Vì cơn đau bụng nên mới hửng sáng cậu đã mở mắt.
Do Hwa cố nén âm thanh hết mức có thể để rời khỏi giường. Ngồi thụp xuống sàn, lặp đi lặp lại hơi thở bất ổn và quả thật mãi đến một lúc sau, cậu mới cảm nhận rõ sự khác biệt bên trong bụng mình, bất ngờ hiểu ra đó là cơn đói. Đã quá lâu rồi cậu mới có lại thứ cảm giác này, đến mức khiến nó trở nên lạ lẫm.
Tay cậu run rẩy, giống hệt như kẻ đang đói lả người. Dò dẫm trong bóng tối một lúc lâu, cuối cùng Do Hwa cũng lần ra được chiếc áo choàng rồi khoác vào.
Jean từng nhắc chuyện mình phải thức dậy từ lúc sáng sớm nên có khả năng anh đang trong bếp. Hoặc ngay cả khi không phải như vậy, nếu thử lục tủ lạnh hoặc tủ bếp, biết đâu gặp may thấy thức ăn thừa hoặc đồ ăn liền. Đó là cơn đói đến mức nếu trong trường hợp không có thứ gì, có lẽ cậu phải liều mình ra vườn rồi đào cà rốt giữa lúc tinh mơ giống Ulysses.
Một bên cánh tay ôm đè vào bụng và nén bước chân khi bước qua giường. Tựa tay vào tường, Do Hwa mò mẫm tiến về cánh cửa thì bỗng nghe thấy tiếng lách cách từ phía sau.
Một chiếc đèn nhỏ cạnh giường chiếu sáng. Dưới ánh sáng mờ nhạt, đường nét khuôn mặt của người đàn ông đang ngồi trên giường hiện lên rõ rệt.
“Cậu đi đâu vậy?”
Anh hỏi. Đó là giọng nói tỉnh táo đến mức không nghĩ người đó vừa mới ngủ dậy.
“…Ngài Locke.”
Đôi mắt phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt, vô cảm như thể bề mặt thuỷ tinh. Làn da trắng muốt mịn màng, mái tóc gọn gàng không bị rối bung, hoàn hảo giống hệt con búp bê sứ. Do Hwa tạm thời im ắng trước sự lạnh lẽo len lỏi lồng ngực.
Người đàn ông ngồi trên giường, không nói không rằng mà chỉ chăm chú quan sát Do Hwa, chầm chậm duỗi tay và bật công tắc đèn ở trên tường. Ánh sáng đèn trần đột ngột chiếu sáng.
“…Ư.”
Ánh đèn chợt loá khiến Do Hwa vội nheo mắt. Cậu mở mắt ra, trông thấy Tristan vẫn ngồi yên đó, ánh mắt bình thản giống như mọi lần. Anh hỏi, vẻ mặt điềm tĩnh và không có vẻ gì bị chói mắt.
“Cậu định quay về phòng à?”
“…Tôi định xuống nhà bếp ạ. Tại tự nhiên đói bụng quá.”
“Vào lúc này á? Cậu không thể chờ đến bữa sáng sao?”
Gương mặt người hỏi chỉ hiện rõ vẻ tò mò nhẹ nhàng, thế nên Do Hwa thẳng thắn tiết lộ.
“Bây giờ không ăn thì không được ạ.”
Người đàn ông nhìn Do Hwa một lúc rồi định trỏ tay vào công tắc đặt trên tường.
“Vậy để tôi gọi Jean dậy. Anh ta sẽ nấu gì đó rồi đem đến cho cậu ngay.”
“Không cần đâu ạ. Tôi ổn mà.”
Cậu nhanh chóng cản anh lại, trong vô thức vươn tay ra khiến nét nghi hoặc hiện trên khuôn mặt Tristan. Do Hwa thầm nuốt trọn tiếng thở dài. Với người đàn ông đang ngồi đối diện, việc dựng Jean dậy giữa cơn say ngủ như một cơn bão rồi ép anh ta vào bếp nấu nướng trong lúc mặt mũi sưng húp bơ phờ chẳng phải điều gì đáng để bận tâm.
“Ngài cứ ngủ tiếp đi ạ. Tôi sẽ tự tìm gì đó để ăn.”
Cậu thêm lần nữa lặp lại ý muốn. Tristan vừa nói vừa nhìn Do Hwa.
“Để một vị khách phải tự mò mẫm để tìm thức ăn thì quả không phải là chủ nhà tốt.”
“……..”
“Và một vị khách tuỳ tiện xuống bếp, thản nhiên lục lọi tủ lạnh chủ nhà thì cũng không phải vị khách tốt đâu.”
Ý tứ trách móc được gói ghém trong câu từ khéo léo nên không tài nào dễ dàng hiểu ngay. Không phải nội dung lời nói mà là cách nói đầy quanh co và ẩn ý khiến người nghe phải ngẫm ngợi. Ngay khi hiểu ra, Do Hwa lập tức nói lời xin lỗi.
“Tôi xin lỗi ạ.”
“Vậy thì chúng ta cùng xuống dưới đi. Cùng thưởng thức buổi sáng nào, đi thôi.”
Tristan đứng dậy. Trên bờ vai rộng khoác áo choàng trắng, vạt áo để hở khoe thân hình cao. Buộc dây áo hoàn hảo xong, đôi chân uể oải đặt ở mép giường.
“Có vẻ cậu đói lắm nhỉ. Đòi tìm đồ ăn trong lúc bộ dạng hớ hênh thế này.”
“Dạ?”
Nhìn xuống bản thân dưới ánh đèn sáng, Do Hwa trông thấy chiếc áo choàng trắng mình khoác vội trong bóng tối đang sắp bung ra đến mức báo động, dây buộc lỏng lẻo gần như tuột hết. Do Hwa cảm giác ánh mắt đối phương đang dán chặt vào đường viền chữ V áo choàng sâu hoắm, cậu vội muộn màng sửa sang vạt áo.
“Lại đây đi.”
Từ mép giường, Tristan ngẩng đầu nhìn Do Hwa.
“…Cảm ơn ngài.”
Do Hwa tiến lên vài bước rồi dừng trước mặt Tristan. Không nói thêm gì, Tristan thoải mái dạng chân, kéo nhẹ hai dây áo choàng như dẫn Do Hwa vào giữa khoảng không trước mặt. Đầu ngón chân cậu va vào chân giường.
“…Ah.”
“Đứng yên nào.”
Những ngón tay thanh lịch luồn vào nút thắt áo choàng rối rắm. Khoảnh khắc anh hạ tay xuống như để tập trung, mái tóc mềm mại tự nhiên rũ xuống, chạm đường viền mắt.
“Cậu Eden… không làm thuỷ thủ được rồi.”
Tristan lẩm bẩm. Dây buộc áo choàng cởi sang hai bên. Ngón tay trắng muốt tình cờ sượt qua làn da trần trụi ở giữa khe áo.
“Ư…!”
“Siết chặt quá thì nói nhé.”
Anh đặt chéo hai sợi dây, luồn vào một vòng, căn chỉnh khớp với vòng eo nhỏ nhắn. Sau khi nới lỏng bên trong một chút, anh kéo hai bên dây buộc chúng lại. Bàn tay thanh thoát di chuyển đều đều, thậm chí khéo léo tạo một cái nơ bên trên nút thắt. Không rõ có phải anh muốn trêu không.
“Giờ xuống dưới thôi.”
Tristan đứng dậy không chút luyến tiếc sau khi hoàn tất việc thắt nút dây. Do Hwa thoạt nhiên lùi lại một bước ngay khi tầm mắt thay đổi đột ngột.
Men theo cầu thang dọc hành lang rộng trong dinh thự lớn của người đàn ông, Do Hwa chợt nghĩ. Nếu một vị khách lục lọi tủ lạnh của chủ nhà vào sáng sớm được cho là không phải phép, vậy một vị khách đánh thức chủ nhà vào lúc sáng sớm liệu có phải là vị khách tốt không? Điều nên ưu tiên là tỉnh táo lại rồi bằng mọi cách đưa chủ nhà kia trở về phòng ngủ, nhưng cơn đói bụng thậm chí lấn át cảm giác tội lỗi vì bản thân mình mà người đó phải rời phòng ngủ sớm. So với việc tự mình lục bếp như một tên trộm, việc có chủ nhà đi cùng vẫn an tâm hơn.
Khi họ băng ngang sảnh chính, ùng ục, bụng cậu réo nhỏ. May mắn là người đàn ông đi trước chỉ thoáng dừng chân một lúc, không phản ứng gì nên chắc anh ta đã không nghe thấy.
Ngôi nhà rạng sáng có bầu không khí lành lạnh yên tĩnh. Qua khung cửa sổ mà họ đi ngang, khu vườn bên ngoài vẫn đang say ngủ và khoác lên mình áo choàng bóng tối.
Tristan bật đèn sáng trắng trong bếp. Mãi đến lúc đó, Do Hwa mới biết thời gian hiện tại bằng cách nhìn đồng hồ treo trên tường. Gần sáu giờ sáng, không quá sớm như cậu tưởng.
Tristan đứng giữa gian bếp trắng tinh gọn gàng, chống hai tay lên quầy bếp, quan sát xung quanh như đang thăm thú phong cảnh. Đôi mắt ánh lên nhiều sự thích thú với người lần đầu tiên vào nhà bếp, nơi tạo nên những bữa ăn cho mình. Dáng vẻ của người đàn ông được bao quanh bởi chiếc tủ lạnh lớn cùng bồn rửa tay sắp xếp ngay ngắn trông tổng thể như bức tranh hài hoà.
“Hâm nóng thức ăn thừa có được không?”
Anh quay lại nhìn Do Hwa và hỏi.
“Vâng ạ.”
“Vậy để tôi thử mở tủ lạnh của Jean xem.”
Gương mặt đẹp đẽ thoáng chút tinh nghịch, biểu cảm Do Hwa chưa thấy trước đây. Cậu bỗng nhiên dừng di chuyển, giống như trông thấy hình ảnh phản chiếu một cậu thiếu niên nhỏ bé ngày nào, ẩn sau bức tường kiên cố cứng nhắc.
Người đàn ông nắm tay cầm lớn của chiếc tủ lạnh. Khi cánh cửa nặng từ từ hé ra, ánh sáng bên trong lập tức hắt xuống, rọi sáng khoảng không bên dưới.
Mỗi gian đều chứa đầy hộp sắp xếp ngay ngắn. Mọi thứ gọn gàng và theo tuần tự đến mức trông chẳng khác nào kho báu quý giá của một ai đó sống nguyên tắc và khuôn khổ. Thái độ Tristan vô cùng bình thản, nhưng Do Hwa hoàn toàn khác, cậu theo phản xạ liếc nhìn cánh cửa sau đang đóng kín, như thể lo sợ Jean bất thình lình xuất hiện ngay đó. Tristan lùi một bước về phía sau, anh đứng khoanh tay rồi thong thả hỏi.
“Có món nào cậu đặc biệt muốn ăn không?”
“Gì cũng được ạ…”
Nếu giờ đang ở Luân Đôn thì cậu đã được thưởng thức món gà xiên nướng bán dưới nhà hàng toà nhà căn hộ cậu đang sống rồi. Tristan lướt qua dãy hộp gọn gàng, vớ đại một cái rồi mở nắp xem, với vẻ mặt tươi cười nói.
“Không biết đây là gì nữa.”
Anh đưa mũi lại gần hộp, cẩn thận ngửi thử rồi nhẹ nhàng nói thêm.
“Chắc phải nấu chín rồi mới ăn được.”
“…Không có đồ ăn liền hay sao ạ?”
“Đồ ăn liền?”
Anh nhắc lại lời Do Hwa, hàng lông mày hơi nhíu lại.
“Để xem nào.”
Đó là phong thái tự tin như thể nơi đây chẳng hề tồn tại thứ gì giống vậy. Tuy nhiên, thay vì tiếp tục tìm hiểu cấu trúc kiên cố bên trong tủ lạnh, Tristan chuyển sang khám phá tủ bếp. Anh bắt đầu mở từng ngăn, cuối cùng phát hiện trong góc kệ bếp là cơ số đồ ăn liền, ngoài những gói mì ba phút quen thuộc với Do Hwa còn có nhiều loại thực phẩm đóng gói. Chúng chất gọn gàng sâu trong tủ bếp như thể diện mạo được giấu kín bưng. Thêm một kho báu nữa của ai khác, thế nhưng lần này, Do Hwa thầm quyết định sẽ ăn trước rồi xin lỗi sau.
“Không rõ ai trong nhà này lại ăn những thứ kiểu như này nữa.”
Tristan nói bằng vẻ mặt không mấy hài lòng, dùng ngón trỏ và ngón cái nhón lấy ly mì có nhãn hiệu ‘Migoreng” như thể chạm vào chất độc ô nhiễm. Ngón tay thon gọn mở nắp ly mì, đặt gói nước sốt đóng gói bên trong và cái nĩa nhựa gập đôi xuống quầy.
“Ba phút.”
Anh rót nước sôi từ ấm điện vào ly mì rồi xoay người lại, phát hiện đồng hồ bấm giờ gắn trên bếp ga và bíp bíp, anh nhấn nút khởi động nó.
“Cậu dùng nĩa này được chứ?”
“Được ạ.”
Anh cẩn thận xé lớp nilon bọc chiếc nĩa, bẻ phần nếp gấp rồi lắp ráp lại. Do Hwa chăm chú nhìn vào ly mì trong lúc ba phút đợi đồng hồ reo. Khi Tristan cho gói nước sốt rồi trộn đều lên, cậu liền đưa tay cầm lấy chiếc nĩa không chút chần chừ.
Trên tủ bếp có khoảng vài ly mì cùng nhãn hiệu, đó là loại mì phổ biến có thể tìm thấy ở bất cứ đâu, bất cứ cửa hàng tiện lợi nào. Hồi còn sinh viên, cậu từng hùn tiền cùng các bạn học ở chung flatshare mua hẳn một gói to loại mì này, ăn ngán đến mức phải tránh xa nó suốt một thời gian, liệt vào danh sách một trong những món không thèm ngó tới. Vậy mà không hiểu có phải vì quá lâu rồi mới ăn hay không mà ngay từ miếng đầu tiên, hương vị mằn mặn, ngòn ngọt xen lẫn đã kích thích lưỡi một cách đáng sợ. Hệt như người bị bỏ đói suốt nhiều năm liền mới được bữa ăn, Do Hwa hoàn toàn chìm đắm vào món ăn giản dị đặt trước mặt.
Miệt mài tập trung ăn hết một nửa, cậu mới ngờ ngợ lấy lại ý thức. Do Hwa ngẩng mặt, trông thấy Tristan đang ngồi ghế đẩu ở phía đối diện, một tay chống cằm nhìn cậu chăm chú.
“…Ngài Locke.”
Do Hwa chớp mắt trước sự hoang mang kéo đến muộn màng.
“Ngài không ăn sao?”
“Tôi không đói lắm. Cậu cứ ăn đi, đừng bận tâm tôi.”
Khuôn mặt gọn gàng dưới ánh đèn trắng trông phảng phất vẻ mệt mỏi. Cậu nhìn khu vườn thấp thoáng hiện sau lưng người đàn ông. Chẳng biết tự lúc nào, bầu trời tối đen bắt đầu hửng sáng, hoà quyện trong đó sắc xanh dương đậm. Xa xa từ phía khu rừng, vô số ngọn cây như mái nhà nhọn, lô nhô lổm nhổm xếp chồng lên nhau.
Không gian, thời gian và cả con người ngay trước mắt cậu, tất cả mọi thứ đều phi thực tế. Trong lúc Do Hwa từ từ nhấc cái nĩa lên lần nữa, Tristan hướng về phía cậu, nhẹ nhàng cất lời.
“Chuyện này chắc cũng là vì tên của tôi rồi.”
“……..”
“Nếu không có tôi, chắc cậu Eden đến cả miếng cơm cũng chẳng nuốt nổi.”
Giọng anh nhỏ dần càng về cuối câu. Giống như cộng hưởng với âm sắc đó, lồng ngực Do Hwa cũng chùng xuống theo. Do Hwa ngừng nhai và khẽ mở miệng định nói.
Bất thình lình, rầm, cánh cửa nhà bếp đột ngột mở ra.
“Sao đèn lại… ngài Locke!... Eden?”
Đứng nơi ngưỡng cửa, mặt Jean lơ mơ hãy còn ngái ngủ, thay phiên đưa mắt hết nhìn Tristan rồi nhìn Do Hwa đang ngồi đối diện nhau ở quầy bếp, kết quả đích đến dừng trước ly mì Do Hwa ăn dở.
“Hai người làm gì ở đây vào giờ này vậy? Mà sao cậu lại ăn cái thứ đó?”
Đôi mắt mớ ngủ chưa tỉnh hoàn toàn nhưng đầy nhăn nhó nhìn ly mì kia.
“Nếu đói thì phải dựng tôi dậy chứ, Eden!”
“Không sao đâu ạ, đã có ngài Locke giúp tôi rồi mà.”
“Cái đó, cậu nhất định phải ăn mì gói hả? Trong tủ lạnh vẫn còn cháo thừa mà!”
“À…”
Nghĩ đến món cháo đã ăn tối qua, Do Hwa bất chợt muốn ăn món đó.
“Nếu không tìm thấy phải gọi tôi chứ! Bây giờ tôi sẽ hâm nóng lại ngay, nên đừng có ăn cái mì đó nữa.”
“…Cảm ơn anh, Jean.”
Cánh cửa tủ lạnh bên cạnh Tristan nhanh chóng mở ra, Jean ngay lập tức cầm lấy hộp cháo. Vuốt sơ mái tóc hãy còn bù xù rồi lôi trong tủ ra một cái nồi, anh ta thuần thục đặt lên bếp ga. Phải đến lúc đó, Jean mới nhớ ra sự hiện diện của chủ nhà.
“Ngài Locke có muốn ăn gì không ạ? Ngài có muốn dùng bữa sáng luôn không?”
“Không cần đâu.”
Một cách uể oải, Tristan nâng người khỏi chiếc ghế đẩu, dừng trước cửa bếp rồi nhìn Do Hwa.
“Nếu cậu có đói cũng đừng ăn nhiều quá đấy. Coi chừng bị đầy bụng.”
“…Vâng.”
“Jean, phần còn lại nhờ anh nhé.”
Bóng lưng áo trắng khuất trong bóng tối. Jean vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, lẩm bẩm một mình bật lửa bếp ga.
“Chờ một chút nhé, cháo nóng ngay thôi.”
“Vâng.”
Mì bắt đầu nở, Do Hwa xúc thêm nĩa nữa rồi đẩy về trước. Nơi người đàn ông vừa ngồi lúc nãy giờ đã trống không, dễ dàng nhìn thấy bên kia cửa sổ. Khung cửa vuông vức lồng ánh bình minh từ từ lấp ló, trời đang sáng dần.