Ánh nắng ban ngày nhuộm vàng bộ lông óng ả của Ulysses. Chú chó nằm yên bên đài phun nước, ngoan ngoãn để mặc Do Hwa vuốt ve, đột nhiên vểnh tai lắng nghe gì đó. Bên trên khu vườn, đôi cánh chim trời thấp thoáng chao nghiêng.
Ulysses giương mình thẳng dậy, ngước nhìn bầu trời, nhiệt tình sủa vang. Cái đuôi vàng thấp lắc lư chậm rãi từ trái sang phải.
"...Giống thiên nga quá."
Cậu chói mắt quá nên không nhìn rõ, nhưng con chim trắng có thân hình lớn và chiếc cổ dài. Đôi cánh sải rộng sang cả hai bên, trông vững đến mức có thể nâng đỡ cả cơ thể người. Con chim sải cánh khuất khỏi tầm mắt và vượt qua khỏi ranh giới khu rừng, Ulysses còn sủa với theo thêm vài lần nữa rồi mới lững thững dạo vòng quanh đài phun nước, như thể chẳng biết làm gì khác hơn.
"Eden!"
Tiếng Jean hét to thông qua cửa sổ nhà bếp đang mở.
"Lại đây một chút được không?"
"Vâng!"
Bằng bên bàn tay đang đeo găng tay lò nướng, anh ta chìa ra chiếc đĩa trắng nhỏ.
"Bánh nướng mới ra lò đây, muốn ăn thử không?"
"Vâng, tôi thích lắm."
Hơi nóng lò nướng, mùi thơm bánh trái tràn qua cửa sổ. Do Hwa cầm nĩa, xiên một miếng bánh từ chiếc đĩa trắng trên bệ cửa sổ. Miếng bánh chạm môi hãy còn ấm nóng, bốc hơi nghi ngút.
"Trong đó có cà rốt và bí đỏ."
Vừa nhìn Do Hwa thưởng thức miếng bánh, Jean vừa nói.
"Là một biến thể của carrot cake kiểu Pháp."
"Ngon quá."
"Đúng không? Cà rốt tôi lấy từ vườn rau đấy."
Do Hwa ăn liền ba miếng bánh mềm, vươn tay nhận lấy cốc sữa Jean đưa. Dù mới ăn trưa chưa tới hai tiếng nhưng bụng Do Hwa lại đói cồn cào, chắc có lẽ vì mới ra ngoài trời. Đó là chưa kể tảng sáng hôm qua, vì đói lả người mà cậu vô tình đánh thức Tristan. Sáng sớm hôm nay không nghiêm trọng thế, nhưng vừa mở mắt cậu đã lập tức rời giường Tristan, mò vào nhà bếp nơi Jean đang ở. Khẩu vị dần quay trở lại thì cũng là lúc cơ thể liên tục đòi ăn, như thể bù đắp cho quãng thời gian Do Hwa không thể ăn uống đàng hoàng. Đến mức trong các bữa ăn, Tristan cũng phải dừng lại quan sát Do Hwa ăn uống ngon lành.
"Ở bên ngoài không lạnh hả?"
Jean vừa hỏi, vừa cắt thêm bánh mì để refill (*).
(*) refill: làm đầy trở lại
"Chơi đùa với con chó đó quá lâu sẽ làm nó quen thói đấy. Phần còn lại cậu đem vào trong rồi ăn tiếp."
"Vâng, anh không nói thì tôi cũng đang định vào rồi ạ."
Dù đã mặc sẵn một lớp áo dày nhưng người Do Hwa vẫn bắt đầu run từng chập. Ngồi cạnh đài phun nước lớn, cậu vuốt ve Ulysses thêm lần nữa, ngắm nghía cái đuôi vung vẩy rồi mới thoả mãn bước vào bên trong. Qua cánh cửa dẫn từ khu vườn rộng, Do Hwa cởi giày, thay dép trong nhà rồi vào gian bếp. Jean đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, đặt đĩa bánh mì refill và cốc sữa lên quầy bếp.
"Hôm nay cậu cũng ăn tối với ngài Locke chứ?"
Jean cởi găng tay lò nướng rồi treo chúng lên.
"Tôi không vấn đề gì ạ."
"Vậy thì ăn chung luôn nhé. Giờ cậu đâu chỉ ăn mỗi súp nữa, có lí do gì để ăn riêng đâu đúng không?"
Không khí trong bếp vẫn còn âm ấm nhiệt từ lò nướng. Jean đã bắt đầu chuẩn bị bữa tối, một cái nồi cao đang được đun sôi trên quầy bếp ga.
"Eden là khách nên dùng bữa xong mà cho nhận xét một cách thẳng thắn thì sẽ giúp tôi tham khảo nhiều đấy. Ngài Locke sành ăn khỏi nói, nên giờ thật may vì đã có người khẩu vị bình thường."
"Còn có anh Lowell và cô Hazel nữa mà."
"Thôi miễn bàn đi. Hai cái người đó, dù nấu món gì cũng im lặng ăn rồi trưng vẻ mặt như robot ấy."
Bên ngoài cửa sổ, có thể trông thấy bóng Ulysses hào hứng chạy nhảy vòng quanh khu vườn.
"Thật khủng khiếp khi name ảnh hưởng cả hệ tiêu hoá."
Dọn dẹp lò nướng xong xuôi, Jean ngồi đối diện quầy và lắc đầu.
"Cũng may là đang được chữa trị rồi. Mau ăn thêm đi, uống thêm sữa nữa. Sau này cậu muốn ăn gì thì cứ đừng ngại nói tôi ngay nhé."
Jean rót thêm sữa vào cốc. Cho dù Do Hwa chén sạch ba bữa rồi còn nhấm nháp không ít đồ ăn vặt suốt buổi chiều, Jean chẳng có lấy một ánh nhìn chê trách nào, chỉ có sự quan tâm chân thành, không hề nghĩ cậu là người háu ăn.
Hazel vào bếp, nghe đoạn cuối cuộc trò chuyện rồi lên tiếng nói.
"Thật tốt khi cuối cùng anh cũng có một người bạn nhỉ, Jean."
"Cô nói gì nghe thảm thế."
"Giúp tôi chuẩn bị khay trà ngay đi. Tôi phải mang lên trên cho giám đốc."
"A, chưa gì mà thời gian trôi qua nhanh thật."
Jean rời ghế ngồi và mở tủ bếp. Trong khi anh ta đun nước pha trà, Hazel đứng cạnh trong bộ đồng phục.
Do Hwa do dự vài lần rồi mới lên tiếng bắt chuyện với cô.
"Cô Myers."
"Vâng?"
"Hôm qua... tôi chưa xin phép mà đã tuỳ tiện động vào đồ đạc. Tôi thành thật xin lỗi ạ."
"Cậu đang nói đến món đồ gì vậy?"
Do Hwa chỉ vào tủ đựng mì gói và dùng ánh mắt thay câu trả lời.
"Mì Goreng ạ."
"À."
Hazel chớp mắt, biểu cảm thoáng chút dao động nhưng ngay lập tức trở về bình thường.
"Tôi nghe Jean kể lại rồi. Không sao đâu ạ, chỉ là vài món đồ ăn liền thôi."
"Dù vậy thì."
"Giám đốc đã dặn chúng tôi phục vụ cậu Eden ngay lập tức bất kì món ăn nào cậu mong muốn, nên nếu sau này cậu muốn ăn gì cũng đừng khách sáo, bất kể thời gian nào cũng được ạ."
"Thứ đó nên để dành lúc về Luân Đôn rồi hẵng ăn."
Jean chợt cắt ngang, đặt khay trà bạc xuống quầy.
"Nếu đói thì thà đánh thức tôi dậy còn hơn. Dù là nửa đêm thì tôi cũng sẽ nấu cho cậu ăn bất kể món gì."
Ấm trà nóng bọc khăn ấm và một chiếc tách hoa văn sặc sỡ được đặt lên khay. Trên chiếc đĩa cùng hoa văn là bánh cà rốt cùng bánh sandwich được cắt gọn gàng, tương tự với loại Do Hwa đang ăn. Hazel định nhấc khay trà đã chuẩn bị xong thì chợt khựng lại, ánh mắt quay sang đối diện Do Hwa.
"Nếu cậu thực sự thấy có lỗi, phiền cậu giúp tôi một việc được không?"
"Vâng, việc gì cũng được ạ."
Chỉ vào khay trà, Hazel nói tiếp.
"Cậu có thể thay tôi mang khay trà này đến cho giám đốc được không? Bây giờ ngài ấy đang ở thư viện."
"...Ngài Locke ấy ạ?"
"Hôm nay giám đốc..."
Hazel ngập ngừng, lưỡng lự đôi chút.
"...Trông có vẻ khá áp lực."
"Tối qua ngài ấy vẫn bình thường mà..."
Do Hwa thoáng chút ngạc nhiên, hình ảnh Tristan trong căn phòng ngủ tối qua bất giác hiện lên trong đầu, vẫn là dáng vẻ điềm đạm chẳng khác mọi khi. Vì sáng nay rời đi sớm nên cậu chưa có cơ hội gặp lại, không giống người khác có thể tinh ý nhận ra bất kì điểm khác thường nào ở anh.
"Cô nói là thư viện đúng không ạ?"
"Vâng. Nếu cậu chưa biết đường đi thì để tôi chỉ cho nhé."
"Không cần đâu ạ, tôi biết đường mà. Tôi sẽ đi thay."
Chẳng hiểu sao, việc được nhờ vả mang trà bánh cho Tristan hôm nay khá giống thay mặt hứng chịu u uất. Đó là cái giá quá đắt so với việc ăn một cốc mì ly.
"Cậu bê khay trà được không?"
Jean lo lắng hỏi.
"Vâng, tôi nghĩ mình bê nổi ạ."
"Cẩn thận nhé, nặng đấy."
Dưới sự giúp sức của Hazel và Jean, Do Hwa nhận lấy khay trà bằng cả hai tay. Dùng vài ngón tay nắm quanh góc khay, cậu thử bước đi thì thấy khá ổn.
"Cảm ơn cậu."
Hazel tiễn cậu ra đến tận cửa và nói.
"Không có gì ạ."
Nhích từng bước một, Do Hwa từ từ bước lên cầu thang. Không muốn bất cẩn làm rơi chiếc khay nên mỗi bước chân đều toát lên vẻ cẩn trọng di chuyển. Chẳng mấy chốc, Do Hwa đã đến hành lang tầng hai.
Từ ngày đầu tiên đến tìm gặp anh, cậu chưa quay lại thư viện lần nào, ấy vậy mà chẳng hiểu sao, con đường đến đây vẫn nằm yên trong trí nhớ. Khác với hôm đó, hôm nay cánh cửa thư viện đóng kín. Do Hwa xoay người trong tư thế giữ chặt khay, rồi dùng cạnh khay khẽ gõ cánh cửa.
Chẳng có bất kì lời hồi đáp nào vọng từ bên trong. Do Hwa yên lặng lắng nghe một lúc, sau đó dè dặt dùng một ngón tay kéo tay nắm cửa, vừa khéo đủ lực giúp nó mở ra.
Qua khe cửa mở, khung cảnh thư viện nhuộm vàng bên trong. Ánh nắng rực rỡ trải dài đến tận mái nhà hình vòm. Như ngày hôm đó, một chiếc ghế bành đặt cạnh cửa sổ, dễ dàng trông thấy khu rừng rậm rạp ở phía bên kia. Góc nghiêng của người đàn ông đang ngồi trên ghế tràn vào tầm mắt, trải dài trên gối là cuốn sách đang để mở, tờ giấy trắng mềm được anh giữ nhẹ. Không rõ có phải do ánh nắng vàng vỡ vụn hay không hay do mọi thứ thực sự yên tĩnh, khung cảnh nơi anh đang ngồi trông chẳng khác nào bức tranh sơn dầu treo trên bức tường gian phòng triển lãm. Do Hwa chỉ bước vài bước từ ngưỡng cửa rồi dừng lại.
Lúc đó, người đàn ông lên tiếng nói mà ánh mắt không nhìn sang.
"Để đó rồi đi đi."
Cách nói ngắn gọn khác hẳn thường ngày, có vẻ anh ta đang nhầm lẫn cậu với ai đó khác.
Chuyện anh không vui dường như là thật. Do Hwa khó xử dừng việc di chuyển. Đúng lúc đó, Tristan khẽ quay đầu sang và đến lúc này, anh mới phát hiện Do Hwa đang đứng tần ngần bên trong thư viện.
"...Sao cậu Eden lại cầm thứ đó?"
Anh hỏi.
"...Ngài dùng trà bánh đi kẻo nguội ạ."
Do Hwa nhanh tay đặt khay trà xuống chiếc bàn gần đó. Những khớp ngón tay giữ chặt góc khay giờ đau ê ẩm.
"Hẹn gặp lại ngài vào buổi tối nhé."
"Chờ đã."
Do Hwa đang định rời đi thì bị Tristan đột nhiên ngăn lại. Đồng tử xám đậm nhìn thẳng Do Hwa.
"Chẳng phải cậu nói có việc muốn làm ở thư viện sao?"
"...Vâng. Nhưng tôi sẽ quay lại sau."
"Vì cậu nghĩ rằng sẽ làm phiền tôi?"
Xen lẫn giọng nói nhẹ nhàng là những âm tiết gọn gàng sắc sảo, hệt như cái bẫy thanh mảnh nhấp nháy.
"Vâng."
Cậu thành thật đáp. Sau hồi lặng lẽ không ngơi ánh mắt nhìn thẳng Do Hwa, người đàn ông kia đứng dậy khỏi chỗ.
"Nhân tiện đến rồi thì để tôi giải thích luôn. Chỉ có một mình thì khó tìm được sách cậu mong muốn."
"...Vâng."
Chẳng đoái hoài tới khay trà trên bàn, Tristan tiến thẳng trung tâm thư viện.
"Cậu quay sang phải 45 độ đi."
"...Như thế này ạ?"
"Đúng vậy. Nếu lấy chỗ cậu Eden đang đứng làm chuẩn, thì các kệ sách bên phải sẽ có tiểu thuyết, thơ, kịch, các tập tranh và tự truyện. Có thể gây chút nhầm lẫn vì chúng được phân loại theo niên đại chứ không phải theo thứ tự tên tác giả."
"...Vâng."
"Ở phía đối diện là sách khoa học tự nhiên, y học, ngôn ngữ học và triết học. Dù có vài thứ không cùng chủ đề, nhưng nhìn chung thì theo thứ tự đó. Cái tủ sách nhỏ bên cạnh cửa sổ là nơi lưu trữ ghi chép cá nhân nên cậu vui lòng đừng động vào nhé. Và tầng hai thì..."
Tristan hướng mắt về cầu thang hình xoắn ốc, quây tròn sát tường.
"Có thể cậu Eden sẽ thích đấy. Từ giá bên phải là sách liên quan đến âm nhạc và nhạc phổ. Thế này nhé, chẳng hạn như... ghi chép về bản giao hưởng của Bruno Walter chỉ huy ở tầng trên, nhưng tiểu sử của Walter lại ở tầng dưới, không phải tầng trên. Cậu hiểu rồi chứ?"
"Vâng."
"Ngoài ra, ở trên tầng hai còn có sách truyện thần thoại bằng tiếng Hy Lạp và tiếng Latin, hầu hết là văn bản gốc nên chắc cậu Eden không đọc đến. Nếu đọc xong rồi thì cậu để sách về chỗ cũ nhé, còn nếu không nhớ thì cậu cứ để lên bàn là được."
"Vâng, tôi hiểu rồi ạ."
Vừa đáp, cậu vừa ngước nhìn hằng hà cuốn sách xếp trên tầng hai. Trà trong chiếc ấm đang bắt đầu nguội. Tristan không nói gì thêm, anh chỉ lặng lẽ về bên cửa sổ và cầm quyển sách đọc dở lên tay.
Do Hwa ngoái nhìn phía sau rồi bước lên bậc cầu thang đầu tiên. Cấu trúc tầng hai trông như ban công được bao quanh bởi không gian tầng một, cũng vì lẽ đó mà không hoàn toàn tách biệt thế giới của người đàn ông. Tuy vậy, chính độ cao chênh lệch ấy cũng khiến cậu thấy nhẹ nhõm đôi phần.
Hầu hết số sách được xếp san sát trên kệ sách cổ đều là các bản bìa da cũ kĩ, nhiều cuốn thậm chí không có tiêu đề nằm trên gáy sách. Do Hwa rút ra một quyển sách nhỏ, lật giở vài trang rồi tựa lan can và bắt đầu đọc. Mặt giấy thô ráp, ma sát tạo nên âm thanh sột soạt, toả mùi bụi bặm đặc trưng sách cũ.
Tất cả các giá sách bên cạnh đều chứa nhạc phổ. Do Hwa ngồi xổm ngay trước kệ sách, bắt đầu quan sát các bản nhạc phổ được phân loại theo từng nhà soạn nhạc. Có những bản phổ sạch sẽ tinh tươm, nhưng cũng có bản chi chít ghi chú và nét bút chì in đậm trên khung, như thể ai đó thực sự dùng nó trình diễn trước đây. Trong chương đầu tiên của bản nhạc phổ dùng cho nhạc trưởng đã khá lâu đời, Do Hwa phát hiện chữ ký viết tay của một nhạc trưởng đương đại lừng danh, quá đỗi kinh ngạc mà há hốc miệng.
Cuối cùng, Do Hwa trở lại tầng một cùng ba quyển sách kẹp giữ bên hông. Dù chỉ một lần, Tristan không quay đầu sang, ngay cả khi cậu bước đến gần anh.
"........."
Lặng lẽ liếc nhìn anh chỉ một lần, Do Hwa im lặng ngồi xuống chiếc ghế bọc da trước bàn gỗ thấp. Cậu biết cùng lúc mượn cả ba quyển có vẻ không hay, thế nên dự định chỉ mượn một cuốn, hai cuốn còn lại sẽ được trả lại sau khi lướt qua. Do Hwa đẩy khay trà sang một bên rồi bắt đầu mở cuốn sách bên cạnh.
Nếu lắng tai nghe, mơ hồ nghe thấy âm thanh giá sách mà người đàn ông vừa mới lay động phía sau ghế ngồi. Khu rừng san sát bên kia cửa sổ, đôi khi vọng lại tiếng chim núi hót và thú rừng kêu. Không gian rộng lớn và cao thoáng ngập hương giấy, hồng trà trong ấm và hương bánh cà rốt thơm. Ánh nắng mặt trời nhàn nhạt trên bàn vẫn còn vương vấn. Do Hwa ngẩng đầu rời khỏi trang sách, không còn nghĩ đến gian bếp ấm áp, cũng chẳng nhớ đến thành phố Luân Đôn, nơi chẳng bao lâu nữa phải quay về. Cảm tưởng như đang chìm đắm trong thế giới khác.
Dinh thự rừng sâu vốn dĩ đã mang hơi thở tách biệt, nhưng thư viện này, hoạ chăng không thuộc thế giới cậu biết. Ngay từ khoảnh khắc mở cửa bước vào, thời gian quanh đây hệt như ngưng đọng, sắc nắng mặt trời cũng không đổi thay. Xúc cảm tựa hồ bước vào bên trong bức hoạ nổi tiếng nơi Tristan sống.
Do Hwa vừa định đẩy ghế để lên tầng hai thì Tristan ngồi phía sau bỗng lên tiếng nói. Âm sắc bình thản như thể bọn họ vừa mới trò chuyện cách đó không lâu.
"Eden là tên khai sinh của cậu sao?"
Động tác đứng dậy lập tức khựng lại. Tay cậu vẫn còn đặt trên lưng ghế, đưa mắt nhìn sang anh bên cửa sổ.
"Không ạ, ở Hàn Quốc là Do Hwa."
"Do Hwa."
Tông giọng nhẹ nhàng xen chút trìu mến lặp cái tên ấy, cái tên Do Hwa trong suốt nhiều năm đã không dùng đến bỗng chốc lạ tai như tên người khác, khơi gợi cảm giác lạ lẫm, như thể luồn tay vào giữa vạt áo đang hở và khe khẽ chạm lớp da bên trong.
"Vậy ai là người đã đặt cái tên Eden cho cậu?"
"...Là giáo sư từng dạy piano của tôi ở Hàn Quốc. Khi tôi quyết định du học, thầy đã đặt cho tôi cái tên đó. Chuyện là... thầy đã đặt tên bằng cách dịch nghĩa."
"Vậy sao? Vốn dĩ tên gốc của cậu có đồng nghĩa à?"
"Vâng, nó được lấy từ một bài thơ Trung Quốc cổ. Đào hoa nguyên là một cõi tiên nơi hoa đào nở, giáo sư nói đó là chốn bồng lai trong văn hoá phương Đông, nên nếu chuyển sang văn hoá phương Tây thì tương đương nhất là vườn địa đàng..."
"Đào Hoa Nguyên Ký."
Khuôn mặt Tristan ánh vẻ thích thú.
"Tôi biết. Là một bài thơ của Đào Uyên Minh, đúng không?"
"...Vâng, đó là tác phẩm mẹ tôi rất thích."
Do Hwa chợt ngậm miệng. Cậu đang chờ đợi một lời trêu ghẹo mang kiểu chế giễu tên của con trai sao lại nhẹ nhàng yểu điệu như vậy, nhưng Tristan Locke không hề phản ứng. Sau hồi suy tư, anh chậm rãi nói.
"Thật là một sự trùng hợp thú vị. Cậu có biết gì về lịch sử của dinh thự này không?"
"...Không ạ."
"Nó được xây dựng vào giữa thế kỷ 19, tức là bản thân đã tồn tại khoảng 150 năm tuổi. Trước khi tôi mua lại khu đất và dinh thự này thì nó đã bị bỏ trống khá lâu, trước đó vào thế kỷ 20, chủ nhân cũ của dinh thự là một quý tộc đã cho tu bổ một cách toàn diện và đặt tên nơi này là Arcadian Hill."
".........."
"Chắc hẳn đó là tham vọng muốn biến nơi đây thành một thiên đường bồng lai tiên cảnh, một nơi tách biệt khỏi chốn trần gian. Nhưng không may thay, ông ta nhanh chóng sa đà cờ bạc và phải đối mặt cái kết bi thảm sau khi vướng vào vòng xoáy nợ nần."
Mặt trời lẳng lặng vượt qua bìa rừng. Hoàng hôn đột ngột như thể báo hiệu mùa đông sắp đến. Tristan vừa đứng dậy khỏi chỗ ngồi vừa khép quyển sách đang cầm trong tay.
"Đủ loại thiên đường của phương Đông đến phương Tây, tất cả mọi thứ đan xen lẫn nhau và rối tung ở đây nhỉ."
Lời anh vang lên, rõ ràng dứt khoát, phát ra như thể đang đọc những gì bản thân viết sẵn. Do Hwa ngước nhìn, bắt gặp khuôn mặt của người đàn ông, khuôn mặt lạnh lùng phủ thứ ánh sáng nhàn nhạt mờ ảo.
Mùa những buổi đêm dài đang kéo đến. Bóng tối xanh thẫm từ khu rừng sâu phủ lưng Tristan, chầm chậm đổ lên làn da trắng sứ, tô điểm vài vệt hệt như nấm mốc.