận cuộc gọi.
"Vâng."
– Alo?
Không phải giọng của chủ nhà. Do Hwa chớp mắt.
"Vâng, Eden Yeon đây ạ."
– Ồ, đúng số rồi.
"...Julian?"
Tông giọng dày hơn so với trí nhớ khiến Do Hwa thoáng ngập ngừng, nhưng ngay khi cậu gọi tên, đầu dây bên kia vang tràng cười khẽ.
– Giờ cậu đang làm gì đấy? Đang ở nhà à?
Dù đã mấy năm không hề liên lạc, cậu ta vẫn hỏi một cách thản nhiên, hệt như chưa từng có gì xảy ra. Do Hwa vô thức trả lời nhẹ nhàng.
"Tôi đang ngồi trong quán ăn gần nhà."
– Quán ăn gần nhà? Chỗ đó ngon không?
"Cũng không biết nữa, tôi mất chìa khoá nên chưa vào nhà được."
– Vậy thì vừa đúng lúc. Giờ tôi đến đó, gửi địa chỉ cho tôi nhé.
Cậu nghe tiếng cửa mở mạnh đột ngột phát ra từ phía bên kia.
"...Cậu nói vậy tức là sao?"
– Dù sao cũng đang rảnh mà. Trong lúc chờ đợi, cứ đến phòng tập của tôi nghỉ một lát đi.
"Không được đâu. Tôi còn phải đợi chủ nhà liên lạc để lấy chìa khoá dự phòng."
– Thế à? Vậy để tôi đến đón cậu.
Cậu ta bướng thật. Tính cách quả thật chẳng khác gì mấy so với lúc là sinh viên đại học. Do Hwa khẽ thở dài và lưỡng lự, cuối cùng cũng đành chịu thua, cậu nói địa chỉ.
– Ô kê, ở đó đợi tôi. Vừa hay cũng gần, tôi sẽ đến ngay.